Mang em cùng thời gian giấu đi

Thẩm Thiên Trản sau khi nhắn tin, đi vào nhà vệ sinh.
    
Nhà tắm cách âm vô cùng kém, giống như kí túc xá thời sinh viên khi cô học trung học, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, tiếng ngáy nổi lên tứ phía, vây kín xung quanh. Cách một bức tường, tiếng “nhai phân” của bạn thân phòng bên cũng có thể nghe thấy, khiến mọi người cười bò.
    
Cô vừa rửa tay, vừa nhìn trong gương khuôn mặt tiều tụy sau những đêm thức trắng. 
 
Tiếng nước chảy theo ống nước, từng giọt từng giọt, trong đêm tối như lũ quét đê lở, gào thét rơi xuống. 
    
Âm thanh thì thầm bên cạnh dường như lặng dần, chiếc tivi đặt ngang tường mơ hồ như nằm dí trong một chiếc chăn bông, âm thanh chói tai, nhưng từ đầu đến cuối không thể nghe rõ nội dung.
    
Thẩm Thiên Trản tắt nước, lau sạch sẽ ngón tay, trở về giường.
    
Màn hình điện thoại vẫn hiện lên trang trước khi cô rời đi, một tin viết cho Quý Thanh Hòa, không có trọng tâm cũng không biết nói những gì.
    
Màn hình điện thoại trong chế độ tiết kiệm pin, ánh sáng tăm tối, có chút hoa mắt.
    
Cô tựa vào đầu giường, từng câu từng chữ hồi ức lại “trải nghiệm tình yêu” được sáng tạo từ cảm xúc mãnh liệt tuôn trào khi nãy của bản thân. Sau khi ý thức được bản thân đã nói những gì, Thẩm Thiên Trản suýt nữa muốn cho bản thân một số tiền bảo hiểm khổng lồ. 
    
Cô vô thức muốn buông bỏ, đáng tiếc thời gian đã quá muộn, không còn kịp nữa.
    
Thẩm Thiên Trản nhất thời có phần không dám tưởng tượng vẻ mặt Quý Thanh Hòa hôm sau thức dậy khi nghe được tin tức này.
    
Anh có lầm tưởng cô muốn chia tay?
 
Có khi nào cảm thấy cô là đồ đạo đức giả? 
    
Cô rít nhẹ, đột nhiên cảm thấy sự việc có chút nan giải.
    
Trong khi đang suy nghĩ làm sao có thể cứu vãn những lời nói giả tạo này vừa lịch sự mà không mất đi phong độ, bên ngoài tiếng bức chân vang lên, có người gõ cửa.
    
Thẩm Thiên Trản trong tình thế chưa hề chuẩn bị tâm lý, bị dọa đến kinh hồn bạt vía, tim nhảy ra khỏi lồng ngực.
    
Cô nhìn thời gian hiện lên phía trên bên phải màn hình ---- 3 giờ rạng sáng, màn đêm đã chìm xuống.
 
Cô không lên tiếng, đợi ngoài cửa yên lặng.
    
Một lát sau, tiếng gõ cửa dừng lại, ngoài phòng lặng đi một phút, có tiếng phụ nữ trong trẻo nhưng hơi lạnh lùng: “Trản Trản, là tôi.”
 
---------------
 
Tô Lan Y xuất hiện tại đây, quả là điều ngoài ý muốn của Thẩm Thiên Trản. Bất ngờ đến mức sau khi cô mở cửa quên cả mời cô ta vào nhà nói chuyện, chỉ đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào Tô Lan Y đứng dưới ánh đèn hành lang mặc một bộ đồ lạnh lùng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
    
Tô Lan Y không chú ý, cô cười nhẹ, giải thích: “Hôm nay tôi mới đến.”
 
“Nghĩ đến cậu và Tạm Tạm đều bận, nên không làm phiền. ” Dứt lời, cô vô cùng tự nhiên nhìn đằng sau cô: “Quý tổng không có ở đây sao?”
    
Trái tim vừa mới ấm lên của Thẩm Thiên Trản bỗng chốc lại trở về lạnh toát, cô đột nhiên nhớ ra, [Xuân Giang] của Tiêu Thịnh vừa hoàn thành, Tô Lan Y xuất hiện ở đây, không đơn giản chỉ là nổi hứng nhất thời.
    
Nghĩ đến Tiêu Thịnh, lòng cô trở nên nhỏ bé, đến cả tiếp lời cũng có chút không tập trung: “Quý tổng đi công tác rồi, cậu tìm anh ấy?”
    
Tô Lan Y nhìn vào ánh mắt của cô, một lúc lâu mới nói: “Không có, tôi đến tìm cậu.” Dừng một chút, cô nói: “Ra ngoài một chút không? Quán ăn khuya ở tầng dưới hình như vẫn chưa đóng cửa.”
    
Giọng nói cô nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí khó có thể từ chối.
    
Thẩm Thiên Trản cũng không có ý chối từ, gật đầu bằng lòng: “Tôi đi thay quần áo, đợi một chút.”
 
---------------
 
Mười phút sau.
    
Hai người cùng nhau đi tới quán BBQ ở tầng dưới của khách sạn. 
    
Bóng đêm bao trùm, quán BBQ không có một bóng người. Chỉ có chủ quán đang kiểm kê nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị dọn quán.
    
Nghe thấy tiếng động, ông quay người nhìn, vội vàng tiếp đón: “Đến thật đúng lúc, muộn nửa giờ nữa, chúng tôi đóng cửa rồi. Vỉ nướng ở đó, muốn ăn gì tự lấy, tôi nướng cho hai người.”
    
Thẩm Thiển Trản đến đây vài lần, quen tay quen việc.
    
Cô vẫn nhớ Tô Lan Y kiêng thịt dê và nội tạng, lựa chọn kỹ càng, đưa cho ông chủ. Sau đó lập tức đến tủ lạnh, lấy hai chai bia và nước cam.
 
Ban đầu sáng lập Thiên Đăng, Tô Lan Y đều tự lực cánh sinh giải quyết mọi việc, bố trí tiệc rượu, gặp mặt đối tác, ký hợp đồng.
    
Thẩm Thiên Trản thường đi cùng cô, vừa mới ra khỏi quán bar, sau liền vào tiệm cháo dinh dưỡng, quán nướng vỉa hè.
    
Lần này gặp nhau trước hết đi ăn BBQ, thời gian cách đây khá lâu, thời gian lâu đến mức cô không nhớ lần gặp nhau gần nhất là vào lúc nào.
    
Giờ phút này, giống như có thần giao cách cảm.
    
Tô Lan Y giữ lấy cằm, nhẹ nhàng phun ra một câu: “ Lần trước cũng ngồi ăn BBQ, chính là ba năm trước. Lễ trao giải vừa kết thúc, tôi đã xách váy lên cùng cậu đến đầu phố ăn khuya.”
    
Thẩm Thiên Trản cũng nhớ lại: “Cũng là tháng 5, Bắc Kinh năm ấy cũng nóng như năm trước.”
    
Tô Lan Y mỉm cười, cô chống má nhìn Thẩm Thiên Trản, ánh mắt sáng lấp lánh: “Đúng vậy, ngoài BBQ, tôi còn nhớ chúng ta còn đặt tôm hùm. 13 hương liệu với vị cay mỗi thứ hai nồi, ăn no đến mức khuy váy của tôi đều bung ra hết.”
    
Lễ phục mười mấy vạn, khuy váy cũng quý giá đến mức không dám sơ ý.
    
Hai người lúc đó ngay cả bàn tay dính đầy dầu mỡ cũng không quan tâm, vội vàng cúi xuống, tìm khuy váy trên sàn.
    
Rõ ràng hôm trước còn ăn uống điều độ giảm béo chỉ vì mặc chiếc váy này, khéo léo đi trên thảm đỏ vài phút. Kết quả lễ trao giải vừa kết thúc, liền ăn uống no say ở quán ăn đêm đầu phố, bật tung khuy váy trên người.
    
Có thể sự trái ngược như thế này là quá lớn, không biết ai cười phá lên trước, giống như lên dây cót, khiến cho người còn lại cũng cười lăn lê bò toài. Việc tìm khuy váy, cũng bỏ mặc.
    
Vài năm về sau, trong hồi ức của Thẩm Thiên Trản cũng không còn xuất hiện những cảnh tượng như thế này nữa.
    
Giống như sự tan rã của những chiếc khuy đó, giữa họ cũng từ khoảnh khắc đó, mỗi người một ngả, càng lúc càng xa.
    
Cô cầm chai bia, giơ lên không trung.
    
Tô Lan Y ngậm cười, hiểu ý liền cầm lon nước chạm nhẹ với cô.
    
Cổ họng uống quá nhiều bia có chút đau nhói, Thẩm Thiên Trản ho hai tiếng, mới thuận lời mở lời: “Tôi lúc đầu muốn đợi đến cuối tháng trở về Bắc Kinh, rủ cậu đi ăn.”
    
