Mãng Hoang Kỷ


Ở chi nhánh Ứng Long Vệ tại dãy núi Xích Long đang có một lão già áo trắng ngồi khoanh chân yên lặng bên cạnh Truyền Tống Trận.

"Xem ra Thiếu Viêm tộc thật sự hận thù Kỷ Ninh tới tận xương. Đã sớm nhắc ta chú ý tới một khi thấy Kỷ Ninh là phải thông báo cho bọn họ." Mười gã người hầu trông coi Truyền Tống Trận khẽ bàn tán. "Vậy mà vẫn còn cử một tên Thiếu Viêm tộc ở Ứng Long Vệ trông coi trường kỳ."

"Đã hơn một năm rồi. Chắc chắn là Kỷ Ninh đã sớm đi khỏi quận An Thiền. Vậy mà Ứng Long Vệ thuộc Thiếu Viêm tộc vẫn còn ngồi chờ ở đây."

"Nghe nói Kỷ Ninh giết chết công tử Thiếu Viêm tộc tên là 'Thiếu Viêm Nông. Vậy thì sao Thiếu Viêm tộc lại không phát điên đây? Quận An Thiền chúng ta là quê nhà của Kỷ Ninh. Mà Truyền Tống Trạn này là cái lớn nhất ở quận An Thiền. Có thể chở người tới cả vương triều Đại Hạ. Vì thế nên nơi này chắc chắn phải có người ngồi canh giữ lâu dài."

Ngay khi mười tên tôi tớ đang bàn tán thì bỗng nhiên Truyền Tống Trận sáng lên.

"Có người tới." Mừoi tên tôi tớ quay đầu lại nhìn.

Lão già áo bào trắng đang khoanh chân ngồi cũng mở mắt ra. Hắn đã ngồi canh giữ ở đây quá lâu rồi, mỗi lần Truyền Tống Trận sáng lên hoặc có người dùng Truyền Tống Trận là đều bị hắn để ý tới.

Oang!

Trong Truyền Tống Trận xuất hiện một thiếu niên mặc da thú, trên tay có một con rắn nhỏ và một con chó trắng tuyết ở bên cạnh.

"Kỷ Ninh!" Cả mười tên tôi tớ phụ trách trông coi Truyền Tống Trận và lão già áo bào trắng đều phải kinh ngạc hô lên.

Thiếu niên mặc da thú? Con rắn xanh? Con chó trắng tuyết?

Đây là những tiêu chuẩn để nhận ra Kỷ Ninh.

"Hắn, hắn là Kỷ Ninh à?" Lão già áo bào trắng nhịn không được phải quay sang hỏi mười tên canh giữ đại trận. Dựa theo suy nghĩ của hắn, dù Kỷ Ninh có dùng Truyền Tống Trận thì cũng phải rất bí mật mới đúng! Ví dụ như thay đổi dung mạo, thu linh thú lại để người khác không nhìn thấy, quần áo cũng phải hoàn toàn đổi khác. Vậy mà Kỷ Ninh...lại không hề che dấu chút nào, cứ thế xuất hiện, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút thật sự ngỡ nàng.

"Không phải giả đấy chứ?" Trong đầu lão già hiện lên ý nghĩ này.

"Đúng là hắn, hắn chính là Kỷ Ninh." Mười tên canh giữ Truyền Tống Trận đều mở miệng. "Chúng ta đã gặp qua hắn vài lần nên không thể sai được."

"Đúng vậy, ta chính là Kỷ Ninh."

Thiếu niên mặc da thú đứng trong Truyền Tống Trận, ánh mắt quét qua mười tên tôi tớ.

Mười tên tôi tớ sợ tới mức phải lùi lại vài bước. Nơi này chính là chi nhánh Ứng Long Vệ nên chỉ cần Kỷ Ninh giết người là sẽ bị truy nã đuổi giết! Biết rõ khả năng Kỷ Ninh ra tay là rất nhỏ nhưng vừa nghĩ tới hiện tại Kỷ Ninh đang bị cả Thiếu Viêm tộc đuổi giết thì e là cái gì cũng dám làm, vì thế nên mười tên tôi tớ này lập tức có chút hoảng sợ.

"Các vị." Kỷ Ninh mở miệng. "Ta muốn tới vương đô Đại Hạ. Xin các người mở Truyền Tống Trận ra."

"Đi tới vương đô Đại Hạ?" Mười tên tôi tớ kinh ngạc.

Không trốn tới nơi hẻo lánh mà lại còn đi tới trung tâm vương triều Đại Hạ ư?

"Còn không mở Truyền Tống Trận ra?" Kỷ Ninh quát.

"Được." Mười tên tôi tớ hơi sững sờ một chút nhưng rồi đáp lại ngay. Mặc kệ thế nào, thù hận của Thiếu Viêm tộc và Kỷ Ninh thuộc loại hận thù cá nhân. Ở bên ngoài Kỷ Ninh vẫn là thành viên của Ứng Long Vệ, nếu hắn đã muốn tới vương đô Đại Hạ thì bọn chúng cũng chẳng cản nổi.

