“Chị Trản.”
Tiếng gõ cửa bên ngoài tiếng sau gấp gáp hơn tiếng trước, trong thời gian ngừng lại chóng vánh, giọng nói của Tô Tạm như tiếng sấm vang rền trên tầng mây, kìm nén sự gấp gáp: “Xảy ra chuyện rồi.”
Chỉ vỏn vẹn mấy từ, ồm ồm trầm thấp tựa như chui vào từ khe hở của cánh cửa.
Cơn buồn ngủ cuối cùng của Thẩm Thiên Trản cũng hoàn toàn tan thành mây khói trong buổi sáng gấp gáp không theo lẽ thường này.
Cô ngồi dậy đi mở cửa.
Vừa mới đặt chân xuống đất thì có một cánh tay vắt ngang qua eo cô, ôm cô trở lại giường.
Quý Thanh Hòa hơi rũ mắt xuống, ra hiệu cho cô nhìn quần áo cô đang mặc lúc này.
Cô không mặc nội y, cổ áo xẻ quá thấp khiến dấu hôn trước ngực cô lộ ra sạch sành sanh. Hai bên váy được thiết kế kiểu xuyên thấu, để lộ ra làn da trắng như tuyết của cô, khiến vòng eo vốn đã thon thả càng trở nên nhỏ nhắn không đủ một nắm tay.
Chiếc váy ngủ bằng tơ tằm này vừa ngắn vừa mỏng manh, quá bó sát vào người, không những cực kỳ khiêu gợi về mặt thị giác, mà còn rất kích thích dục vọng.
Sau khi phát hiện ra, Thẩm Thiên Trản lẳng lặng nhìn anh một cái.
Quý Thanh Hòa khẽ ôm cô một lúc, trấn an cô: “Không vội, anh đi mở cửa, em đi vào phòng tắm thay đồ đi.”
Anh vòng qua người Thẩm Thiên Trản, đặt chân xuống đất. Sau khi đi đến cửa thì ngoảnh lại nhìn một cái, thấy cô ôm quần áo vào phòng tắm rồi anh mới hơi nghiêng người, mở cửa phòng ra.
Tô Tạm, chủ nhiệm thường vụ, người phụ trách đời sống cùng với phó đạo diễn phụ trách giám sát quản lý trang phục đạo cụ trong tổ đạo diễn đứng ngoài cửa.
Hai bên vừa nhìn thấy nhau, ngoại Tô Tạm ra thì những người khác đều ngây người, nhìn Quý Thanh Hòa vẫn còn cởi trần, xuất hiện trong phòng của Thẩm Thiên Trản với ánh mắt mờ mịt.
Trong phòng, tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên một cách cố chấp .
Quý Thanh Hòa thu lại ánh mắt đánh giá, nhìn sang Tô Tạm, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tô Tạm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chị Trản đâu rồi?”
Vẻ mặt của Tô Tạm cấp bách, giữa hai hàng lông mày như bị mây đen giăng kín, phủ lên một vẻ lo lắng không thể nào xua tan.
Quý Thanh Hòa thấy sắc mặt của Tô Tạm, lập tức biết chuyện xảy ra với đoàn phim chỉ có lớn chứ không có nhỏ, cực kỳ khó giải quyết.
Lòng anh chùng xuống, nghiêng người nhường đường, ra hiệu mấy người vào phòng rồi nói. Anh đi sau cùng, đóng cửa lại rồi nhặt chiếc áo sơ mi để trên sofa lên, chỉ vài động tác là mặc xong, sau đó ngồi xuống. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Tô Tạm cuống đến mức như thể lửa sắp xém lông mày đến nơi, vài lần mở miệng định nói, nhưng ngại Quý Thanh Hòa ở đây nên miễn cưỡng kìm lại, nhẫn nại chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, đèn trong phòng tắm phụt tắt, Thẩm Thiên Trản thay đồ xong liền mở cửa ra ngoài.
Cả quá trình không kéo dài quá lâu, chỉ là sự việc đang đợi cô xử lý quá cấp bách mới khiến Tô Tạm cảm thấy mình đã đợi vô số mùa trăng mọc rồi lại lặn, bốn mùa luân hồi, dài đằng đẵng.
cậu sải bước lớn đến trước mặt cô, đôi môi mấp máy mấy lần giống như khó có thể mở miệng. Tốn một chút hơi sức mới thuận lợi nói ra được: “Một nhân viên thường vụ trông coi đạo cụ tối qua, đã đột tử rồi.”
Thẩm Thiên Trản sững sờ, tưởng là mình nghe nhầm: “Đột tử?”
Cô vô thức nhìn mấy người đi theo Tô Tạm trong phòng, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của cô, họ đều rối rít im lặng cúi đầu, né tránh ánh mắt của cô.
“Phải, đột tử.” Tô Tạm nói với vẻ khó khăn: “Nhân viên thường vụ đột tử họ Trần, ở trong tổ đạo cụ. Tối hôm qua là anh ta trực ban, trông coi đồng hồ cổ. Sáng nay người phụ trách đời sống đến đưa bữa sáng, gõ cửa không ai đáp lại, bèn treo bữa sáng ở tay nắm cửa. Đến lúc thay ca vào 8 giờ, nhân viên thường vụ đến thay ca đi vào trong phòng thì phát hiện lão Trần đã lạnh ngắt rồi.”
Trước mắt Thẩm Thiên Trản trở nên mông lung, tựa như có một lỗ hổng trắng lóa như bông tuyết che mất tầm nhìn của cô.
Sắc mặt cô thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, cực kỳ khó coi.
Tiếng chuông điện thoại phiền phức kia lại bắt đầu vang lên sau một lúc im lìm ngắn ngủi.
Thẩm Thiên Trản bất chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên giường.
Lúc này cô hoàn toàn không có thời gian để ý đến cuộc điện thoại này.
Tin tức mà Tô Tạm mang tới quá đột ngột, khiến cô khó lòng mà tiêu hóa được.
Tình huống đoàn phim xảy ra chuyện ngoài ý muốn không phải là chưa từng có, chỉ là đoàn phim của Thẩm Thiên Trản trước nay chú trọng an toàn. Trước khi bấm máy, từ đạo diễn, các diễn viên đến mỗi nhân viên trong đoàn phim đều được mua bảo hiểm thân thể.
Thời gian làm việc cũng thong thả chừng mực, không nhất thiết phải đuổi kịp tiến độ, bóc lột sức lao động một cách vô độ.
Sao lại... xảy ra chuyện ngoài ý muốn cơ chứ?
Càng nghĩ cô càng sợ hãi, cơ thể giống như một người leo núi sẩy chân, chớp mắt không còn điểm tựa, treo leo giữa không trung, hoảng sợ vô cùng.
Những ngón tay lạnh lẽo của cô che miệng lại, ép bản thân mình nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ phương án xử lý.
Thế nhưng càng đến lúc khẩn cấp, lại càng không nghĩ được gì.
Não cô giống như đã bị thắt nút chết, trong lúc hoảng hốt, lại không biết phải bắt tay vào từ đâu.
Tiếng chuông phiền nhiễu không ngừng nghỉ, mạch suy nghĩ của cô tựa như cũng đã bị đóng băng, trở thành một vùng trống rỗng, đóng băng cả ngàn dặm.
Cô đứng nơi đầu gió, lạnh đến nỗi hàm răng va lập cập vào nhau. Lục phủ ngũ tạng như bị buộc chung một chỗ, truyền ra cơn đau râm ran.
Dần dần, cô hơi đứng không vững nữa, ngón tay cuộn lại bám vào tường, mới vượt qua được từng cơn đau nhói như bị gặm rỉa kia.
Người đầu tiên phát hiện sự bất thường của cô là Quý Thanh Hòa.
Anh lặng lẽ đứng dậy, đến bên rồi khẽ nắm lấy vai cô, thấp giọng nhắc nhở: “Nghe điện thoại trước đã.”
Điện thoại đổ chuông từ 8 giờ đến bây giờ, hết lần này đến lần khác không ngừng nghỉ, rõ ràng là có chuyện khẩn cấp mới gọi một cách cố chấp như vậy.
Thẩm Thiên Trản ngước mắt nhìn anh.
Quý Thanh Hòa âm thầm khẽ đỡ lấy eo lưng cô, đợi cô đứng thẳng lên anh mới buông tay ra, đi lấy điện thoại giúp cô.
Anh vừa giữ vừa đỡ cô, khiến cảm giác khó chịu trong cô dần dần nguôi ngoai.
Sau khi đón lấy điện thoại rồi nghe máy, ngữ khí của Thẩm Thiên Trản cũng đã trở lại vẻ lãnh đạm khi giải quyết công việc chung hàng ngày, nói vừa nhanh vừa gấp: “Có chuyện gì thì mau nói đi.” Cô lược bỏ chủ ngữ, hơi xoay lưng lại, thấp giọng nói: “Bên này con đang có chuyện gấp phải xử lý, mẹ có thể nói xong trong vòng một phút được không?”
Mẹ Thẩm cuối cùng cũng đợi được đến lúc điện thoại gọi thông. Giọng bà khản đặc, lúc cất lời, sự mệt mỏi khi cả đêm không ngủ lập tức toát ra: “Đăng Đăng, bắt đầu từ tối qua mẹ đã không liên lạc được với bố con. Gọi cho ông ấy vẫn luôn ở trạng thái không liên lạc được, mẹ lo...”
Giọng của bà hơi ngừng lại, loáng thoáng sự nghẹn ngào: “Mẹ lo có chuyện rồi.”
“Mẹ cũng gọi điện thoại cho bạn câu cá cùng ra biển với lão Thẩm nhưng cũng không thể liên lạc được. Mẹ sợ bóng sợ gió, cứ gọi hết cuộc này đến cuộc khác cả một đêm. Kết quả, 8 giờ sáng hôm nay vẫn không liên lạc được, mẹ chẳng còn cách nào cũng không biết phải làm sao nữa...”
Thẩm Thiên Trản cầm điện thoại, đứng ngây ra tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Luồng gió phả ra từ điều hòa lạnh thấu xương như dòng sông băng tan chảy ở Bắc Cực, cho dù tia nắng chiếu vào trong phòng, nhất thời cũng khó có thể xua tan sự lạnh lẽo trong cõi lòng cô.
Cô hé môi, muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng lại hóa thành không khí.
Cô không phát ra tiếng, cũng không thể nói thành lời, nhiệt độ mà điện thoại truyền đến bên tai nóng tới mức khiến vành tai hơi nhói đau.
Cô nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, ánh mắt trở nên rời rạc như đã mất tiêu cự, mịt mờ nhìn không rõ con đường phía trước.
Trái tim cô tựa như cũng bị xé toạc ra một lỗ hổng, có người không ngừng nhét đá vào bên trong, sau đó trái tim cô càng ngày càng nặng trĩu, cuối cùng chìm vào trong dòng nước biển băng lạnh, vừa lạnh vừa đau nhói.
Cô muốn nói bây giờ cô không thể đi được, đoàn làm phim có nhân viên tử vong ngoài ý muốn, phải giám định nguyên nhân cái chết, phải thông báo cho gia quyến người chết, phải liên hệ với công ty bảo hiểm bàn chuyện bồi thường, có một đống việc phải đi xử lý.
Nhưng cô không thể nói ra được.
Lão Thẩm ra biển mất liên lạc, chuyện này không phải chuyện nhỏ như thái rau bị đứt tay hay đi đường chẳng may bị ngã.
Cô có thể tưởng tượng ra sau khi gọi điện thoại cả đêm, Mẹ Thẩm đã từng chút từng chút chìm vào sự tuyệt vọng và sợ hãi như thế nào, rồi lại ấp ôm sự kỳ vọng gọi điện cầu cứu cô ra sao. Nhưng hai chuyện xảy đến cùng một lúc, nhất thời cô khó có thể cân bằng trách nhiệm của một nhà sản xuất và trách nhiệm của một đứa con gái, giống như một con thuyền độc một cánh buồm, chỉ có thể nép vào một chỗ trên bờ biển.
Cảm giác bất lực này, dần cắn nuốt cô từng chút từng chút một, rồi thoắt cái lại xé nát cô thành mảnh vụn, sau đó gieo rắc vào đại dương bao la.
Cánh môi cô run run, nhất thời không nói được lời nào.
Nhưng trong quãng thời gian im lìm dài miên man này, bất kể là Mẹ Thẩm hay Tô Tạm, ai cũng đều lâm vào sự đợi chờ nôn nóng hơn. Tựa như bị vây khốn trong không gian kín, bốn bề bị chặn lấp, chỉ có thể chờ đợi không khí cạn kiệt, dần dần ngạt thở.
Đầu Thẩm Thiên Trản đau như muốn vỡ ra.
Cô gập ngón tay lại, dùng khớp ngón tay chống vào mi tâm, ra sức mà ấn.
Đương lúc bế tắc, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cô bị Quý Thanh Hòa rút mất, anh nhìn sâu vào mắt Thẩm Thiên Trản, ánh mắt điềm tĩnh mà tỉnh táo, “Anh đã nghe được một chút, nếu em yên tâm, chuyện của bác trai cứ giao cho anh.”
Anh hơi nghiêng mắt, bịt hờ điện thoại lại, ra hiệu cho cô đừng phân tâm, cứ yên tâm đi xử lý vấn đề trong đoàn phim.
Ánh mắt anh sâu thẳm mà xán lạn, tựa như có luồng sức mạnh giống như một quả chùy đập vỡ chiếc lồng thủy tinh trong suốt kiên cố chắc chắn xung quanh cô.
Dường như lúc này cô mới tỉnh táo trở lại -- từ lâu cô đã không còn đơn độc một mình nữa rồi.
Lúc trải qua phong ba, tự mình có thể gánh vác được dĩ nhiên là tốt nhất. Nhưng vào lúc bất lực không có thuật phân thân, cô lại có một con đường tắt dẫn thẳng lên đỉnh núi, có thể yên tâm mà dựa vào.
Cảm giác ỷ lại kỳ lạ này là một sự tín nhiệm khi mà anh chưa nói một tiếng nào cũng có thể khiến cô cảm thấy cực kỳ an lòng; là sự bình tĩnh và ung dung sau khi biết anh ở phía sau, mãi mãi có đường lùi cho cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Vừa lạ lẫm vừa mới mẻ.
--
Quý Thanh Hòa nghe điện thoại, trước tiên là tự giới thiệu bản thân: “Chào bác gái ạ, cháu là Quý Thanh Hòa.”
Anh không giới thiệu bản thân quá nhiều, vừa nói vừa khép hờ cánh cửa phòng sau lưng lại, đi đến ban công ngắm cảnh ở cuối hành lang.
Mẹ Thẩm đã sớm nhớ lại toàn bộ ký ức có liên quan đến anh từ trong cuộc đối thoại ngắn gọn giữa anh và Thẩm Thiên Trản vừa rồi.
Quả đúng là ấn tượng của bà với Quý Thanh Hòa quá sâu sắc, cho nên sau cuộc gặp ở hôm giao thừa, bà vẫn nhớ như in chàng trai xét về phong thái hay tài hoa đều là hạng nhất này.
“Quý tổng.”
Quý Thanh Hòa hơi ngừng lại, cất lời: “Bác gái gọi cháu là Thanh Hòa được rồi ạ.” Anh nói vắn tắt Thẩm Thiên Trản đang bận, lời lẽ bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Bác hãy nói tình hình của bác trai cho cháu một lần nữa, cháu xem có thể giúp được không ạ.”
Mẹ Thẩm than thở một tiếng, lại kể lại những lời đã nói với Thẩm Thiên Trản ban nãy một lượt.
Quý Thanh Hòa thoáng nghĩ ngợi, lại hỏi mấy câu hỏi nữa rồi trấn an bà: “Đa số những hải đảo trong vùng biển là khu vực cho các hộ nuôi trồng thủy sản thuê để nuôi trồng thủy sản, thông thường con đường vận chuyển hải sản trên biển khá hoàn thiện, tuyến đường ra biển của bác trai vẫn là đường ban đầu, chắc hẳn sẽ không gặp phải vấn đề an toàn, có thể là mưa to ảnh hưởng đến tín hiệu, mới dẫn đến chuyện mất liên lạc.”
Anh nói năng điềm tĩnh, có căn cứ, không hề mang theo suy đoán chủ quan.
“Bây giờ Thiên Trản không đi được, nếu bác yên lòng thì hãy nhớ cách liên lạc với cháu, rồi gửi tuyến đường ra biển của bác trai cho cháu, cháu sẽ gắng hết sức liên lạc với đội cứu hộ trên biển, cùng đến chỗ đó.” Quý Thanh Hòa cầm điện thoại, hơi ngừng lại rồi nói: “Lẽ ra cháu định ngày kia cùng Thiên Trản về hỏi thăm hai bác, nhưng chuyện phát sinh đột ngột, lễ nghĩa không được chu toàn.”
Ban nãy Mẹ Thẩm cũng đã liên tưởng đến khả năng này, sau đó nghe anh nói như vậy thì hoàn toàn yên tâm, rối rít đồng ý, “Là chúng ta gây phiền phức cho cháu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Mẹ Thẩm sụt sịt mũi, trái tim treo lửng lơ cả đêm cuối cùng cũng từ từ hạ xuống.
Bà nhanh chóng sốc lại tinh thần, gửi tuyến đường ra biển và số điện thoại của lão Thẩm cùng với phương thức liên hệ của bạn câu cá của ông cho Quý Thanh Hòa.
---
Cùng lúc đó...
Sau khi tìm lại tố chất nghề nghiệp, Thẩm Thiên Trản lập tức quyết định đến hiện trường một chuyến.
“Báo cảnh sát chưa? Xe cấp cứu đâu?”
“Có ai trông coi hiện trường không?”
“Trong đoàn phim còn có ai biết chuyện này?”
Giọng điệu của cô vừa gấp vừa nhanh, hỏi một tràng như súng liên thanh.
“Báo cảnh sát rồi.” Người trả lời là phó đạo diễn, “Có trợ lý Kiều và hai nhân viên thường vụ vẫn luôn phụ trách việc trông coi đồng hồ ở lại hiện trường.”
Thẩm Thiên Trản hỏi: “Nhân viên thường vụ đến thay ca sáng nay đâu?”
“Nhân viên thường vụ đó cũng họ Trần, là đồng hương của lão Trần, để phân biệt chúng tôi đều gọi cậu ấy là Tiểu Trần, cậu ấy cũng là người trong tổ đạo cụ.” Đi qua hành lang, phó đạo diễn hạ giọng nói: “Tiểu Trần bị dọa sợ chết khiếp, tôi cho người đưa sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, nhân tiện trông chừng toàn bộ những nhân viên có liên quan rồi.”
“Làm tốt lắm.” Thẩm Thiên Trản bước vào thang máy trước, ấn thang đi xuống lầu, “Khách sạn và gia quyến nhà lão Trần đều được thông báo hết rồi chứ?”
“Vẫn chưa thông báo cho người nhà.” Chủ nhiệm thường vụ nói: “Hiện tại ‘Đột tử’ chỉ là kết luận của chúng ta, nguyên nhân cái chết cụ thể vẫn phải đợi cảnh sát đến, sau đó mới đưa ra kết luận được.”
Thẩm Thiên Trản nhíu mày, nói: “Anh hiểu hoàn cảnh gia đình nhà lão Trần, phải lựa việc mà thông báo nhanh nhất có thể.”
Lão Trần tử vong ngoài ý muốn, lại chết trong lúc đang làm việc. Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, đoàn làm phim cũng phải bồi thường cho gia quyến.
Một mạng người, tuy cô cảm thấy thương tiếc, nhưng lúc này phương án xử lý tốt nhất vẫn là giải quyết theo việc công. Trước tiên phải giảm ảnh hưởng tiêu cực xuống mức thấp nhất, sau đó mới từ từ bàn bạc xử lý chuyện bồi thường sau này.
Cô thở dài một hơi, duỗi tay xoa nhéo mi tâm đau râm ran, “Đạo diễn Thiệu và thầy Phó đâu rồi?”
“Đạo diễn Thiệu làm việc từ sớm, bên phía tổ quay phim đều chưa biết chuyện.”
Thẩm Thiên Trản gật đầu, “Lúc cần phối hợp thì thông báo tiếp, không được để lộ tin tức ra ngoài.”
Cô vô thức lần tìm điện thoại, không tìm thấy mới nhớ ra điện thoại đã bị Quý Thanh Hòa lấy đi rồi. Cô lập tức nhớ đến tình hình bên phía mẹ Thẩm. Đợi đến lúc ra khỏi thang máy, đang định bảo Tô Tạm đi tìm Quý Thanh Hòa thì điện thoại của Tô Tạm lại đổ chuông trước.
Sáng nay Tô Tạm đã sợ hết hồn, sắc mặt tái nhợt, bây giờ vẫn còn chưa trở lại bình thường. Sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cậu chợt giật mình một cái theo phản xạ có điều kiện.
Đến khi nhìn thấy số gọi đến trên màn hình, cậu tự giác đưa điện thoại cho Thẩm Thiên Trản: “Điện thoại của Quý tổng.”
Thẩm Thiên Trản đón lấy, còn chưa lên tiếng Quý Thanh Hòa đã nói trước: “Bên phía bác trai anh đã liên hệ với đội cứu hộ trên biển rồi. Bây giờ anh đích thân đến đó xem tình hình ra sao. Theo như những gì bác gái nói, chắc hẳn chỉ là do tín hiệu gián đoạn nên mất liên lạc với bác trai. Anh đã hỏi đội trưởng đội cứu hộ rồi, đường hàng hải kia gần biển, xung quanh có thuyền đánh cá thuyền chở hàng qua lại, thường xuyên có cảnh sát biển tuần tra, vấn đề an toàn không lớn, em có thể yên tâm.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Căn phòng được dành riêng ra để chứa đồng hồ cổ ở ngay cuối hành lang, Thẩm Thiên Trản dừng bước lại, ra hiệu cho cánh Tô Tạm vào trong trước, cô sẽ vào sau một chút.
“Anh muốn đi ra đó ư?” Thẩm Thiên Trản không yên tâm lắm.
“Không đích thân đến nơi thì chẳng ai yên tâm cả. Huống hồ...” Quý Thanh Hòa ngập ngừng giây lát rồi nói: “Có biến cố gì thì anh ở hiện trường cũng tiện quyết định ngay lập tức.”
Anh không muốn nói nhiều, lấy chìa khóa đi đến bãi đậu xe, “Tình hình bên phía em thế nào rồi?”
“Vẫn chưa hiểu rõ lắm, bên phó đạo diễn đã báo cảnh sát rồi, giờ đang đợi cảnh sát tới.”
“Theo quy định của pháp luật, nhân viên làm thuê đột ngột phát bệnh hoặc tử vong trong thời gian làm việc hoặc nơi làm việc, thông thường trách nhiệm pháp luật do công ty điện ảnh chịu trách nhiệm.” Ngữ khí của Quý Thanh Hòa trầm ổn, thấp giọng nói: “Em phải chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với gia quyến, cố gắng tránh khỏi xung đột hết mức có thể.”
“Em biết.” Tâm trạng Thẩm Thiên Trản tuột dốc, một cảm giác chua xót không thể nói thành lời dâng lên trong lòng, “Anh phải chú ý an toàn.”
Quý Thanh Hòa khẽ ừ một tiếng: “Yên tâm, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc.” Dứt lời, anh lại bổ sung một câu: “Anh sẽ về nhanh nhất có thể.”
Thẩm Thiên Trản: “Vâng.”
Hai người họ hiếm khi nói chuyện điện thoại một cách vừa bình tĩnh vừa ôn hòa như này.
Rõ ràng là một buổi sáng cực kỳ hỗn loạn như bày ong vỡ tổ, vậy mà trái tim cô vẫn vững vàng nằm trong lồng ngực, đập một cách yên ổn.
Cô biết mình có rất nhiều rất nhiều lời bùi ngùi muốn nói, nhưng cô và Quý Thanh Hòa, một người canh chừng đoàn làm phim, một người xông pha ngoài biển cả, ai cũng đang bận rộn trong hướng đi của mình.
Không có thời gian để xoa dịu những cảm xúc bất an, nôn nóng này.
Cảm xúc trong cô trăm mối xoắn bện, mãi về sau cô mới khẽ nói một tiếng: “Quý Thanh Hòa, cảm ơn anh.”
Bên đầu kia im lặng vài giây, hỏi lại: “Có cần phải khách sáo thế không?”
Thẩm Thiên Trản xoay người, quay lưng lại với hành lang.
Ánh nắng đang vào lúc êm dịu, xuyên qua ngàn kẽ lá hắt xuống góc tường.
Cô nhìn những hạt bụi li ti lơ lửng trong luồng ánh sáng, khẽ giải thích: “Không phải khách sáo.”
Cô chỉ muốn nói cảm ơn mà thôi.
Đầu bên kia vang lên tiếng đóng cửa xe, ngay sau đó là tiếng động cơ được khởi động, đồng hồ chỉ vạch xăng khẽ nhảy lên.
Quý Thanh Hòa hỏi: “Tô Tạm đâu? Đưa điện thoại cho cậu ấy.”
Thẩm Thiên Trản ngoảnh lại nhìn Tô Tạm đang đứng ở cửa phòng, hỏi: “Cậu ấy ở hơi xa em, em chuyển lời giúp anh nhé?”
“Em không chuyển lời được đâu.” Vào giây phút loa trong xe chậm rãi phát ra bài hát, anh khẽ nói: “Những lời như phiền cậu ta chăm sóc em, phải đích thân nói mới có thành ý.”