Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi

Câu nói của Tiêu
Trung Kiếm làm Kiều Kiều quên cả hô hấp, một giây kế tiếp, anh đưa hai
tay ra, dùng sức giữ lấy bả vai cô, gần như thô lỗ đè chặt người cô
xuống salon, sau đó toàn thân nặng nề áp xuống.

Không . . . . . . Kiều Kiều liều chết chuyển động đầu, muốn né tránh môi của anh, giãy
dụa một hồi, lắc đến chóng mặt, mà Tiêu Trung Kiếm lại chỉ nhàn nhã chờ
tới lúc cô lắc đầu mệt thì thôi.

Kiều Kiều thở hổn hển, dừng lại động tác.

Thời cơ đến rồi.

Bắt được cơ hội, Tiêu Trung Kiếm không hề khách khí cúi đầu dán lên đôi môi hồng nộn nhỏ nhắn của cô, giống như đang ăn mật ong ngọt ngào, đói khát liếm mút không chút kiềm chế.

Anh vừa bá đạo vừa vui vẻ thưởng
thức vị ngọt của cô, bàn tay không an phận cũng bắt đầu lục lọi dưới bắp đùi trắng nõn, theo quần tất tiến dần lên trên.

"Không . . . . . ." Thừa dịp môi thoát được ra, Kiều Kiều kinh hoàng phát ra tiếng kháng nghị.

Nhưng đã không còn kịp nữa, bàn tay giảo hoạt kia cách một lớp quần thăm dò
nơi mềm mại giữa hai chân cô. Kiều Kiều lập tức kẹp chặt chân lại, Tiêu
Trung Kiếm cũng không tách ra, chỉ động ngón tay ấn nhẹ, ma sát vuốt ve.

"A. . . . . . Dừng tay. . . . . . Anh như vậy tôi sẽ. . . . . ."

"Sẽ như thế nào?"

Giọng nói khàn khàn bên tai thật dụ hoặc, Kiều Kiều cảm giác được hô hấp của
mình đang dần trở nên rối loạn, đầu óc gần như trống rỗng.

Sẽ như thế nào? Anh muốn cô đấy, thì sao? Tiêu Trung Kiếm nghĩ thầm.

"Đừng vậy nữa. . . . . ." Kiều Kiều vươn tay đè lại bàn tay to của anh, muốn

kéo nó ra khỏi nơi xấu hổ giữa hai chân mình, nhưng lại không có một
chút sức lực nào. Trạng thái vô lực thoạt nhìn trông càng giống như đang cầu xin.

Rốt cục không chịu nổi loại khoái cảm vui thích này,
Kiều Kiều mảnh mai xụi lơ ở dưới thân anh, hổn hển thở gấp mặc cho anh
vuốt ve mình.

Lúc này đã không còn trở ngại, Tiêu Trung Kiếm luồn tay vào bên trong, thâm nhập trực tiếp tới hoa viên thần bí kia, chạm
đến cánh hoa mềm mại.

"A!" Cảm giác như chạm phải điện khiến cái
miệng hồng phấn không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ mất hồn. Âm thanh
rên rỉ này cũng làm cho Tiêu Trung Kiếm cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Trong lòng Kiều Kiều dường như đang có một ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt cô, khiến cô muốn nhanh chóng ngất xỉu.

"Xem ra em rất thích tôi vuốt ve em như vậy."

Hừ, tại sao anh ta phải dùng cái giọng mập mờ ngập sắc tình đó để nói
chuyện? Nhưng Kiều Kiều lại không có lời nào để phản bác, vì quả thực
đúng là cô rất thích.

Cánh hoa ướt át lại ấm áp bao quanh ngón
tay Tiêu Trung Kiếm, ra sức mê hoặc anh. Thân thể kiều mỵ bên dưới bởi
vì giãy dụa mà tản mát ra một hương thơm động tình, anh thật thích mùi
hương này

Tiêu Trung Kiếm lùi dần cơ thể xuống phía, dùng tay
tách hai chân của cô ra, kéo quần lót vứt xuống sàn, rồi vùi đầu mình
vào giữa nơi ẩm ướt đó. . . . . .

"Tiêu Trung Kiếm, anh đang làm
cái gì?" Kiều Kiều bất ngờ thất thanh hô to, rồi lại đổi thành uyển
chuyển rên rỉ, nâng hông lên đưa sát vào miệng anh.

Cánh hoa lần
đầu nở rộ khẽ rung động, hoa huy*t bị đầu lưỡi trêu chọc chảy ra thật
nhiều mật hoa, thân thể mềm mại cũng không tự chủ được giãy dụa.

Chưa từng có người nào làm như vậy với cô, Kiều Kiều cảm thấy mình giống như một khối băng dần dần hòa tan dưới từng động tác liếm mút của anh.

"Tôi. . . . . . A. . . . . ." Lửa nóng càng lúc càng dâng cao đến khó nhịn,
khoái cảm truyền tới làm cho cô liên tiếp rên rỉ. Làm da trắng như tuyết phủ một màu hồng nhạt, thoạt nhìn cực kỳ mê người.

Gương mặt khả ái không có cách nào che giấu khoái cảm đang ập tới, Tiêu Trung Kiếm biết cô đã sắp đạt tới cao trào.

Hai tay nhỏ túm chặt lấy tóc của người đàn ông bên dưới, khi đầu lưỡi đẩy
nhanh tốc độ đưa ra đút vào, đóa hoa giữa hai chân rung động co rút một
hồi, sau một tiếng ngâm yêu kiều, cô thỏa mãn thả lỏng, cả người xụi lơ, toàn thân vô lực.

Trời ạ! Đang có chuyện gì xảy ra? Kiều Kiều
không ngờ người đàn ông này chỉ dùng đầu lưỡi cũng có thể khiến cho cô
dục tiên dục tử.

Không thể được, cô phải nhanh chóng ngăn cản anh ta làm ra hành động tiếp theo.

Khuôn mặt tràn ngập ham muốn của Tiêu Trung Kiếm chậm rãi nâng lên, nhịp tim của Kiều Kiều lỡ mất một nhịp.


"Kế tiếp đến lượt tôi ."

"Đến lượt anh?"

"Tôi làm cho em thoải mái, dĩ nhiên em phải báo đáp cho tôi. Chẳng phải có
câu ‘người cho ta một giọt nước, ta báo lại cả dòng sông’ đó sao."

Kiều Kiều đỏ mặt phản bác, "Câu này thành ngữ đấy không dùng trong trường hợp này."

"Có chỗ nào không hợp? Tôi cảm thấy rất đúng." Nói như đó là điều đương
nhiên, Tiêu Trung Kiếm bắt lấy tay nhỏ của cô, trực tiếp đặt lên dục
vọng đã thức tỉnh giữa hai chân mình.

Chẳng lẽ anh ta muốn cô làm chuyện như anh ta vừa làm?

"Tôi không muốn." Sắc mặt Kiều Kiều khẽ tái: "Cũng đâu phải tôi bắt anh làm như vậy."

Vẻ mặt không vui nhanh chóng thay thế cho dáng vẻ hào hứng mong đợi, xem ra là tức giận rồi.

"Sợ đụng phải sẽ thối thịt phải không?"

Xem xem, anh ta vẫn để bụng mấy lời nguyền rủa kia của cô. Đúng là tên đàn ông hẹp hòi.

"Tôi không muốn chạm vào anh."

"Nếu như tôi cứ muốn em chạm vào thì sao?" Tiêu Trung Kiếm kéo khóa quần
xuống, cưỡng ép lôi tay cô vào trong để cảm nhận được dục vọng nóng bỏng của anh.

Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng, đã bị thứ chạm phải dọa cho sợ hãi.

Dường như rất lớn!

"Cầm lấy nó."

Cô trợn to mắt kháng cự.

"Nếu không chúng ta có thể cứ như thế này cho tới lúc nhân viên phục vụ đi vào."

Kiều Kiều lập tức nghe lời. Quả thực anh ta . . . . . rất có khí khái đàn ông.

"Di chuyển lên xuống đi."


Tuy rằng mệnh lệnh của anh ta khiến cho người khác thật xấu hổ, nhưng nếu
cứ tiếp tục trì hoãn, tới lúc nhân viên phục vụ thực sự xông vào thì
đúng là quá khó coi.

"Kiều Kiều. . . . . ." Bàn tay nhỏ nõn nà
chậm rãi vỗ về trên dưới, hiện thực hóa giấc mộng xuân mấy ngày nay của
Tiêu Trung Kiếm. Cổ họng anh phát ra tiếng gầm nhẹ thoải mái, được cô
vuốt ve đến tê dại.

Anh cũng không phải là người ích kỷ, chỉ lo
hưởng thụ cho riêng mình, Tiêu Trung Kiếm vươn tay bắt lấy bầu ngực sữa
no đủ co dãn của cô mà nắn bóp, kích thích nụ hoa nhỏ cương cứng đứng
thẳng, lộ ra vẻ kiều diễm ướt át.

"Tiếp theo. . . . . ." Anh thở hổn hển nói: "Dùng miệng."

"Dùng miệng? Tôi không muốn."

"Vậy tôi gọi nhân viên phục vụ . . . . . ."

"Không muốn."

"Nhanh lên một chút, đàn ông không có tính nhẫn nại lâu được như phụ nữ."

Kiều Kiều cảm thấy mình sắp không thể không chế được hành động của bản thân
nữa, nhưng liếc mắt bỗng thấy vẻ mặt đắc ý của Tiêu Trung Kiếm, cô không nhịn được lớn tiếng kêu, "Có ai không? Mau tới cứu tôi?"

"Khỏi cần kêu, không có ai tới cứu em đâu."

Cũng không phải đang đóng phim truyền hình, anh nói câu thoại kinh điển đó để làm gì?

Liệu sau đó có phải sẽ xuất hiện màn “anh hùng cứu mỹ nhân” hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận