Nhưng mà, làm sao có thể thực sự không liên quan được?
Trải nghiệm này đối với Thẩm Thiên Trản mà nói thì giống như đi trên mũi dao vậy, mỗi bước đi đều là giày vò.
“Em đã không đồng ý.” Cô ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh, nói: “Trước đây em đã chịu đựng sự quấy rối và đe dọa của Triệu Tôn Thần bởi vì em tin rằng oan có đầu nợ có chủ, người có thể tìm về được, cuộc sống của em vẫn còn có hy vọng. Nhưng dần dần, có vẻ như đã chấp nhận được việc anh ta sẽ không quay trở lại nữa."
Con người một khi chấp nhận thực tế liền sẽ bắt đầu tìm kiếm lối thoát.
Trước mặt Thẩm Thiên Trản tổng cộng có hai con đường. Hoặc là tự tìm đường chết, đắm chìm trong trụy lạc; hoặc là thi sơn hỏa hải, niết bàn trùng sinh*.
(*)“thi sơn hỏa hải, niết bàn trùng sinh”: all in hoặc sống hoặc chết
Cô không ngồi bó tay chịu chết nữa, khi Triệu Tôn Thần tìm đến trước cửa nhà cô một lần nữa, cô đã ký một thỏa thuận cá cược.
"Căn nhà em thuê nằm ở tầng 31, thỏa thuận cá cược đã được kí khi em ngồi bên cửa sổ đàm phán với Triệu Tôn Thần. Em nói với anh ta, hoặc là cho em thời gian, em trả tiền khi đến hạn. Hoặc là hôm nay em sẽ nhảy từ đây xuống, anh ta thứ gì cũng không lấy được. Thù hận, chính là bắt đầu từ thời khắc đó."
Cô ghê tởm hành vi buôn bán không coi phụ nữ như con người của Triệu Tôn Thần, cũng ghê tởm việc anh ta năm lần bảy lượt đem người thân ra đe dọa, chưa kể việc anh ta vì mục đích của bản thân mà không từ thủ đoạn nào.
Về phần Triệu Tôn Thần, ngay từ khi đoàn phim rách nát của Thẩm Thiên Trản cướp đi tiền của anh ta, anh ta đã hận cô đến tận xương tủy.
Khi đó cô lợi dụng việc anh ta không dám thật sự gây náo loạn đến mạng người, liền buộc cho Triệu Tôn Thần thiếu chút nữa chó cùng rứt giậu*. Bộ dạng hổn hển phẫn nộ của anh ta, Thẩm Thiên Trản đến giờ vẫn còn nhớ.
(*)“chó cùng rứt giậu”: Tức nước vỡ bờ.
Dù cho sau khi Thẩm Thiên Trản đã kết thúc hợp đồng, đến cả lãi của khoản vay cũng đã thanh toán sòng phẳng, mối hiềm khích giữa cô và Triệu Tôn Thần vẫn không thể giải quyết.
Ông chủ của Bồng Lai Thần Quang từng nể mặt Tô Lan Y, đứng ra làm người hòa giải, đại diện điều đình. Đáng tiếc, Thẩm Thiên Trản không nguyện ý tiếp nhận, Triệu Tôn Thần cũng không muốn kéo mặt này xuống, cuối cùng kết quả đương nhiên là sống chết mặc bay. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Qúy Thanh Hòa không tiếp lời ngay lập tức.
Anh dùng hai tay nâng Thẩm Thiên Trản lên, ôm cô ngồi lên lan can.
Bên chân của cô là những ngôi sao sáng nhấp nháy nhấp nháy, đôi mắt cô cũng giống như được những con đom đóm thắp lên trong tia sáng lúc ẩn lúc hiện, sáng lên rồi lại tắt.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô: "Đều đã qua rồi."
Lời nói vừa dứt, lại tiến đến hôn lên mắt cô.
Mi mắt cô run lên, bừng hơi nóng.
Anh dừng lại vài giây, men theo sống mũi cô hôn lên chóp mũi rồi đến môi.
Môi cô khô khốc, mang chút hơi lạnh của làn gió đêm.
Anh mút lấy môi trên của cô, trằn trọc, lưu luyến, hôn cô đến mức môi nóng dần lên.
Tuy rằng nói cuộc sống của Qúy Thanh Hòa có chút tẻ nhạt nhưng cho đến nay nó vẫn luôn diễn ra suôn sẻ, chưa gặp phải quá nhiều lận đận.
Anh không phải lo lắng về tiền bạc, gặp vấn đề cũng có năng lực giải quyết, thậm chí anh còn may mắn hơn những người bình thường tốt nghiệp xong thì kết hôn sinh con, mỗi ngày theo lề lối cũ lĩnh lương nghe lời vợ bình bình trôi qua. Có thể tự chọn lựa cuộc sống và sự nghiệp, lựa chọn tùy theo bản thân mong muốn, thong dong tự tại.
Điều khó khăn nhất mà anh gặp phải trong đời chỉ có Thẩm Thiên Trản.
Anh khó có thể tưởng tượng được một Thẩm Thiên Trản với kinh nghiệm còn non nớt khi ấy đã một mình vượt qua bóng tối vô tận kéo dài không hồi kết như thế nào, vì theo đuổi ánh sáng mà dấn bước.
Những lời anh có thể nói đều quá ít ỏi, mãi mãi chưa bằng một phần vạn những gì cô đã phải chịu đựng.
--------------
Thẩm Thiên Trản hiếm khi nhắc đến quá khứ.
Khoảng thời gian đã qua này càng khiến cô khinh thường hơn cả mối tình kết thúc chóng vánh.
Giống như đang ở trong vùng xám xịt nơi ánh sáng và bóng tối gặp nhau, chẳng ai hay biết, cô đã trải qua những bóng tối sâu thẳm đến mức nào, đã trải qua tuyệt vọng đến thế nào. Cũng không ai hay biết, cô đã mất bao lâu để đi qua bóng tối để trở lại với thế giới, bắt đầu lại tất cả.
Những người chưa từng trải qua chuyện như vậy sẽ không bao giờ có thể hiểu được cảm giác ấy.
Cô thẳng thắn với Quý Thanh Hòa là bởi vì cô đột nhiên có một suy đoán: "Tối nay em bỏ rơi Tiêu Thịnh, chuyện này sẽ không thể tốt như vậy."
Thành phố Điện ảnh và Truyền hình Vô Tích là địa bàn của Triệu Tôn Thần, chỉ sợ rằng sau đêm nay, cô sẽ phải đề phòng những thủ đoạn lén lút của anh ta.
“Cũng chưa chắc.” sắc mặt Qúy Thanh Hòa có chút lạnh, ánh mắt rơi vào hư không ở nơi nào đó giữa hồ, nhẹ giọng nói: “Anh ta chưa chắc dám.”
"Lúc trước Triệu Tôn Thần dám đối xử với em như vậy, bởi vì thấy em còn trẻ, dễ lừa gạt. Tính cách này của anh ta, trong tay nhất định phải có món nợ khó đòi, anh để Minh Quyết đi kiểm tra giúp em. Có anh ở đây, em không cần phải sợ những người đàn ông khác."
Thẩm Thiên Trản ngẩn ra, vui mừng hớn hở: "Qúy tổng, cách giải quyết tình hình này của ngài thật quá thành thạo rồi."
Qúy Thanh Hòa thấy cô cuối cùng cũng chịu cười, cong môi lại, "Rất nhiều chuyện trên đời này đều có thể giải quyết bằng tiền, tiền không hiệu quả, thì dùng quyền."
Thẩm Thiên Trản hỏi: "Còn anh? Anh thì chịu bên nào?"
Anh thản nhiên cười, "Không phức tạp như vậy, em là đủ rồi."
--------------
Rất nhanh, trong nháy mắt đã đến cuối tuần.
Qúy Thanh Hòa và Minh Quyết đi Hồng Kông công tác.
Thẩm Thiên Trản không thể bỏ đi, cho Tô Tạm thay bản thân đi tiễn anh một đoạn đường.
Mấy ngày nay, bốn chiếc đồng hồ cổ mà cô mượn của ông Qúy trông giống như những con mắt vậy, chỉ hận không thể theo dõi 24/24 giờ. Mấy người phụ trách trông coi đồng hồ cổ bị cô làm cho thiếu chút nữa trở nên suy nhược thần kinh, mỗi người đều khẩn trương vô cùng.
Thiệu Sầu Yết chỉ lo bộ phim chưa đóng máy mà đoàn làm phim đã phát điên trước.
Trong hai ngày Qúy Thanh Hòa ở đoàn phim, anh đã dồn tất cả các cảnh quay với đồng hồ cổ lại với nhau, tập trung quay phim.
Hôm nay, chợp mắt vào buổi chiều.
Thẩm Thiên Trản đang nằm trên một chiếc ghế tựa chơi game dưỡng sinh, thấy Thiệu Sầu Yết chắp tay sau lưng bước vào, anh ta uể oải dương dương tự đắc nhấc mí mắt, đá qua một chiếc ghế đẩu bằng nhựa.
Thấy sắc mặt cô không tốt, Thiệu Sầu Yết cầm ghế đẩu ngồi xuống, bất mãn nói: "Không phải đến đòi tiền cô."
Thẩm Thiên Trản người này, là người thực dụng nhất trong những người thực dụng.
Vừa nghe nói Thiệu Sầu Yết không phải đến để đòi tiền, cô lập tức nở nụ cười, hỏi han ân cần: "Có chuyện gì vậy, nhìn có vẻ không được vui lắm nè, là do bữa trưa hôm nay bị mặn quá, hay là do hương vị không hợp khẩu vị? "
Thiệu Sầu Yết liếc cô một cái, nôn ọe: "Có thời gian đánh mạt chược đi, nhanh chóng đi thúc giục bên cô Tống kia kìa. Nữ chính đến bây giờ vẫn chưa vào đoàn, làm sao có thể vun đắp tình cảm với nam chính được?"
“Việc này thì không phải lo.” Thẩm Thiên Trản nói: “Thầy Phó và Tống Yên đều là người chuyên nghiệp, cần gì phải vun đắp tình cảm trước. Anh có tin hay không, một khi cậu khai máy, họ sẽ ngay lập tức vào mood?"
Thiệu Sầu Yết cong môi, vẫn không vui: "Mặc kệ, Tống Yên còn không vào đoàn thì tôi sẽ không thèm quay nữa. Ngày nào cũng phải đối mặt với một đám lão gia, ai còn có nhiệt huyết sáng tạo nổi."
Thẩm Thiên Trản đánh một quân bài phát tài ra, vui vẻ liếc anh ta một cái: "Tại sao tôi lại không biết anh phải dựa vào nữ chính mới lên được ý tưởng thế?"
Thiệu Sầu Yết thực sự không khỏi lo lắng, lẩm bẩm: "Không phải đã nói trong hai ngày này sẽ đóng máy vào đoàn sao?"
“Đúng vậy, tối hôm qua tôi chưa nói cho anh biết sao?” Thẩm Thiên Trản sờ một vòng trên quân bài, thấy Thiệu Sầu Yết đầy mặt nghi hoặc, liền cố ý thêm một nút thắt: “Có thể là tại gần đây anh đòi hỏi quá nhiều kinh phí, tôi quên mất không nói."
Thiệu Sầu Yết im lặng.
Anh ta còn lâu mới dám đập bàn trước mặt Thẩm Thiên Trản, cũng không dám hất ghế lên, chỉ có thể ngồi yên tĩnh, giả vờ không nghe không thấy.
""Xuân Giang" đã đóng máy vào chiều nay. không có biến cố phát sinh, Tối nay Tống Yên sẽ vào đoàn. Tôi thấy trong thời gian này cô ấy có chút vất vả, không nỡ lòng. Vì vậy nên đã để giám chế xếp lịch diễn cho cô ấy vào chiều mai, cô vẫn không cầm theo đồng hồ sao?”. Vừa dứt lời, cô dường như nhớ ra gì đó, cố tình ung dung tự tại nói: “Xùy, tôi chính là cố ý không để ai mang đến cho anh đấy." Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Thiệu Sầu Yết trợn tròn mắt, "Cô chính là ưa bắt nạt mấy người chúng tôi, nếu mà là thầy Qúy thì cô cũng dám giày vò anh ta như này sao?"
Thẩm Thiên Trản cười một tiếng, không phản bác.
Làm thế nào mà cô ấy lại có thể gây sức ép lên Qúy Thanh Hòa, khiến anh ta trông thấy? Có nhiều chỗ không đúng lắm.
Thiệu Sầu Yết thấy cô không tiếp lời, không truy đến cùng, lập tức chuyển chủ đề: “ “Xuân Giang” cũng xấu số, bị đình công do thảm họa tuyết, mâu thuẫn nội bộ lại còn làm ảnh hưởng đến diễn viên chính. Tôi nghe nói hồi trước một công ty điện ảnh và truyền hình đã quyết định hợp tác với nhà sản xuất họ Tiêu kia, chỉ đợi "Xuân Giang" đóng máy. Kết quả là một chuỗi rắc rối, bên A ngay lập tức liền hối hận rồi. "
Thẩm Thiên Trản đang cảm thấy tiếc cho bản thân vì cầm nhầm thẻ bài, nghe vậy, thản nhiên hỏi: "Tin tức mâu thuẫn nội bộ không phải đã bị trấn áp rồi sao?"
“Áp lực đã bị đè nén, nhưng lúc đó động tĩnh lớn như vậy, hầu hết đoàn làm phim xung quanh đều biết, nhà sản xuất Tiêu dù cho có tài cán cỡ nào cũng không thể bịt miệng từng người một được.” Thiệu Sầu Yết khẽ thở dài, “Trong vòng quan hệ điện ảnh thì thứ linh thông nhất chính là tin tức, ai đó chỉ cần thổi gió, trong chớp mắt cả thế giới đều sẽ biết."
Thẩm Thiên Trản: "Có lẽ vẫn còn những nguyên do khác."
Thiệu Sầu Yết liếc cô một cái, nói: "Việc đấy thì chưa nghe thấy bao giờ, bên A có thể chỉ là cảm thấy rằng việc đoàn phim liên tiếp xảy ra sự cố là không thuận lợi. Nếu không phải vì “Xuân Giang" đã sắp xếp xong từ sớm, có lẽ cục diện này còn khó có thể duy trì tiếp được. Vừa dứt lời, anh ta chợt nhớ đến mối quan hệ đồng nghiệp giữa Tiêu Thịnh và Thẩm Thiên Trản, chợt nhận ra bản thân đã lỡ lời, vội vàng ngậm chặt miệng, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Thiên Trản chạm vào điểm đỏ ở giữa, vạch ra tấm bảng trắng, dò la hỏi, "Bên A là ai thế?"
Thiệu Sầu Yết suy nghĩ một lúc, nói, "Vô Tích là địa bàn của một công ty phim điện ảnh và truyền hình, Bồng Lai Thần Quang ảnh nghiệp”
Vừa dứt lời, người đối diện Thẩm Thiên Trản đã tự mình tìm ra màu sắc đồng nhất, nhạc nền game tương tự, cô đột nhiên cảm thấy thứ game mạt chược dưỡng sinh mà cô chơi gần đây trở nên tẻ nhạt vô vị.
——
Sập tối, Tống Yên dắt theo trợ lý, quản lí đến khách sạn, chính thức vào đoàn.
Vừa khéo Thẩm Thiên Trản không thể gặp người nhà đã đi công tác, tối nay không có người quản thúc cô, liền tự bỏ tiền túi ra mời bọn Tống Yên bữa cơm xoàng.
Sau bữa ăn, vừa trở về khách sạn, lời mời gọi video của Qúy Thanh Hòa đã lập tức đến như đã hẹn.
Cô đá đi đôi giày cao gót, bước chân trần xuống sàn, ngồi lên ghế sô pha.
Trước khi video được kết nối, cô đã đặc biệt xem lại hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa sổ, vuốt vuốt chỉnh lại tóc tai một chút. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Sau khi màn hình được kết nối, một âm thanh ồn ào bên kia tràn vào.
Qúy Thanh Hòa giống như vừa nhận thấy video đã được kết nối, cầm lấy điện thoại, bước vào phòng nghỉ ngơi: "Anh còn tưởng rằng em phải mất một lúc mới sống tiếp được."
Thẩm Thiên Trản nghi ngờ tên đàn ông chó chết này ở việc cô quá chú trọng đến ngoại hình, giận dỗi không lên tiếng.
Anh ngồi trên sô pha, cuối cùng cũng có thời gian đánh giá cô: "Uống rượu rồi?"
Thẩm Thiên Trản uống một ly nhỏ buổi tối, bị anh đoán đúng, có chút kinh ngạc: "Rõ ràng như vậy sao?"
“Có thật hay không chẳng phải đã biết rồi sao?” Anh cười trầm thấp vài tiếng, tìm chủ đề nói: “Uống bao nhiêu rồi?”
Thẩm Thiên Trản so sánh kích thước của móng tay với điện thoại: "Chỉ có chút xíu vậy, ý trên mặt chữ."
"Anh họp xong rồi?"
“Nghỉ mười phút giữa giờ.” Anh dừng lại một chút, nói: “Vì vậy rời khỏi chỗ ngồi liền bắt đầu gọi cho em, chỉ lo lãng phí từng giây.”
Thẩm Thiên Trản mím môi, cười nói: "Nhớ em vậy sao?"
Cô nói những điều này, giọng điệu hơi cao lên, ẩn chứa một chút nũng nịu mà đến bản thân cô thậm chí không hề nhận thấy.
Qúy Thanh Hòa được lợi.
Ánh mắt của anh dường như xuyên qua màn hình thấy cô đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, điều này khiến anh nhớ lại khoảnh khắc ở Bắc Kinh một năm trước, khi cô ở đình trúc nhỏ tại Côn Sơn mời anh ăn đồ Nhật.
Tiếng động anh gây ra khi ấy khiến hai người nhìn nhau, một cái liếc qua lần ấy, giai nhân khuôn mặt như họa, khí chất rực rỡ, tựa như mới hôm qua.
Anh hơi điều chỉnh lại tư thế, dựa vào ghế sô pha, mắt không dời nhìn cô chăm chú.
“Em khá nhớ anh đấy.” Môi Thẩm Thiên Trản mím nhẹ, nụ cười giảo hoạt, giọng điệu không có chút chân thành: “Anh có muốn hỏi em nhớ anh nhất ở chỗ nào không?”
Qúy Thanh Hòa cười, bất lực nói: "Còn một chuyến bay vào rạng sáng từ Hồng Kông trở về Vô Tích."
"Thẩm Thiên Trản, em suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói. Nếu không, hậu quả tự chịu."