Cô dừng lại, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện của Tiêu Thịnh, cậu chắc hẳn đã nghe nói.”
    
Bồng Lai Thần Quang tổn thất, Tô Lan Y là bà chủ của Thiên Đăng, không thể không biết.
    
Thẩm Thiên Trản khi nghe Thiệu Sầu Yết nói về chuyện này, liền đoán ra, giữa cô và Tô Lan Y, nên có một cuộc nói chuyện. Chỉ là cô không nghĩ rằng, sẽ đến nhanh như vậy, bất ngờ đến mức không kịp phòng ngự.
    
“Đúng, nghe nói rồi.” Nụ cười trên môi của Tô Lan Y nhạt dần, nhìn xoáy sâu vào cô 2 giây, “Tiêu Thịnh tâm tư bất chính, đã làm sai chuyện, đáng đời anh ta. Cậu không bị thương, tôi cảm thấy vô cùng may mắn.”
    
Thẩm Thiên Trản không tiếp lời, đợi cô tiếp tục nói.
    
 “Việc hợp tác với đài truyền hình và điện ảnh thành phố do cậu đề nghị, tôi vẫn luôn cho rằng cậu hiểu rõ sự tình, nên không từ chối hợp tác cùng Triệu Tông Thần.” Cô ta mím môi, có chút nuối tiếc: “Cậu cũng biết, [Xuân Giang] làm cho Thiên Đăng tổn thất nghiêm trọng, tài chính của tôi không đủ xoay sở, không thể không nhận sự giúp đỡ của ban quản lý, chỉ có như vậy công ty mới có thể miễn cưỡng duy trì hoạt động bình thường, tôi ......” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
    
Thẩm Thiên Trản ngắt lời cô ta: “Tô tổng, tôi hiểu.”
    
“Đứng trên cương vị là người quyết định của công ty, cách giải quyết của cậu không thể khiến trách. Tôi cũng nhận thấy, xóa bỏ thành kiến, hợp tác cùng thắng* mới là cách tốt nhất để phát triển tương lai cho Thiên Đăng. Nếu cậu thật sự vì ân oán giữa tôi và Bông Lai Thần Quang, mà từ chối hợp tác, ngược lại tôi còn thấy hổ thẹn, cho nên bất luận sách lược nào của Thiên Đăng, cậu cũng không cần giải thích gì cả.”
 
(*)hợp tác cùng thắng: hợp tác đôi bên cùng có lợi và thắng lợi.
  
Tô Lan Y im lặng, nhất thời không nói được gì.
 
Thẩm Thiên Trản quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cả người toát ra mồ hôi lạnh, giống như sương mù không thể chạm đến, mắt thường có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.
    
Cô ta vốn dĩ tính mang một trái tim đồng cảm đến gặp cô, theo kế hoạch, cô ta sẽ đứng trên quan điểm của Thẩm Thiên Trản, cùng chung mối thù với cô, cùng nhau trách mắng Tiêu Thịnh. Sau đó dùng sự thấu hiểu sự quan tâm thể hiện sự bất lực của cô, Thẩm Thiên Trản có cổ phần trong Thiên Đăng, cô cũng là người được lợi trong lần hợp tác này, cô chắc sẽ hiểu.
    
Thế nhưng, trước kia đây luôn là phương pháp giải quyết vô cùng hiệu nghiệm, hôm nay giống như *ngựa đứt cương, không thể kiểm soát được cô nữa rồi.
 
(*)Ngựa tuột cương: mất kiểm soát
    
Lời nói của Thẩm Thiên Trản không hề có điểm dừng lại, cô cắn ống hút, vô ý nói: “Tiêu Thịnh thì cậu tính như thế nào?”
    
Tô Lan Y lặng yên một hồi, có chút không tự nhiên tránh ánh mắt của cô: “Ngày mai đơn xin thôi việc của anh ta sẽ được đưa đến trước mặt tôi, tôi sẽ đồng ý để anh ta rời khỏi Thiên Đăng.”
    
Thẩm Thiên Trản cười một tiếng, tiếng cười lạnh toát.
    
Cô chắc hẳn khá thỏa mãn, cuộc chiến giữa cô và Tiêu Thịnh có thể không cần lãng phí một chút sức lực nào cũng có thể giành thắng lợi, cô nên hài lòng.
    
Hơn nữa lần này, đến cả Tô Lan Y cũng đứng về phía cô, cô ta  bảo vệ sự tôn nghiêm của cô, bảo vệ quyền lợi của cô, cho cô sự tôn trọng và thể diện. Nhưng Thẩm Thiên Trản biết rằng, đây chỉ là điều kiện, một điều kiện thay thế hoàn toàn không công bằng.
    
Hai năm qua, Tiêu Thịnh và cô chiến tranh ngầm, Tô Lan Y không phải là không biết chuyện, thậm chí cuộc chiến thù địch cũng một tay cô ta tạo nên. Cô ta giống như quân vương, dùng thủ đoạn để trêu đùa trong lòng bàn tay những quân cờ kia.
    
Thẩm Thiên Trản không tin cô sẽ nhẹ nhàng vứt bỏ quân cờ đã nuôi dưỡng thành công trong nhiều năm, cách giải thích duy nhất, chính là vứt bỏ con cờ này để đổi lấy lợi ích lớn hơn.
    
Lợi ích gì mà cô sẵn sàng hi sinh Tiêu Thịnh?
    
Thẩm Thiên Trảm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một thứ: “Cậu muốn dùng Tiêu Thịnh đổi lấy tôi hợp tác cùng với Bồng Lai Thần Quang?”
    
Cô đêm đó đã đoán trúng, Triệu Tông Thần nếu đã tìm tới cửa, thì phải là mối hận chưa vơi, muốn cho cô nếm mùi cay đắng. Cô dùng Tiêu Thịnh giữ lại thể diện cho anh ta, anh ta như một tên tiểu tử bụng dạ hẹp hòi, nhất định ở nhà tức giận đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Làm sao có thể đến đây chịu thua?
    
Nhìn xem, không phải là đã đến rồi?
    
Tô Lan Y cười không ra tiếng, cô ta nắm lấy cằm, như thưởng thức món đồ thú vị nào đó, đánh giá Thẩm Thiên Trản: “Thiên Trản, cậu đừng có nghĩ như vậy về tôi.”
    
Đầu ngón tay cô ta ngắm nghía lon bia, giọng nói nhẹ nhàng, giống như động viên: “Tôi biết quan hệ của cậu và Triệu Tông Thần rất căng thẳng, hai bên công ty nếu mà hợp tác, nói rõ ra là phải hiến tế cậu. Tôi chưa từng có ý định như vậy, cũng tiếc rằng tình bạn của chúng mình cứ như thế mà đoạn tuyệt.”
    
Dứt lời, ấn đường cô ta nhíu lại, lộ rõ vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi, nói: “Lần này tôi đến, là muốn hàn gắn mối quan hệ với Bồng Lai Thần Quang. Thêm nữa là muốn cũng thương lượng với Quý tổng, xem có cách nào có thể khiến Thiên Đăng vững vàng vượt qua giai đoạn này, đợi [Xuân Giang] phát sóng, thu hồi lại vốn, tất cả vấn đề được giải quyết, chẳng phải là *giai đại hoan hỉ sao? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
(*) Giai đại hoan hỉ: tất cả mọi người đều vui mừng, hài lòng
    
Cô ta đưa ra kế sách rõ ràng, nhưng thật sự là để thăm dò.
 
Nhìn thấy nét mặt của Thẩm Thiên Trản từ kinh ngạc đến mỉa mải, lòng bàn tay cô có chút lạnh đi, dần dần toát mồ hôi. Sức lực lúc đó khi đứng trước cái nhìn chăm chú của Thẩm Thiên Trản, từng chút từng chút, như đồng hồ cát, đổ xuống không còn một hạt.
    
Trong lòng cô ta tự dưng có chút hoảng sợ, nụ cười cũng dần dần biến mất.
    
Một lúc sau, đến khi Tô Lan Y rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được không khí kỳ lạ này, Thẩm Thiên Trản xoa trán, nở một nụ cười.
    
Ánh mắt cô hướng về Tô Lan Y, từ thâm sâu đến thỏa mái, sau đó là lạnh nhạt, giống như chăm chú nhìn một người lạ, không một chút tình cảm: “Chúng ta đến đây thôi.”
 
“Mấy năm qua cứ coi như trả lại cậu ân tình xưa, tôi cũng trả gần hết rồi.”
    
Từ lúc Tô Lan Y sắp xếp cho Tô Tạm đến, nhờ cô phân công nhiệm vụ sản xuất cho Tô Tạm, Thẩm Thiên Trản đã phát hiện. Tô Lan Y đối với cô, sợ rằng từ lâu đã nổi lên tâm ý muốn lật đổ.
    
Chỉ là cô vẫn đánh giá thấp lòng người, đánh giá sai vị trí của cô trong lòng Tô Lan Y.
 
 “Tô Lan Y.”
 
 “Chúng ta giải tán thôi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui