Mang em trở lại

Chương 12 
 Choáng váng, Tory bước ra khỏi nhà mà không nói một lời. Brett định đi theo cô nhưng rồi lại đổi ý. Sau khi đã đặt mọi hy vọng vào việc tìm được người đàn ông này, cô cần thời gian để ở một mình. Nếu có ai cần được nghỉ ngơi một lần trong đời, thì đó chính là Tory. Anh đứng ở cửa sổ, nhìn cô trèo lên võng. Khi cô cuộn mình lại thành một quả bóng, anh cau mày. Lại co mình. Cô đang co mình lại để tránh mọi thứ trên đời, kể cả anh. Anh lùa tay qua tóc một cách chán nản.
 “Chết tiệt! Thật không công bằng. Mình phải làm được điều gì đó chứ!” Rồi anh sững lại. Nếu như… Anh đi ra chỗ điện thoại. ông giám thị không thông cảm với lời khẩn cầu của anh, nhưng biết đâu ông ta sẽ chịu nghe bác sĩ của Tory.  Một ngày sau, lái xe đi McAlester lúc hai giờ mười lăm phút chiều. Tory mím chặt môi nhưng quyết tâm tận dụng sự hồi tâm chuyển ý của người giám thị. Cô biết Brett đã phải nhờ cậy nhiều nơi để làm được chuyện này, nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ cần nhìn mặt Oliver Hale và nghe ông ta nói. Sau đó, nếu không có gì thay đổi, thì đành chịu. Ít nhất cô đã có cơ hội.
 Cô chạm vào chân Brett. “Em không biết sao anh làm được, nhưng em sẽ mãi biết ơn anh.” Brett tránh một người qua đường ẩu, lẩm bẩm nguyền rủa vì suýt gặp tai nạn. Khi phanh xe lại trước đèn đỏ, anh liếc nhìn cô.
 “Hy vọng là sau chuyện này em vẫn nghĩ như thế.” Tory nhìn vai. “Em chỉ muốn có vài câu trả lời. Em không tin vào phép màu đâu.” Brett với lấy tay cô. Những ngón tay Tory l ạnh ngắt, lấm tấm mồ hôi. Bất chấp vẻ can đảm bên ngoài, anh biết là cô đang sợ phát khiếp.
 “Bất kể em biết hay không biết điều gì sau hôm nay, hãy nhớ rằng anh yêu em.” Tory thở dài và dựa người vào ghế. “Em biết. Em cứ nghĩ mãi là chỉ riêng lý do đó cũng đáng cho tất cả những khổ sở này.” Brett cau mày. “Không đâu, em yêu. Anh đã biết mọi thứ anh cần về em. Dù em biết được gì thêm thì đó cũng là cho chính em, không phải anh. Em hiểu không?” Cô gật đầu. “Hiểu rồi.” Trong vòng một giờ họ đã được lính gác hộ tống đi vào khu vực bệnh viện của nhà tù, đi qua phòng khám chính, nơi người ta chữa các ca bệnh bình thường, và vào một nơi có mười hai giường, trị những ca cấp tính hoặc vô phương cứu chữa.
 Giây phút họ bước qua cánh cửa khu vực bệnh nhân nặng, Tory cảm thấy bầu không khí thay đổi. Cô thấy chính mình đang nín thở, như là không sẵn sàng chia sẻ không khí đau khổ nơi đây.
 Một người đàn ông mặc áo khoác trắng gặp họ ở ngưỡng cửa.

 “Xin chào,” ông ta nói. “Tôi là bác sĩ Levisay. Giám thị báo với chúng tôi là các vị đang tới.” Ông ta nhìn vào Brett. “Tôi nghe nói anh tới để thẩm vấn Oliver Hale? Tôi nói có đúng không?” Brett lắc đầu. “Tôi chỉ là người hộ tống. Đây là Victoria Lancaster. Cô ấy là người muốn gặp Hale.” Anh nhìn quanh phòng và hỏi: “Ông ta ở đâu?” Nhưng Tory đã trông thấy ông ta, trên một chiếc giường sát bức tường đằng xa. Mặc dù mặt ông ta hốc hác và xanh xao, hình xăm vẫn lộ rõ.
 “Kia. Ông ta ở kia.” Brett nhìn lên rồi thầm rên rỉ trong lòng. Anh thấy máy bay còn ít dây nhợ hơn người ông già này, mà máy bay thì còn bay được.
 “Cô biết là có thể ông ấy không nói chuyện được chứ?” Levisay hỏi.  Tory nghe thấy lời ông ta nhưng không chịu nghĩ đến khả năng ấy. Họ đã đi quá xa. Chắc chắn định mệnh không thể tàn nhẫn đến thế.
 “Để tôi xem ông ấy tỉnh chưa,” Levisay nói và đi tới bên giường, chiếc áo choàng phấp phới sau đầu gối.
 Tory đi theo.
 “Tory, hay là em chờ đến khi…” Brett đầu hàng. Rõ ràng lời anh nói cũng vô nghĩa y như lời bác sĩ Levisay. Vào lúc này một người đàn ông đang ngủ không thể làm cô nhụt chí, kể cả là ông ta có sắp chết đi nữa.
 Levisay đọc lướt qua các máy theo dõi rồi cúi xuống bệnh nhân của mình. Hale vừa được cho dùng thuốc an thần. Ít nhất cũng vài giờ nữa ông ta mới tỉnh táo trở lại, nhưng thử cũng không hại gì.
 “Ông Hale, ông có khách đến thăm này.” Ông già gần như không động đậy. “Ông Hale, ông có nghe thấy không? Ông có mấy người khách đây này.” Mí mắt Oliver rung rung khi đầu óc ông bắt đầu tập trung vào giọng nói của bác sĩ. Mặc dù lời nói còn mơ hồ, ông vẫn có thể nghe rõ. Nhưng ông muốn ngủ hơn là lắng nghe.

 Bác sĩ trở lại. “Tôi xin lỗi, nhưng cô thấy đấy, ông ấy hôn mê rồi. Nếu vài giờ nữa hai người trở lại chắc ông ấy sẽ tỉnh hơn bây giờ.” Một lần nữa hy vọng của Tory lại rớt xuống, mặc dù chính cô cũng thấy rằng không thể nói chuyện với Oliver được.
 “Tôi ở đây thêm một lát được không?” cô hỏi. “Tôi sẽ không làm phiền ông ấy đâu, tôi chỉ muốn nhìn cho kỹ thôi.” Vị bác sĩ cau mày. “Xin lỗi, tôi tưởng là cô quen ông ấy.” “Tôi không biết là mình có quen hay không,” cô nói. “Tôi không nhớ gì về thời thơ ấu của mình cả.” “Vậy thì tại sao…” Brett chen ngang. “Đó là một câu chuyện dài bác sĩ ạ. Hãy tin tôi, cô ấy đủ tư cách hỏi Hale bất kỳ điều gì cô ấy muốn.” Bác sĩ Levisay nhún vai. “Được tôi. Tôi sẽ cho cô ở lại, chừng nào cô không gây nguy hiểm cho sức khỏe bệnh nhân.” Brett đưa ông bác sĩ sang một bên, cho Tory cơ hội nhìn Hale gần hơn.
 “Nghe này bác sĩ. Hale sắp chết rồi đúng không?” Levisay gật đầu.
 “Vậy thì hãy cho cô ấy chút thời gian đi. Cô ấy đã có cả một tuổi thơ đau khổ, và Hale rất có thể là người nắm giữ chìa khóa cho câu hỏi tại sao cô ấy không nhớ bất cứ điều gì về sáu năm đầu đời.” “Không, nghe này Hooker. Ba phần tư tù nhân ở đây phải trải qua tuổi thơ dữ dội. Một phần tư còn lại là những người khốn khổ. Tôi sẽ cho cô ấy cơ hội mà cô ấy cần, nhưng việc đó không phụ thuộc vào tôi, mà vào Oliver Hale.” Oliver đang lơ lửng. Cảm giác ấy thật đến nỗi khi đột nhiên thấy mình đứng ở góc phòng, ông chẳng thấy ngạc nhiên chút nào. Không trọng lượng. Đúng là thế thật. Ông đang không trọng lượng. Ông nhìn lại hình hài đang nằm trên giường và nhún vai. Trời ơi, lại được di chuyển thật là tuyệt. Ông muốn cười. Nhìn họ mà xem, đứng quanh giường ông như đang thức đêm cầu nguyện. Chưa đâu! Ông hô vang. Ta còn chưa xong đâu.
 Oliver lại gần chỗ họ, tò mò xem hai người đó là ai và tại sao lại đến đây. Khách, bác sĩ đã nói thế. Không đời nào. Ông chẳng có họ hàng, và ông chắc chắn không có bạn bè giống như họ. Cô gái có mái tóc vàng và dài, giống hệt LeeNona hồi họ mới gặp nhau lần đầu. Ông tiến lại gần hơn, cau mày khi nghe lỏm câu chuyện.
 Sắp chết. Phải rồi, ta sắp chết. Nếu gan của mấy người cũng bị ung thư ăn mòn như ta thì mấy người có sống được không? Ông bị phân tâm khi cô y tá đến bên kia giường.
 Chết tiệt, cô ta có bộ ngực xinh xắn đấy. Ta sẵn sàng từ bỏ khối thứ chỉ để được xoa nắn chúng. Nhưng biết làm sao được! Trong ta chẳng còn gì mà phun ra.

 Một lần nữa sự chú ý của Hale bị kéo về phía cô gái trẻ đứng bên cạnh giường. Ông không trông thấy mặt, nhưng chắc chắn cô ta có mái tóc đẹp. Ông nhìn vào bàn tay cô tay, vào mái đầu nghiêng nghiêng. Cô ta nhắc ông nhớ tới ai đó, nhưng ông không nghĩ ra là người nào. Việc đó làm ông bực. Ông ghét sự yếu đuối. Ông ghét chứng quên. Rồi Oliver thở dài. Chết tiệt, nếu nghĩ kỹ thì ông ghét cái ý tưởng sắp chết thật đấy.
 Trước đây tôn giáo chưa từng là một phần của đời ông, nhưng ông lại nghĩ về nó nhiều ngày nay. Kể từ khi nghe thấy họ thì thầm trên đầu giường mỗi khi ông đã bất tỉnh. Sắp chết, họ đã nói thế. Ông già sắp chết. Được thôi. Ai mà chẳng chết. Nhưng giờ đây điều làm ông thắc mắc là cái gì đến sau nó. Có phải mọi thứ đều kết thúc khi người ta trút hơi thở cuối cùng không, hay thiên thần thực sự sẽ đến để đưa linh hồn bất tử của bạn về? Hale nhìn vào cái vỏ của mình mà muốn khóc. Nếu có kiếp sau thật thì sao? Nếu có thiên đường thì chắc chắn là cũng có cả địa ngục.
 Ôi Chúa ơi, nếu ngài thực sự ở đó, con xin lỗi… vì rất nhiều chuyện.
 Hale đang chờ Chúa trả lời thì ô gái quay lại. Và khi trông thấy mặt cô ta, ông biết mình đã đúng. Có Chúa trời thật. Và Ngài đã gửi cô gái này tới để phán quyết số mạng ình. Lương tâm ông đang lên tiếng.
 Mình sắp xuống địa ngục! Rồi Oliver nhớ lại thời niên thiếu và cái đêm mà ông ngồi ở dãy ghế sau của nhà thờ và lắng nghe cô gái điếm của thị trấn xưng tội. Họ nói cô ta đã được cứu. Ông nhớ khi ấy mình đã nghĩ họ chẳng cứu giúp được gì cho cô ta cả, bởi vì có gì làm hại cô ta đâu. Nhiều năm sau đó ông mới hiểu được nghĩa của cụm từ “được cứu”. Và giờ ông thấy mình cũng ở trong cảnh ngộ tương tự. Ông cố nhớ lại xem cô điếm đã làm thế nào. Ồ phải. Cô ta thú tội. Đó là điều ông cần làm. Ông cần phải thú tội. Nhưng ông ở đây, còn ông già lại ở kia. Thế này không được. Ông cần phải trở lại.
 Khi Tory đứng bên cạnh, ông già bắt đầu rên. Cô quay ngoắt lại. “Bác sĩ! Ông ấy tỉnh rồi.” Họ đâu biết rằng Oliver Hale không phải chỉ đang tỉnh lại. Ông trở về để cầu xin sự tha thứ và cứu rỗi.
 Hale vươn tay ra, tóm lấy cổ tay Tory trước khi cô kịp chuyện gì, và bám lấy nó với sức mạnh khó tin.
 “Xin lỗi… xin lỗi em. Tôi đã không định… đáng lẽ phải ở lại… yêu em… yêu em.” Levisay choáng váng, không thể tin nổi ông già tỉnh lại, lại còn nói chuyện nữa chứ. Ông già đã dùng liều thuốc an thần có thể hạ cả một con bò.
 Brett vừa thoáng nhìn mặt Tory là đi đến bên cô ngay. Anh không biết có chuyện gì, nhưng cô đang nhìn đăm đăm vào mặt ông già như thể mạng sống của mình phụ thuộc vào ông ta.

 Levisay liếc nhìn màn hình đo nhịp tim. Nó đang đập loạn xạ. Ông ta quay lại. “Tôi xin lỗi, nhưng hai người phải đi thôi. Ông ấy…” “Không!” Tất cả đều choáng váng quay ra nhìn Oliver Hale. Không ai tin nổi tiếng kêu ấy xuất phát từ miệng ông. Levisay cầm cánh tay Hale, nhưng ông già không chịu buông tay Tory ra.
 “Y tá, đưa họ ra ngoài ngay!” Levisay hét lên.
 Oliver chiến đấu để giữ tỉnh táo. Nếu cô ấy bỏ đi, trước khi ông có cơ hội xin lỗi, ông sẽ phải xuống địa ngục.” “Không! Đừng bỏ tôi.” Rồi ông kéo Tory lại gần, thì thào lời cầu xin của mình cho riêng cô nghe.
 “Xin em, cô bé… đừng đi.” Tory lặng người. Giọng nói ấy… gọi cái tên ấy. Điều gì đó thấp thoáng trong đầu cô và bắt đầu cố chui ra. Điều gì đó đã bị lãng quên từ lâu. Tồi tệ. Đau đớn. Cô quên mất mình đã tới đây để tìm câu trả lời và giật tay ra khỏi cái nắm của Hale. Trong lúc hoảng loạn, cô bắt đầu lui lại. Nếu cô chạy đủ xa, nó sẽ không thể tìm được cô. Nhưng dù cô thế nào, cô vẫn thấy mình không thể cử động. Cái gì đó đang giữ hai tay cô. Ai đó đang gọi tên cô. Tory rùng mình, thở dài và để cho nỗi sợ lắng xuống. Đó là Brett. Chỉ là Brett.
 Lúc này Hale đã có thể nhìn rõ cô ấy. Ông đã đúng. Cô ấy tới để vạch tội. Ông đã từng nói dối để thoát thân, nhưng nếu ông muốn cứu linh hồn mình, đã tới lúc nói sự thật.
 “Bác sĩ… phải nghe… bảo cô ấy… tôi xin lỗi. Cô ấy phải hiểu.” Brett không thể đứng yên thêm nữa. Không ai hỏi đúng câu cần hỏi, và từ cái nhìn trên mặt ông già, ông ta có thể ra đi bất cứ lúc nào. Anh đã không đưa Tory đi xa thế này chỉ để nhìn ông già chết.
 “Hiểu cái gì cơ, ông Hale? Cô ấy phải hiểu cái gì?” Brett hỏi.
 Oliver thở dài. Rốt cuộc. Đã có người nghe.
 “Tôi không cố ý. Anh phải tin tôi. Tôi đã không cố ý.” Brett nghĩ lại những điều đã biết từ hồ sơ của Tory. Lẽ nào Hale liên quan tới vụ bỏ rơi Tory? Có khi nào ông ta là một phần nguyên do khiến đứa bé sáu tuổi bị bỏ lại? “Ý gì? Ông không cố ý làm gì?” anh hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận