Em muốn đón sinh nhật, anh sẽ khiến thời gian trôi nhanh hơn một chút.
Câu nói này giống như bàn tay của tinh linh, thắp sáng hoàn toàn thế giới của cô.
Năm ngoái vào đêm giao thừa, Quý Thanh Hòa nói với cô một câu “Em có thể xin anh một điều ước, ngày này mỗi năm đều có hiệu lực”, lúc đó Thẩm Thiên Trản và Quý Thanh Hòa vẫn chưa ở bên nhau.
Cô giả vờ tỏ ra bình tĩnh, nhưng cất giấu biển sâu bên trong, bị một câu nói nhẹ nhàng của anh làm cuộn sóng.
Sau đó là hôm nay.
Vô Tích vào mùa hè nóng giống như lồng hấp, ngày nào cô cũng bị mắc kẹt trong cái lồng hấp này, giống như bánh bao có nhân toàn thân tỏa ra khí nóng. Trận mưa này đến vừa bất ngờ vừa lặng lẽ, nhưng ngay lập tức chiếm trọn một vùng rộng lớn, rơi vào trong lòng cô.
Thẩm Thiên Trản cho rằng, cô cũng là một người lão làng trong tình yêu.
Mấy năm nay có vô số thịt tươi, thịt khô, bánh hoa có ý đồ xấu muốn mượn cô để đi lên hoặc nịnh nọt cô để lấy tài nguyên, có người nói lời hoa mỹ theo đuổi, có người liếc mắt đưa tình, đủ mọi thủ đoạn từ tặng ân tình đến cố ý vô tình tiếp xúc thân thể, không một ai có thể lay động được cô.
Tất cả đều là bề ngoài.
Cô thường xem cảnh trước đã có thể đoán ra được cảnh tiếp theo, khi tâm trạng vui vẻ, cô còn có thể góp vui lấy lệ. Khi tâm trạng không vui, gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, không giữ cho người ta một chút thể diện.
Thế cho nên, trong bia miệng của cô và những chế tác như Giản Tâm, Tiêu Thịnh, chỉ có duy nhất mình cô có tiếng là “không dễ hầu hạ”.
Ngược lại như Quý Thanh Hòa, người đàn ông có địa vị và thân phận xã hội như vạch ra một ranh giới với giới giải trí như ranh giới giữa nước Sở và Hán. Lại có thể dễ dàng khiến tiếng lòng cô gảy lên tới chín tầng mây, nhẹ nhàng xao xuyến.
Vòng tròn giữa anh và Thẩm Thiên Trản hoàn toàn không có liên quan đến nhau, vừa không cần học cách làm sao để cố gắng duy trì quan hệ xã hội bên người, cũng không cần xã giao, giao thiệp, nâng cao kỹ năng xã hội, và năng lực xử lý công việc.
Nhưng anh lại có thể cao cao tại thượng nói những lời chợ búa, giống như một chiếc túi du lịch bằng da rắn được sửa lại thành một món hàng xa xỉ nổi tiếng, có khí chất sành đời thời thượng nhất.
“Trước đây em cho rằng nếu như em hẹn hò, nhất định sẽ rất giày vò người khác.” Cả người cô vô cùng mềm mại: “Kết quả không ngờ rằng, em lại dễ dỗ dành như vậy.”
Dễ dỗ dành đến mức một câu nói của anh, cô cũng có thể không so đo tính toán gì nữa.
Mưa dần lớn lên, hạt mưa tí tách rơi trên các mảnh gỗ trên đường núi hiểm trở.
Ngọn đèn trên bãi biển dài xa xa nghiêng từ đông sang tây, có lẽ nhịp điệu buổi lễ chúc mừng đã bị trận mưa bất thình lình này làm đảo lộn, vội vã kết thúc, chuẩn bị sơ tán.
Quý Thanh Hòa nắm tay cô đi về: “Trước đây” là bao lâu trước đây? Mười tám tuổi hay là ba tuổi?”
Hai người cách bãi đỗ xe lộ thiên bên hồ không xa, nấp dưới bóng cây, vẫn chưa bị ướt bao nhiêu.
Cách một đoạn, có thể nghe rõ ràng tiếng người phụ trách công việc của đoàn phim ở bên hồ đang gào thét di dời đạo cụ trước. Trong đống hỗn loạn xa xa, hai người họ đứng dưới cây, giống như không liên quan đến khung cảnh này, không chịu bất cứ quấy nhiễu nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
“Có lẽ là hai mươi hai tuổi.” Thẩm Thiên Trản nói: “Tuổi vẫn còn mơ mộng về tình yêu.”
Cũng là thời điểm thích là có thể lao vào như một con thiêu thân, không quan tâm đến tất cả.
Quý Thanh Hòa nắm lấy lòng bàn tay cô chơi đùa: “Còn gì nữa?”
“Lúc ấy cảm thấy, người đó mặc áo sơ mi trắng nhất định sẽ rất đẹp, tươi tắn sảng khoái, giống như chàng thiếu niên bên bờ biển vào mùa hè. Nhưng sau đó đoàn phim đến bờ biển lấy cảnh, đợi một tháng trời, nam nữ già trẻ trong đoàn đều bị phơi nắng đen như quạ, như châu Phi chạy nạn qua, em cũng không còn nghĩ gì về “chàng thiếu niên bên bờ biển vào mùa hè” nữa”. Nói đến đây, cô không khỏi thở dài: “Khoảng cách giữa hiện thực và mộng tưởng thật sự quá mỏng, không ích lợi gì.”
Quý Thanh Hòa nghe xong liền bật cười.
Anh tưởng tượng ra biểu cảm bị sốc thị giác giữa hiện thực và mộng tưởng của Thẩm Thiên Trản lúc hơn hai mươi tuổi, khi đó vẫn còn là một thiếu nữ, sau khi nhìn thấy “thiếu niên bên bờ biển vào mùa hè”, nhịn không được nắm tay lại, dồn nén ý cười: “Bây giờ thì sao?”
“Chưa nghĩ đến.” Thẩm Thiên Trản thành thật nói: “Nhiều nhất là thời điểm đêm khuya thanh vắng, đáng tiếc đáng tiếc, những diễm phúc dâng tới miệng đó em đều không tiếp nhận. Lớn tuổi rồi, ánh mắt nhìn đàn ông đều có một tiêu chuẩn.” Cô khẽ dừng, nụ cười ranh mãnh: “Có muốn ngủ không?”
Thẩm Thiên Trản đưa ra một ví dụ: “Ví dụ nhìn thấy Tô Tạm, không hề có khẩu vị cũng không hề hứng thú. Nhưng nhìn thấy Châu Diên, thì lại hận không thể xé quần áo anh ta vài lỗ, lộ vài chỗ, một bữa no…” diễm phúc.
Cô chưa nói trong, tay liền bị bóp mạnh một cái.
Cô đau đớn rên lên.
Lúc này cô mới phát hiện ánh mắt trầm mặc bên cạnh nguy hiểm biết bao, giống như bị ném vào sông băng hàng thế kỷ, nhiệt độ xung quanh giảm xuống, sắp đông cứng lại, cô sờ sau gáy rồi vội vàng xé bỏ sự vênh váo đắc ý bên ngoài, hắng giọng, nghiêm túc cứu vãn: “Em chỉ đùa thôi, nói quá quen miệng. Ngoài anh ra, em cũng chưa từng xé quần áo của người khác…”
Quý Thanh Hòa sớm đã nghe danh tiếng “phong lưu” của cô, giờ phút này cũng chẳng thèm phí lời: “Không vội, đêm nay trở về sẽ cho em xé một cách vui vẻ.”
Thẩm Thiên Trản: “…” thế thì cũng không cần.
-------------
Thấy cơn mưa càng lúc càng liên tục, sấm chớp ẩn hiện trong mây mù.
Hai người cũng không thể nấp dưới cây mãi, nên đi vào bãi đỗ xe từ hàng cây xanh bên đường núi.
Kiều Hân đang đi khắp nơi tìm Thẩm Thiên Trản, trời bắt đầu nổi sấm sét nên không dám gọi điện thoại, đang bung dù chuẩn bị ra ngoài tìm, quay người lại thì thấy Thẩm Thiên Trản và Quý Thanh Hòa một trước một sau trở về, liền vội vàng chạy đến, mở dù cho hai người.
Kiều Hân vừa che mưa cho Thẩm Thiên Trản, vừa nói lớn trong tiếng mưa ồn ào: “Đạo diễn Thiệu và thầy Phó đã về khách sạn trước rồi, Tô Tạm bảo em đi tìm hai người, đưa chị và thầy Quý về trước. Anh ấy ở lại đây, cùng các nhân viên trong đoàn đem đồ lên xe rồi về cùng với họ.”
Thẩm Thiên Trản nhìn bãi đỗ xe đông đúc trước mặt, hỏi: “Thiết bị màn hình giám sát không bị nước mưa làm hỏng chứ?”
“Không.” Kiều Hân đáp: “Hôm nay sau khi kết thúc công việc, thiết bị quay phim đều được thu dọn hết rồi, chỉ lấy hai máy cầm tay ra chụp ngoài trời thôi.”
Sau khi Thẩm Thiên Trản thấy mọi người đang thu dọn đồ nướng và một số đạo cụ của đoàn phim, mới yên tâm: “Vậy thì mình về trước thôi.”
----------------
Trở về khách sạn, Thẩm Thiên Trản liền đi tắm.
Đêm nay được hưởng hào quang của Thiệu Sầu Yết, toàn bộ đoàn phim được nghỉ, cô cũng nhàn rỗi theo.
Đợi sấy khô tóc, Thẩm Thiên Trản khoác áo khoác dài lên bộ đồ ngủ, lấy di động và thẻ phòng, đi sang phòng Quý Thanh Hòa.
Số lần hoạt động bí mật nhiều rồi, cũng không còn rụt rè thận trọng nữa.
Khoảng thời gian hai người vừa mới xác định hẹn hò, đôi bên vẫn chưa thích nghi với nhịp điệu công việc và thói quen hằng ngày của đối phương, thông thường đều là Quý Thanh Hòa chủ động, hoặc là wechat hoặc là điện thoại xác nhận phòng có không có người trước, sau đó mới lén đến lúc nửa đêm.
Sau đó, công việc của Quý Thanh Hòa dần nhiều lên, thường xuyên bận đến nửa đêm. Sau vài lần mượn cớ, Thẩm Thiên Trản mang đồ ăn khuya, thuận lợi có được thẻ phòng anh, tự do ra vào.
Dần dần, hai người nuôi dưỡng một thói quen – ai xong việc trước thì đến người đó đến tìm đối phương.
Bình thường, chỉ cần Thẩm Thiên Trản tránh “thời kỳ cao điểm hoạt động” của hành lang, thì sẽ không có trở ngại gì nữa. Đợi đến bên ngoài phòng của Quý Thanh Hòa, trực tiếp quẹt thẻ vào phòng, cả quá trình vô cùng thuận lợi, thành thạo như thể kiếp trước đã yêu đương vụng trộm, rõ ràng không thể nào thuần thục hơn.
Không ngờ, hôm nay lại gặp một số bất lợi.
Bất ngờ xảy ra khi Thẩm Thiên Trản vừa quẹt thẻ mở cửa phòng chuẩn bị bước vào phòng, Phó Hề ở trong phòng nghe tiếng mở cửa vừa hay va chạm trực diện với Thẩm Thiên Trản. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Ngoài Phó Hề, trong phòng còn có vài người, có người đứng, người ngồi.
Cảnh tượng bây giờ có thể so sánh với việc bắt gian tình, không thể nói là không xấu hổ.
Thẩm Thiên Trản ngượng ngùng, đối diện với ánh mắt tha thiết mê hoặc của cả căn phòng, cô cứng đờ như một khúc gỗ, chỉ biết ngơ ngác nhìn Phó Hề.
Ánh mắt Phó Hề dừng lại một lúc trên bộ đồ ngủ mặc một cách tùy hứng của cô, sau đó liền di chuyển ánh mắt đến thẻ phòng trong tay cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thẻ phòng trong tay Thẩm Thiên Trản chính là thẻ phòng của Quý Thanh Hòa. Lúc nãy anh ta cũng không bị hoa mắt, rõ ràng trước khi anh ta mở cửa, Thẩm Thiên Trản đã quẹt thẻ mở cửa phòng.
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Phó Hề phản ứng trước, như chưa hề có chuyện gì đưa cho cô một lối thoát: “Chế tác Thẩm đến tìm thầy Quý à?”
Thẩm Thiên Trản lúc này đã muốn chết rồi, cô cười gượng, chào hỏi: “Mọi người đều ở đây à?”
Phó Hề mỉm cười: “Tôi nghe nói ngày mai đồng hồ cổ tráng men hắc mộc phải chuyển về rồi, nên cùng với phó đạo diễn đến xem một lát.” Thẩm Thiên Trản có phần xấu hổ, anh ta dùng thân mình chặn ánh mắt thăm dò phía sau một cách kín đáo, nói nhỏ: “Thầy Quý đi xuống lầu lấy đạo cụ rồi.”
Đồng hồ cổ chạm khắc Bát Tiên Bồng Lai tráng men hắc mộc lúc quay phim từng tháo ra một lần, sau đó quay xong, Quý Thanh Hòa bèn đưa nó về phòng mình lắp ráp lại.
Mấy người Phó Hề đến xem đồng hồ cổ, chắc chắn phải đến phòng Quý Thanh Hòa.
Nói chuyện được hai câu, Thẩm Thiên Trản cũng bình tĩnh lại.
Lúc cô đang suy tính viện cớ nào, phía sau một giọng nói quen thuộc, trầm ổn, bất ngờ vang lên: “Đến rồi à?”
Thẩm Thiên Trản quay lại.
Quý Thanh Hòa cầm trong tay túi đạo cụ bằng da bò, đứng phía sau cô.
Đôi mắt anh sâu thẳm, như cười như không, rõ ràng vừa nhìn đã biết rõ hoàn cảnh xấu hổ của cô, đang giễu cợt cô.
Thẩm Thiên Trản vò đầu, ra ám hiệu với anh.
Quý Thanh Hòa hiểu ý.
Ánh mắt anh lướt qua Phó Hề nhìn vào trong phòng, nhưng không để cô đi, chỉ nghiêng nghiêng đầu, ra hiệu cho cô vào phòng nói chuyện.
Thẩm Thiên Trản không cam tâm tình nguyện, liền bị anh giữ eo đẩy vào trong phòng mấy bước.
Đợi sau khi vào phòng, Quý Thanh Hòa ném túi đạo cụ cho Phó Hề, ra hiệu cho anh ta tự đi tháo vòng bảo vệ: “Tôi và chế tác Thẩm có chút chuyện, mọi người xem trước.”
Anh không cố ý giải thích, nhường cho cô chiếc ghế còn trống duy nhất trong phòng, còn mình xốc lại chăn đệm, ngồi ở mép giường, nghiêm túc nói chuyện với cô về việc vận chuyển đồng hồ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Đầu tóc anh ướt đẫm, giống như vừa mới tắm xong vẫn chưa kịp sấy tóc liền phải đón tiếp những vị khách không mời mà đến.
Thẩm Thiên Trản nhìn, có chút buồn cười.
Cô có thể cảm nhận được rằng, nhóm người trong phòng này, sự chú ý hoàn toàn không ở trên đồng hồ. Miệng nói chỉ là phụ họa, thực tế mỗi người đều đang dựng thẳng tai nghe lén nội dung nói chuyện của hai người.
Quá trình vận chuyển đồng hồ hoàn toàn không có phiền phức gì.
Liên hệ với bên tài xế và xe, sau đó sắp xếp một vài nhân viên vận chuyển đi cùng xe. Chưa tới hai ngày thì đã có thể vận chuyển đồng hồ an toàn về Tây An.
Nhưng nhiều người đang nghe như vậy, để thể hiện việc vận chuyển đồng hồ thật sự rất phiền phức, đến nỗi bắt buộc phải thương lượng với chế tác, Quý Thanh Hòa đưa ra ba phương án vận chuyển, để cô quyết định.
Đến khi nói xong vấn đề vận chuyển đồng hồ, Quý Thanh Hòa đứng dậy tiễn cô ra ngoài.
Lúc đến cửa, xác nhận mọi người phía sau không nhìn thấy, anh nắm lấy tay cô kéo lại, cúi đầu hôn cô. Cái hôn đầu tiên lên mắt cô, cái hôn thứ hai trên môi cô, vẫn muốn hôn tiếp, nhưng cô không cho.
Thẩm Thiên Trản lấy tay che mặt, chỉ để lộ đôi mắt, nhìn anh một cách không thiện ý.
Sau mấy giây giằng co, sợ “tiễn khách” quá lâu sẽ khiến người ta nghi ngờ, Quý Thanh Hòa buông tay trước, khẩu hình ra hiệu: “Đợi anh nửa tiếng, anh đến tìm em.”
Thẩm Thiên Trản không vui.
Danh tiếng lẫy lừng cả đời của cô đã bị hủy hoại toàn bộ trong đêm nay.
Cô đã có thể nghĩ đến những lời đồn bên ngoài lan truyền như thế nào rồi, nhất định sẽ nói: Bọn họ tận mắt nhìn thấy chế tác Thẩm háo sắc mang theo thẻ phòng của thầy Quý trực tiếp quẹt thẻ mở cửa, nếu không phải bọn họ đang ở trong phòng thầy Quý, đêm nay thầy Quý khó tránh khỏi phải chịu đựng ngược đãi khổ hình gì, khó giữ được thanh bạch. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Càng khó chịu là, khi cô nhớ lại vở kịch diễn lúc nãy, kỳ thực trong mắt mọi người chính là một tấm màn che mà trong lòng ai cũng biết rõ, cô liền ngượng ngùng đến mức ngứa ngáy.
Cô buồn bực không muốn nói chuyện, ngay cả Quý Thanh Hòa cũng không nhìn thêm, xoay người quay về phòng.
---------------
Nửa tiếng sau, chính xác mà nói, chưa đầy nửa tiếng sau, anh đã đến.
Thẩm Thiên Trản đang ôm máy tính kiểm tra lại cảnh hậu trường sinh nhật mười mấy phút trước Kiều Hân gửi đến thì nghe thấy tiếng quẹt thẻ, mí mắt run lên, suýt chút nữa không ôm vững máy tính.
Cô ấn nút tạm dừng, cuộn người trong ghế, quay đầu lại nhìn anh.
Ánh sáng từ bên ngoài cửa tràn vào bị anh thuận tay chặn lại bên ngoài, khoảnh khắc đóng cửa, anh giương mắt, chuẩn xác bắt gặp ánh mắt của cô.
Thẩm Thiên Trản vẫn nhớ mình đang không vui, hứ một tiếng, xoay lại tiếp tục xem hậu trường.
Trong video, Thiệu Sầu Yết đội vương miện màu vàng, đang nhắm mắt ước nguyện. Ước nguyện đầu tiên anh ta thầm ước trong lòng, ước nguyện thứ hai, anh ta nói lớn: “Chúc [Thời gian] quay phim thuận lợi. Cũng ước cho tất cả nhân viên của chúng ta, sức khỏe bình an, ngày ngày vui vẻ.”
Anh ta vừa dứt lời, tiếng hô hào bốn phía vang lên.
Tiếng pháo hoa bên bờ biển nổ lên, nở rộ, phút chốc chìm trong thế giới cổ tích.
Ống kính của quay phim từ Thiệu Sầu Yết chuyển qua Phó Hề, Tống Yên và các diễn viên chính, ngay cả Thẩm Thiên Trản đứng một góc nhỏ cũng không buông tha, hậu kỳ cố ý phối một đoạn phụ đề lúc Thẩm Thiên Trản xuất hiện – Nụ cười mang phong cách xưởng trưởng của chế tác.
Quý Thanh Hòa lướt qua màn hình, đúng lúc nhìn thấy phụ đề, bế cô lên khỏi ghế. Sau khi dọn ra chỗ trống cho mình ngồi xuống, anh ôm cô vào lòng, một tay giúp cô đỡ lấy máy tính, một tay xoay cằm cô, hôn lên môi cô: “Từ lúc nào giấu anh biến thành một nữ doanh nhân vậy?”