Lúc này mười tôi tớ bắt đầu tiến hành khởi động Truyền Tống Trận.

"Để đó, ta cũng tới vương đô Đại Hạ." Lão già áo bào trắng cũng đi vào trong Truyền Tống Trận.

Trong trận.

Kỷ Ninh và lão già áo bào trắng liếc nhìn nhau một cái.

"Ngươi đúng là kẻ can đảm." Lão già áo bào trắng nói thấp giọng. "Bây giờ mới có hơn một năm mà ngươi đã dám trở lại quận An Thiền rồi.

"Đây là quê của ta, làm sao ta lại không dám quay về?" Kỷ Ninh liếc mắt một cái. "Chẳng lẽ ngươi đã ngồi canh ở đây hơn một năm rồi sao? Thật là đáng thương quá." Người này có thực lực rất thông thường, Kỷ Ninh vừa mới dùng thần thức xẹt qua lão già áo bào trắng là đã đoán ra lão già này là một tên Vạn Tượng chân nhân. Hoặc hắn là một tồn tại đáng sợ vượt xa Kỷ Ninh làm Kỷ Ninh không thể nào phát hiện ra được.

Hiện giờ thần thức của Kỷ Ninh đã có cảm ứng với Đạo, nên nếu muốn hắn không thể phát hiện ra thì ít nhất đối phương cũng phải là cấp độ Thiên Tiên.

Hiển nhiên kẻ canh giữ đại trận ở trước mặt này không thể nào là Thiên Tiên được. Bạn đang đọc truyện được tại truyenfull.vn

"Ngươi quay về quận An Thiền. Hiện giờ mặc dù hành tung đã bị lộ mà vẫn còn tới vương đô Đại Hạ sao? Hừ hừ, Kỷ Ninh, ngươi trốn không thoát được đâu. Thiếu Viêm tộc ta muốn giết người nào thì chắc chắn người đó sẽ phải chết." Lão già áo bào trắng nói.

"Sao, thật không vậy? Cứ tới mà giết ta đi." Kỷ Ninh chế nhạo.

"Hai vị, Truyền Tống Trận đã được khởi động đầy đủ, chuẩn bị đưa hai vị tới vương đô Đại Hạ." Mười tên tôi tớ nói xong là đồng thời lùi khỏi Truyền Tống Trận.

Rất nhanh sau đó, Truyền Tống Trận sáng lên.

Vù.

Trong Truyền Tống Trận trông không, tất cả đều biến mất.

Vương đô Đại Hạ là nơi trung tâm của cả thế giới này. Quả thật đúng là ngư long hỗn tạp, kẻ mạnh nhiều như mây. Nếu so sánh giữa quạn An Thiền với thành thị vương đô Đại Hạ, bất kể là quy mô, số lượng người mạnh thì quận An Thiền...đúng là như một tòa thành nhỏ bé hẻo lánh.

Ở trong vương đô Đại Hạ có một ngọn núi cao ngàn dặm, đó cũng là dãy núi cao nhất ở vương đô, tên là :Ứng Long Thần Sơn!

Ứng Long Thần Sơn là kiến trúc cao nhất, tới cả Thiên Mang Điện nguy nga nhất Hoàng thành cũng còn kém hơn một bậc.

Ứng Long Thần Sơn cao vạn dặm, Thiên Mang Điện trong Hoàng thành cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín dặm! Đó là hai kiến trúc đứng đầu và đứng thứ hai ở vương đô Đại Hạ...Thậm chí nhìn ra cả toàn bộ vương triều Đại Hạ cũng không có kiến trúc nào cao bằng. Đúng vậy, kiến trúc, bởi vì tuy là một ngọn núi nhưng trên thực tế, Ứng Long Thần Sơn chính là một kiến trúc được tạo nên từ một pháp bảo khổng lồ!

Ở lưng chừng núi Ứng Long Thần Sơn có từng tòa Truyền Tống Trận, nơi này là đầu mối của cả thế giớ này. Thậm chí là điểm đến đầu tiên của những thế giới lớn khác.

Vù.

Trong đông đảo Truyền Tống Trận giữa sườn núi có một cái xuất hiện một đoàn người. Đoàn người gồm có lão già mặc áo bào trắng, một thiếu niên mặc da thú, một con rắn nhỏ màu xanh, một con chó trắng tuyết.

"Hắn chính là Kỷ Ninh, nhanh chóng đi bẩm báo ngay." Lão già áo bào trắng vừa xuất hiện là ánh mắt đã dừng lại ở chỗ hai tên giáp sĩ đứng bên sườn núi. Lão lập tức truyền âm nói. Hai tên giáp sĩ này...chính là người được Thiếu Viêm tộc bố trí ở đây hàng năm phụ trách việc tiếp đón khách của Thiếu Viêm tộc.

"Kỷ Ninh?"

Hai tên giáp sĩ này hơi kinh ngạc, liếc nhìn nhau một cái rồi lập tức có một tên bay xuống dưới sườn núi.

Kỷ Ninh thản nhiên dẫn tiểu Thanh và Bạch thúc ra chỗ vách đá. Từ đây hoàn toàn có thể quan sát đô thành vô tận ở dưới. Từ trên cao nhìn xuống...đều không hề thấy bất kỳ đám mây mù nào. Tuy rằng giữa sườn núi cao cũng phải ba ngàn dặm nhưng ở bên dưới không hề có mây mù nên có thể thấy vô cùng rõ ràng.

Thậm chí không có chút...tro bụi nào, tất cả đều rõ ràng rành mạch.

Nhìn xuống dưới là có thể thấy rõ tòa thành đồ sộ không thấy tận cùng. Chỉ có thể mơ hồ thấy một toàn đại điện tiên gia nguy nga khổng lồ. Đó chính là chỗ thường ngày của hoàng đế Đại Hạ: Thiên Mang Điện. Thiên Mang Điện cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín dặm. Chỉnh thể là một pháp bảo tỏa ra ánh sáng chói mắt, có ánh sáng vàng, bạc, đỏ, xanh, tím...

Những tia sáng chiếu sáng cả vương đô.

Đồng thời ở trên Thiên Mang Điện, đại khái khoảng sáu ngàn dặm thì bắt đầu xuất hiện mây mù, đó là một tầng mây đỏ cực kỳ xinh đẹp.

"Nghe đồn ở vương đô Đại Hạ có Thiên Mang Điện cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín dặm. Trên cao sáu ngàn dặm nữa là mây đổ, lên cao thêm nữa là những tầng mây khác. Tổng cộng có chín tầng mây! Nếu tính về uy thế...thì hoàn toàn có thể so sánh với Vân Tiêu Bảo Điện ở Thiên giới. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là bất phàm." Kỷ Ninh sợ hãi than.

"Thật quá cao, nghe nói Thiên Mang Điện và Ứng Long Thần Sơn đều là pháp bảo." Tiểu Thanh kinh ngạc hô lên. "Ngươi nhìn xem, Thiêu Mang Điện phát sáng như thế, uy thế khủng khiếp như thế. Nếu như Thiên Mang Điện là pháp bảo thì đó là loại pháp bảo gì đây."

"Ít nhất cũng phải là tiên giai, nhưng chắc là pháp bảo thuần dương." Kỷ Ninh nói khẽ.

"Đi, chúng ta xuống."

Kỷ Ninh dẫn tiểu Thanh và Bạch thúc bay ra khỏi sườn núi.

Phù!

Trong khi cưỡi gió bay đi, nhìn thấy vương đô vô tận quả thật làm rung động không thôi.

Thành thị chốn nhân gian này thạt sự chỉ có thể tồn tại ở Thiên giới mà thôi.

"Đông Du tiên nhân 'Đổng Du' trong truyền thuyết từng dẫn đầu đông đảo tiên nhân, Thần Ma xông lên Thiên giới chém giết, làm cho thế lực Thiên giới phải cúi đầu để hắn sum họp với người yêu." Kỷ Ninh than thở. "Nhìn thấy khí thế của vương đô Đại Hạ thế này thì ta cũng phải tin rằng một hoàng đế của thế giới lớn cũng sẽ có thực lực như vậy."

Kỷ Ninh cũng nhận thấy.

Dường như những ghi chép về Thiên giới, Địa phủ cũng không phải thật sự tôn trọng Thiên đế.

Giống như kiểu đế vương ở một thế giới lớn hoàn toàn có thể nói chuyện ngang hàng với Thiên đế. Đây chính là cảm nhận của Kỷ Ninh sau khi đã xem qua không ít sách vở.

Khi bay xuống dưới Ứng Long Thần Sơn, từng dãy dài mây mù nối tiếp nhau tạo thành những con đường hiện ra.

Chỉ thấy ở trên những con đường mây mù đó có người phi hành bằng pháp bảo, cưỡi xe, cưới linh thú. Tóm lại vừa nhìn không thấy bất kỳ người thường nào.

Kỷ Ninh quay đầu nhìn lại phía sau, sau đó liếc mắt tới Ứng Long Thần Sơn nhìn không thấy cuối kia: "Vậy mà Ứng Long Thần Sơn lại cao hơn Thiên Mang Điện một chút. Dù sao Thiên Mang Điện cũng là chỗ của hoàng đế Đại Hạ. Mà Ứng Long Thần Sơn chỉ là trung tâm của Ứng Long Vệ. Tại sao địa vị của nó lại cao tới vậy?"

Kỷ Ninh thầm khó hiểu. Những độ cao của kiến trúc đều phải có yêu cầu nghiêm kắc. Thiên Mang Điện cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín dặm. Bất kỳ một quận thành nào trong thiên hạ đều sẽ không có ai dám xây dựng kiến trúc cao tầm đấy. Nhưng Ứng Long Thần Sơn thì lại cao hơn một chút.

"Không hổ là vương đô." Kỷ Ninh nói. "Đi, trước tiên tới xem Hoàng thành."

Kỷ Ninh không nghĩ thêm nữa.

Hắn lấy ra một cỗ xe khôi lỗi. Cả cỗ xe tỏa ra sương mù, ở phía trước có một con khôi lỗi rồng đen kéo...Xe này chính là thứ Thiếu Viêm Nông để lại! