Lúc Quý Thanh Hòa nói chuyện, có một thói quen – sẽ thiên về trọng âm.
Giao tiếp bình thường sẽ không rõ ràng, nhưng một khi có cảm xúc, chữ nào chữ nấy đều rõ ràng, chữ nào mất âm tiết như mất đuôi, đều rất dễ dàng bị phát hiện.
Khi không thể đối mặt nói chuyện, Thẩm Thiên Trản sẽ dựa vào trọng âm của anh để đoán cảm xúc của anh.
Âm cuối vang lên là hài lòng, âm cuối mờ tức là không hài lòng.
Rất rõ ràng, cảm xúc Quý Thanh Hòa lúc này rất vui vẻ, nên thừa thắng xông lên, đánh trống phất cờ.
Cô tìm được một chỗ dựa, dựng điện thoại lên. Ra vẻ không biết: “Hậu quả gì?”
Quý Thanh Hòa không tiếp lời.
Có những lời cần phải như nhìn hoa trong sương mờ, ngăn cách một tầng nghĩa mới có nghệ thuật, quá rõ ràng minh bạch, vừa không cao cấp vừa mất đi hứng thú.
“Mắt của em, nó rất nhớ anh.” Thẩm Thiên Trản ghé sát màn hình, cười khanh khách nhìn anh: “Nó không nhìn thấy anh sắp được mười hai tiếng rồi.”
“Mũi cũng nhớ.”
“Không ngửi được mùi của anh, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.”
“Miệng còn tạm ổn, tối nay nó ăn sách bò, lòng vịt, măng, hầu hoàng, thịt bò, bánh ngọt, khoai tây, bí đao, hạt dẻ, tạm thời không có thời gian để nhớ anh.”
Quý Thanh Hòa cắt ngang lời cô: “Tối nay ăn lẩu?”
Thẩm Thiên Trản mím môi, đáp vâng một tiếng: “Không muốn nghe hết à? Còn rất nhiều nơi cũng nhớ anh đấy.”
Rõ ràng biết cô cố ý, Quý Thanh Hòa vẫn giống như một con cá đang ngậm mồi câu nhưng không nỡ buông ra, tự giác mắc câu: “Không cần đếm hết, cho em mười phút cũng không thấy em có thể đếm hết.” Dừng một lát, anh lại bổ sung: “Chỗ nào trên da em không nhớ anh?”
Thẩm Thiên Trản vui mừng khôn xiết: “Cái đấy thì có đấy, anh có muốn nghe không?”
Quý Thanh Hòa liếc nhìn cô một cái, khóe môi tự giác cong lên: “Chỗ nào không nhớ, tối mai phải chăm sóc kỹ hơn chỗ đó. Yêu cầu chính quyền thống nhất, lãnh thổ quốc gia hoàn chỉnh.”
Thẩm Thiên Trản nghẹn họng.
Phế liệu màu vàng đến sát miệng vì một câu nói này của anh đều bị chặn lại.
Cô khẽ hừ một tiếng, lấy dây chun ngậm trên môi.
Hai tay đan vào nhau, buộc mái tóc dài xõa sau vai thành một túm, hai ngón tay mở rộng dây chun, lưu loát cột thành tóc đuôi ngựa: “Đợi lát nữa anh hết bận, gửi thời gian của chuyến bay cho em. Nếu ngày mai có thời gian, em đến sân bay đón anh.”
Quý Thanh Hòa không nói được cũng không nói không được, ánh mắt anh anh rơi vào đôi môi đỏ mọng có dính vài sợi tóc của Thẩm Thiên Trản, trái cổ khẽ di chuyển, bỗng nhiên có chút khó chịu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Anh bình tĩnh di chuyển tầm mắt, đổi chủ đề: “Tống Yên vào đoàn rồi à?”
Thấy anh quan tâm, Thẩm Thiên Trản chủ động báo cáo: “Đúng vậy, tối nay đưa quản lý và trợ lý vào khách sạn rồi. Em bảo Tô Tạm sắp xếp cảnh quay của cô ấy vào chiều mai, chuyến bay của anh nếu như không bị trễ, có thể đến kịp cảnh quay đầu tiên của cô ấy.”
Quý Thanh Hòa khẽ ừ một tiếng, không quan tâm lắm.
Những gì có thể thấy trên trường quay, đều là cảnh diễn rời rạc. Đoàn phim đều phải trả tiền thuê địa điểm quay, thông thường sẽ tập hợp những cảnh diễn liên quan đến địa điểm quay quay hết trong thời gian thuê, hiếm khi thực hiện nhất quán từ đầu đến cuối.
Có thể cảnh trước vẫn còn xung đột thể xác đầy kịch tính, đến cảnh sau liền biến thành người xa lạ khi gặp nhau lần đầu trong tình tiết phim.
Anh nhớ lại kịch bản, hỏi: “Ngày mai cần dùng đến đồng hồ cổ chạm khắc Bát Tiên Bồng Lai tráng men hắc mộc à?”
“Đúng vậy.” Bên cạnh Thẩm Thiên Trản có kịch bản, cô lật vài trang, đưa lên cho anh xem: “Hơn nữa cần phải tháo ra.”
Cô khẽ thở dài, duy trì tư thế nhíu mày cũng phải đẹp, nói: “Em áp lực quá, lỡ như tháo ra làm hỏng, chẳng phải em phải lấy đầu đi gặp anh sao?”
“Không đến mức đó.” Quý Thanh Hòa nghĩ một lát, nói: “Nếu như tháo ra làm hỏng, thì em lo chuẩn bị sẵn sổ hộ khẩu.”
Thẩm Thiên Trản vẫn chưa kịp phản ứng: “Sổ hộ khẩu?” giết theo sổ?
“Ừ”. Quý Thanh Hòa đổi tay, sau khi màn hình xẹt qua một tiếng, anh cười, nói: “Tháo ra hỏng thì kết hôn, trừ em, anh không chấp nhận sự bồi thường nào khác.”
Trái tim Thẩm Thiên Trản co rút lại, giống như chìm trong ớt, ngay lập tức bùng cháy.
Hơi thở cô hơi dồn dập, nhất thời không thể lên tiếng.
Về mặt lý trí, Thẩm Thiên Trản cho rằng anh chỉ là thuận miệng nói đùa.
Nhưng về mặt cảm xúc, vấn đề kết hôn quá sức trang trọng, cho dù anh có tùy tiện nói, Thẩm Thiên Trản cũng khó có thể trả lời. Thậm chí, một góc nhỏ trong lòng cô cảm thấy, Quý Thanh Hòa không phải đang nói đùa với cô.
Nếu cô dám đồng ý, Quý Thanh Hòa cố ý làm hỏng đồng hồ cũng không phải không có khả năng…
Cô do dự như vậy, Quý Thanh Hòa cũng biết ý tứ của cô, liền trêu ghẹo: “Khó trả lời như vậy sao?”
“Cũng không phải.” Thẩm Thiên Trản chau mày, nghiêm túc: “Em đang phân tích như vậy có phải là cầu hôn hay không, nếu là phải, em có chút thiệt thòi.”
Quý Thanh Hòa nhướng mày: “Thiệt thòi chỗ nào?”
Thẩm Thiên Trản đáp: “Thận yếu.”
Quý Thanh Hòa ngây ra, lúc đầu còn chưa hiểu tư duy logic của cô hoạt động thế nào.
Thiệt thòi trước đó, có thể hiểu là cầu hôn như vậy quá qua loa, đừng nói nhẫn kim cương và hình thức, ngay cả thái độ cầu hôn cũng không có, thiếu thành ý.
Còn thận yếu này, nên nói từ đâu?
Anh đang định nói, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân.
Minh Quyết ở ngoài phòng nghỉ gõ cửa, khẽ nhắc: “Quý tổng, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, phải mau chóng ngồi vào chỗ ạ.”
Quý Thanh Hòa nâng cổ tay xem giờ, trả lời: “Biết rồi.”
Thẩm Thiên Trản ban đầu chỉ nghe có người nói chuyện, nhưng không nghe rõ nội dung, thấy anh cúi xuống nhìn đồng hồ, mới nhớ ra thời gian nghỉ ngơi của anh ấy đã kết thúc rồi.
“Vậy anh làm việc đi.”
Quý Thanh Hòa gật đầu, sau khi đứng dậy, không lập tức tắt video, vừa đi vừa nói: “Em làm việc xong thì nghỉ ngơi sớm, không cần đợi anh.”
Thẩm Thiên Trản vốn dĩ cũng không muốn đợi, nhưng nói thật thì quá đau lòng, cô vô cùng tử tế lựa chọn che giấu: “Vâng.”
Vừa nói xong, bản thân cô cũng tự cảm thấy quá lạnh lùng, hắng cổ họng, bổ sung một câu: “Anh cũng vậy, nghỉ ngơi sớm.”
Quý Thanh Hòa mỉm cười.
Tiếng bước chân anh dừng phía sau cánh cửa.
Bên kia cánh cửa, các đại lão giới kinh doanh mặc âu phục, mang giày da, đang vừa nói chuyện vài câu vừa trở về chỗ ngồi.
Anh nắm lấy di động, nói câu cuối cùng với Thẩm Thiên Trản trước khi tắt video: “Em biết chúng ta bây giờ giống gì không? Giống như những bạn nhỏ vừa quen với mối quan hệ hẹn hò, học cách yêu thương lẫn nhau.”
Sau khi tắt video, Thẩm Thiên Trản nhìn hộp thoại ngây ra một lúc.
Ngạc nhiên là, cô lại rất tán thành câu tổng kết kia của Quý Thanh Hòa.
Rõ ràng mối quan hệ của hai người không phải nông cạn, trong quan hệ thân mật cũng phù hợp giống như tạo ra dành cho nhau, nhưng trong mối quan hệ yêu đương, không biết là do thiếu kinh nghiệm, hay là vì vẫn đang cọ sát, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Điều này chẳng lẽ chính là “Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm,vụng trộm không bằng vụng trộm không thành” trong truyền thuyết?”
Cô không ti tiện như vậy chứ!
--
Dưới ảnh hưởng của câu nói của Quý Thanh Hòa, Thẩm Thiên Trản đêm nay đặc biệt khó ngủ.
Cô lăn qua lăn lại trên giường, nhìn thời gian trôi qua từng chút một, cô vẫn không buồn ngủ một chút nào, tinh thần vô cùng tỉnh táo.
Kim giờ đã qua rạng sáng.
Gió thổi bên ngoài cửa sổ, cành lá xào xạc.
Thẩm Thiên Trản đưa tay che mắt, cuộn trong chăn lăn nửa vòng trên giường.
Lăn lộn đến hai giờ, cô không thể chịu nổi sự giày vò vì mất ngủ, cầm lấy điện thoại, ngồi dậy, gọi điện thoại cho Quý Thanh Hòa.
Điện thoại vừa được kết nối, cô để ý thời gian, lập tức tắt máy, chuyển thành gửi tin nhắn.
“Tối nay em nghĩ, em cảm thấy em có thể không hợp với chuyện hẹn hò.”
Cô chấm câu, gửi đi, tiếp tục soạn tin nhắn mới: “Em không cách nào giống như các cô gái trẻ, mắt đong đầy những ngôi sao nhỏ lúc nhìn anh, tặng cho anh tình cảm chân thành.
“Cũng không có cách nào làm nũng, không phải hôn chồng yêu thì hôn bảo bối. Cách xưng hô thân mật với anh, em cố gắng hết sức cũng chỉ có thể nghĩ đến một từ “Cẩu nam nhân.”
“Hẹn hò chưa đầy một tuần, em chưa có kinh nghiệm, cũng không biết chúng ta ở bên nhau như vậy có phải là bình thường hay không.”
Ví dụ Quý Thanh Hòa đi công tác, cô không có một cảm giác mất mát nào cả, cũng sẽ không lo lắng không đâu anh chỉ lo lắng công việc mà không có thời gian quan tâm đến cô.
Lại ví dụ như trong quan hệ hẹn hò nên có báo cáo hành trình, cô căn bản không có khái niệm báo cáo gì cả.
Còn trong lúc hẹn hò, “ít nhất hẹn hò nửa năm mới có thể phát sinh quan hệ thân mật”, “Có thể cho anh vô số cơ hội nhưng con gái tuyệt đối đừng chủ động, đừng câu dẫn” vô số điều cấm kỵ, chưa hẹn hò được bao lâu cô đã sa chân vào rồi...
Thẩm Thiên Trản cũng không hiểu rõ làm sao mình có thể từ câu nói ấy của anh mà có thể suy nghĩ ra đến tình huống hiện tại, nhưng đêm nay sau khi tham khảo đủ loại “Giáo trình hẹn hò”, “Điển tịch hẹn hò”, cô bỗng phát hiện mối quan hệ giữa cô và Quý Thanh Hòa tràn ngập nguy cơ, mỗi một bước đều giống như giẫm lên mặt băng mỏng, nếu không cẩn thận, sẽ bị rơi xuống sông băng, lạnh lẽo thấu xương.
--
Quý Thanh Hòa vừa xuống máy bay.
Sân bay lúc đêm khuya, gió đêm lạnh buốt, ngọn đèn lãnh đạm. Trước mắt như chụp xuống một tầng sương, tất cả những gì đập vào mắt đều là sự tiêu điều của màn đêm.
Anh vừa bước ra khỏi cửa máy bay, vừa đi vừa mở điện thoại.
Lúc điện thoại khôi phục tín hiệu, có kết nối rất ngắn đến từ điện thoại của Thẩm Thiên Trản.
Anh không kịp tắt máy, điện thoại liền tắt, màn hình điện thoại một lần nữa rơi vào màu đen.
Quý Thanh Hòa bước đi vội vàng, nhanh chóng bước lên bậc thang, đi thẳng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Một giây sau, tin nhắn hiển thị.
Từng tiếng từng tiếng vang lên.
Quý Thanh Hòa nhíu mày, vừa mở khóa màn hình vừa hỏi Minh Quyết đang đứng sau anh: “Cậu báo với cô ấy rạng sáng tôi trở về à?”
Minh Quyết a lên một tiếng, có chút hoang mang: “Em không có liên lạc được với chế tác Thẩm.”
Quý Thanh Hòa cúi xuống, nhìn wechat.
Câu đầu tiên đập vào mắt anh chính là – “Tối nay em nghĩ, em cảm thấy em có thể không hợp với hẹn hò.”
Ấn đường của anh trầm xuống, cả trái tim giống như rơi vào động tối, rơi xuống cũng không phát ra tiếng động.
Minh Quyết vẫn đang đợi chỉ thị tiếp theo của anh, vừa ngước mắt lên, liền thấy sắc mặt anh u ám, như giăng tầng mưa bão.
Anh lập tức im lặng, lặng lẽ, không có cảm giác tồn tại, lùi lại một bước.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có dự cảm... đêm nay chế tác Thẩm có thể khó mà trải qua vui vẻ.