Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, như nước trong muôi, chảy trong thầm lặng.
Đoàn phim bắt đầu công việc lặp lại thường ngày, làm việc, kết thúc công việc, tổ chức hội nghị, ghi sổ, chứng nghiệm.
Trong chớp mắt, quá trình quay phim [Thời Gian] tại Vô Tích đã qua phân nửa, đến gần giai đoạn cuối.
---------------
Tháng 8, lập Thu.
Sắp đến sinh nhật Thiệu Sầu Yết.
Để chúc mừng sinh nhật đạo diễn, cũng là để khao nhân viên đoàn phim vất vả cực khổ trong nhiều tháng, đoàn phim kết thúc công việc sớm hơn, tổ chức liên hoan thịt nướng.
Hôm nay trùng hợp quay phim ngoại cảnh, đèn và dụng cụ ngoài trời đã chuẩn bị sẵn.
Sự náo nhiệt trong buổi liên hoan của nhân viên đoàn phim lên cao hơn bao giờ hết, một nhóm người dựng bếp nướng bên cạnh hồ. Người xiên thịt chăm chỉ xiên thịt, người nhặt rau chú tâm nhặt rau, chẳng mấy chốc, những hòn than với đủ dáng vẻ hồng lên, bắt đầu nướng thịt kêu xì xèo.
Thẩm Thiên Trản từ đầu đến cuối ngồi yên hưởng thụ.
Cô yên tâm thoải mái ngồi trên chiếc ghế mát mẻ, lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người đàn ông bên cạnh.
Trong một tháng này, Quý Thanh Hòa ngoài dự hội nghị, thì hiếm khi đi công tác.
Minh Quyết thay anh về Bắc Kinh quản lí công ty, nên anh yên tâm ở lại Vô Tích làm ông chủ hậu trường nhàn nhã.
Cuộc sống của đoàn phim nhàm chán.
Ngoài việc diễn viên nhập tâm vào vai diễn, hàng ngày đều giống như trải nghiệm một cuộc sống khác, đối với các nhân viên còn lại, thời gian quay phim dài đằng đẵng, quy trình lặp đi lặp lại. Nếu không phải có chiếc điện thoại có thể giao tiếp với thế giới bên ngoài, thì chẳng khác nào sống trong xã hội nguyên thủy, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Môi trường công việc hòa đồng theo kiểu sĩ đầu bất kiến đê đầu kiến*, khó có thể tránh khỏi, phải phát triển tình bạn, tình yêu và tình cảm.
(*) Sĩ đầu bất kiến đê đầu kiến: ngẩng đầu không gặp, cúi đầu gặp; thường xuyên gặp mặt
Quý Thanh Hòa và Phó Hề chính là những người như vậy.
Phó Hề chuyên tâm nghiên cứu về đồng hồ, ngoài việc đó ra, Phó Hề có một người anh trai tên Phó Tầm hàng năm đều liên hệ với bên di vật văn hóa đồ cổ, mưa dầm thấm lâu, anh ta dần có hứng thú sâu sắc với đồng hồ sưu tầm năm Càn Long thời đại nhà Thanh.
Mỗi lần rảnh rỗi sau khi quay phim, anh ta thường nhờ Quý Thanh Hòa chỉ bảo cách nhận định giá trị sưu tầm của đồng hồ cổ.
Thẩm Thiên Trản luôn khoan dung với anh chàng có gương mặt điển trai, diện mạo của Phó Hề khi đứng cạnh Quý Thanh Hòa, cho dù trước mặt không phải là sông hồ khói tỏa mịt mù, mà là con mương hôi thối “mùi thơm xộc lên mũi”, cô vẫn cảm thấy hài lòng.
Thế giới nhan cẩu*, đơn giản và thuần túy như vậy.
(*) Nhan cẩu: người vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác.
--------------
Thẩm Thiên Trản ăn thịt nướng chưa được bao lâu, Tô Tạm – người dành thời gian cả buổi chiều tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Thiệu Sầu Yết cuối cùng cũng xuất hiện.
Ngoài bánh sinh nhật, bó hoa, ven bờ sông cậu ta còn trải dài một loạt pháo hoa trên đê.
Đợi đến thời khắc Thiệu Sầu Yết nhắm mắt ước nguyện, thổi tắt ngọn nến, bên bờ sông pháo hoa xếp kín, chói lọi rực rỡ, trong chốc lát tất cả mọi người như chìm trong giấc mộng, trên đầu pháo hoa từng mảng lớn, giống như sao băng, mê đắm lòng người.
Bên bờ sông, tiếng reo hò kinh hãi vang lên, chốc lát từ ban ngày bước vào ban đêm, hòa mình vào không khí náo nhiệt của ngày hè.
Thẩm Thiên Trản mỉm cười nhìn mọi thứ trước mắt, giây phút ấy, cô cảm thấy hành trình sản xuất đến đây kết thúc cũng tốt lắm rồi, không khí đêm nay không thua kém bất kì sân khấu trao giải nào.
Suy nghĩ vừa mới nổi lên, cô bất chợt lại nhớ ra bản thân vẫn chưa trả hết khoản thế chấp căn hộ, hơn nữa rất lâu đã muốn đổi một chiếc Mercedes mới.
Vậy thì dừng lại tại sân khấu trao giải còn đáng giá hơn một chút …….
Nếu cô thật sự dừng chân ngay lúc này, ai sẽ thay thế trả tiền cho sự theo đuổi ngông cuồng của cô?
Đang mơ tưởng, liếc mắt nhìn kim chủ ba ba bên cạnh, Thẩm Thiên Trản lập tức nghiêm mặt, vứt bỏ hoài nghi phung phí tiền bạc: “Việc chi trả bánh ngọt và hoa, pháo hoa là do Tô Tạm lo liệu, em không không nhúng tay vào.”
Tô Tạm nghe thấy tên của mình, cho rằng Thẩm Thiên Trản gọi, ngậm xiên thịt nướng chạy đến: “Chị Trản, chị gọi em?”
Thẩm Thiên Trản nhìn cậu ta như một con cún bám đuôi, vừa định đưa tay xoa đầu, tay vừa nhấc lên, liền bị tiếng ho không đúng lúc của Quý Thanh Hòa cắt ngang.
Hai người yêu đương trước hàng ngàn con mắt của đoàn phim, sớm đã tồn tại thần giao cách cảm như ngâm thơ tả ý.
Bình thường, tiếng ho biểu thị không cho phép, hắng giọng thể hiện phải chú ý lời nói và hành động, vén tóc là yêu cầu sự trợ giúp, sờ mũi là chuẩn bị rút lui.
Ngoài những hành động kể trên, còn có những điều ẩn giấu trong ánh mắt và lời nói. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Cũng không phải do bất kỳ bên nào quy định, chỉ là tự nhiên mà có, như một thói quen đưa ra tín hiệu “trời biết đất biết em biết anh biết”.
Thẩm Thiên Trản ngượng ngùng, quay đầu nhìn anh một cái.
Con mắt liếc ngang liếc dọc, dừng lại trên người con chó con không cảm xúc – Tô Tạm, trở thành “cơn ghen” không hề che đậy.
Cậu ta vừa nuốt miếng thịt chín tới, vừa chua xót nói: “Chị Trản, sau khi chị và Quý tổng đến với nhau, vị trí này trực tiếp bị hạ thấp, ngay cả nói chuyện một hai câu với em cũng phải xem sắc mặt của anh ấy.”
Chuyện của Quý Thanh Hòa và Thẩm Thiên Trản, muốn giấu diếm Tô Tạm, căn bản là không thể.
Năm Vô Tích rơi nhiều tuyết, lần đó Quý Thanh Hòa cùng Minh Quyết vượt bão tuyết đến đưa vật tư, anh liền cho rằng hai người này cùng một phe. Hơn nữa sau khi tham gia đoàn phim, anh ở ngay phòng bên cạnh Thẩm Thiên Trản, bị ép buộc nghe không biết bao nhiêu âm thanh “kì lạ” bên góc tường ……
Sự thật như đinh đóng cột, không cần Thẩm Thiên Trản đứng trước mặt thừa nhận từng câu từng chữ.
Tô Tạm vừa nói xong, Quý Thanh Hòa liền nhìn chằm chằm rồi lặng lẽ đi tới.
Sự uy hiếp của anh đối với Tô Tạm như chim ưng bắt thỏ, là sự áp chế bản năng của kẻ mạnh, còn Tô Tạm đối mặt với sự sợ hãi và kính nể của anh thì như sự phục tùng vốn có của kẻ yếu.
Đều không cần Quý Thanh Hòa mở miệng, cậu lập tức không dám khinh suất, nhanh nhảu nhai nốt miếng thịt xiên nướng.
Thẩm Thiên Trản cũng là sau khi có Quý Thanh Hòa, bắt đầu hưởng thụ cảm giác có người bảo vệ. Thấy thế, sợ rằng để lại ấn tượng không tốt trong tâm hồn bé nhỏ của Tô Tạm, thuận miệng đổi chủ đề, hỏi Tô Tạm quá tình chuẩn bị buổi chiều có thuận lợi hay không.
“Cái này có gì không thuận lợi?” Tô Tạm cười: “Hơi tốn một chút sức lực chuẩn bị pháo hoa, nếu không phải sinh nhật của chị bốn năm có một lần, em nhất định sẽ chuẩn bị thật long trọng và linh đình. Sinh nhật đạo diễn Thiệu, đến đâu thì đến.” Dứt lời, cậu ta ăn hết xiên thịt nướng trong tay, co cẳng bước đi, tiếp tục tìm Kiều Hân để lấy xiên thịt nướng.
Phía xa có người đốt pháo hoa.
Hàng loạt đốm lửa nhỏ bay khắp nơi, y như những ngôi sao hái từ trên trời, vừa lấp lánh vừa sáng chói.
Thẩm Thiên Trản dừng chân một lát.
Ở đây thật sự quá náo nhiệt, thậm chí khiến cô nảy sinh một cảm giác trống rỗng như lạc vào hư không.
Cô quay đầu, tìm Quý Thanh Hòa, đúng lúc anh cũng đang tìm cô.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, tâm hồn lãng mạn hòa vào nhau, lặng lẽ gạt bỏ cuộc vui náo nhiệt bên bờ sông.
-----------------
Có bãi đậu xe ngoài trời ở ven hồ Lâm Giang, xe hàng chở dụng cụ và xe công vụ của đoàn phim dừng ở đây. Đúng ra tài xế giữ xe được đoàn phim gọi đến cũng ăn thịt nướng và bánh ngọt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Người vừa đi, mọi người đã giải tán hết.
Bên bờ càng náo nhiệt bao nhiêu thì bên này cành yên tĩnh, vắng vẻ bấy nhiêu.
Hai người đi một đoạn dọc theo đường núi bên bờ biển.
Chập tối gió thổi vi vu, dưới ánh đèn đường, gió thổi lá cây ven đường, phát ra tiếng xào xạc.
“Lại qua một tuần, quay phim ở Vô Tích có thể kết thúc, đoàn phim muốn chuyển cảnh về Bắc Kinh.” Thẩm Thiên Trản đi dưới bóng cây, móc ngón út của anh: “Đồng hồ cổ quý giá Bồng Lai Bát Tiên và đồng hồ cổ Đồng độ tứ mã kim tôn tráng men, em muốn ngày mai sắp xếp xe đưa về Tây An.”
Quý Thanh Hòa đồng ý: “Vậy để anh sắp xếp.”
Anh nắm tay cô, “Về Bắc Kinh, cũng muốn ở với đoàn phim?”
“Anh không cần.” Thẩm Thiên Trản nhìn sâu vào đôi mắt anh, nói: “Em không đi được.”
Lần này trở về, ngoài gửi đơn thôi việc, bàn giao công việc, cô còn phải vạch ra đường lui cho bản thân.
Mặc dù thời gian này mỗi khi rảnh cô đều suy nghĩ nên đầu tư vào một công ty điện ảnh khác, hay là tự sản xuất độc lập, nhưng khoảng cách quá xa, không thể hẹn gặp nói chuyện với người phụ trách bên công ty đối tác, đó là lí do mà một lần nữa không thể hoàn toàn đưa ra quyết định.
“Trước đây, đoàn phim có thể về Bắc Kinh chọn cảnh, vô cùng vui vẻ.” Thẩm Thiên Trản nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.
Đêm nay thời tiết không đẹp, xuyên qua kẽ lá, chỉ có thể nhìn thấy mây đen che khuất ánh trăng. Cả bầu trời thành phố như mở ra một chiếc lồng hấp, hơi nóng ngưng đọng, sương mù che lấp.
Mùa hè ở Vô Tích, nắng nhẹ mưa nhiều.
Thẩm Thiên Trản từ nhỏ đã lớn lên ở đây, nên cảm thấy thời tiết khá thoải mái. Ngược lại, mỗi ngày mưa dông, mưa xong trời trong xanh mát mẻ, vô cùng dễ chịu, đặc biệt phù hợp hóng mát nửa đêm.
Vừa nói đến chủ đề trở về Bắc Kinh, có một vài vấn đề không thể không nhắc đến.
Quý Thanh Hòa nghe vậy, hỏi: “Có dự định rồi?”
Mặc dù anh ngày ngày ở trong đoàn phim, luôn luôn bên cạnh cô, nhưng thời gian dành cho hai người rất ít, bình thường chỉ có sau nửa đêm. Nếu anh chưa ngủ, nửa đêm sẽ đến phòng thăm dò, hoặc là Thẩm Thiên Trản hoàn thành xong công việc, sẽ đến gõ cửa phòng anh.
Hầu hết thời gian, không phải chìm trong những phút giây nồng thắm, thì là nghỉ ngơi, đêm xuân yên tĩnh, tâm hồn như chìm đắm vào đêm xuân.
Rất ít khi nói về kế hoạch làm việc của cô, hay là bước tiếp theo của tình yêu.
“Trước khi về Bắc Kinh, muốn báo cho Tạm Tạm biết tin.” Điều khiến Thẩm Thiên Trản lo lắng nhất, chính là Tô Tạm.
Cậu ta trọng tình trọng nghĩa, nhiều năm qua đối với cô cũng xem như là toàn tâm toàn ý. Không đề cập đến vấn đề quan điểm, Tô Tạm cả đời này là bạn thân nhất của cô. Nhưng nếu như cô rời Thiên Đăng, tình cảm giữa cô và Tô Tạm không chắc sẽ giống như giờ phút này, vẫn còn có thể giữ gìn sự trong sáng.
Nghĩ như vậy, Thẩm Thiên Trản đột nhiên cảm thấy đáng tiếc: “Tháng 2 năm sau em có thể tổ chức sinh nhật rồi, đáng tiếc Tạm Tạm không thể thực hiện lời hứa của cậu ta tổ chức cho em lễ mừng thọ 31 tuổi vừa long trọng vừa linh đình nữa.”
Quý Thanh Hòa bất chợt cười nhẹ, giọng nói đầy nguy hiểm: “Anh chết rồi sao?”
“Sinh nhật của bạn gái anh, anh có thể giao cho một người đàn ông khác giúp em tổ chức vừa long trọng vừa linh đình sao?”
Có hạt mưa rơi xuống, lạnh ngắt.
Thẩm Thiên Trản mới đầu chưa nhận ra trời mưa, trên mặt hơi lạnh, còn nghĩ rằng dính nước hồ do gió thổi vào, vừa lấy tay gạt đi vừa thầm trách móc lòng dạ hẹp hòi của anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
“Nói cũng không cho nói, có phải sau này nằm mơ cũng phải quan tâm?”
Quý Thanh Hòa đưa mắt nhìn cô, nói ra một câu: “Sắp đến sinh nhật Tống Yên, sinh nhật của Thiệu Sâu Yết đã ổn thỏa, nhân lúc trước khi đoàn phim kết thúc, anh tự mình bỏ tiền ra, tổ chức sinh nhật cho cô ấy, sau đó mời các ngôi sao hàng đầu tới, em thấy thế nào?”
“Không được tốt lắm.” Sự việc rơi xuống đầu mình, Thẩm Thiên Trản phản ứng gắt hơn bất kì một ai: “Tại sao anh lại nhớ sinh nhật của Tống Yên? Tống Yên sinh nhật hay không thì liên quan gì đến anh? Cô ấy không có bạn trai hay không có công ty quản lý, mà cần anh phải quan tâm?”
Quý Thanh Hòa đạt được mục đích, đôi mắt mỉm cười, khẽ liếm khóe môi, cười như không cười, nói: “Tống Yên là gương mặt thương hiệu của Bất Chung Tuế, anh là người phụ trách thương hiệu, tổ chức sinh nhật cho cô ấy để duy trì mối quan hệ hợp tác, không được sao?”
Âm cuối của nửa câu sau cao lên, giọng điệu không thể chối cãi.
Thẩm Thiên Trản biết rõ Quý Thanh Hòa cố ý chọc giận cô, tất nhiên không đến mức tức giận. Nhưng sự logic trong câu nói của anh, không một chút sơ hở, cô nhất thời không thể tìm ra bất cứ lỗi nào để phản bác.
Cô buồn bực, nắm ngón tay anh kéo chặt, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tất nhiên là được, tốt nhất là mời các ngôi sao hàng đầu thật sự, cho mọi người biết Bất Chung Tuế xem trọng người đại diện của công ty nhiều như thế nào.”
Quý Thanh Hòa không dám đùa giỡn quá mức, sợ cô thực sự tức giận, anh sợ rằng tối này phải phòng không gối chiếc.
Anh nhìn xuống, dùng đầu ngón tay lau đi hạt mưa rơi trên lông mày cô, sau đó đưa xuống đôi má của cô, nâng cằm lên, cúi đầu hôn cô: “Anh biết rồi, không được.”
“Em muốn đón sinh nhật rồi,” Quý Thanh Hòa hôn đôi mắt cô, dưới màn mưa dần dần sa xuống, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ khiến thời gian trôi nhanh hơn một chút.”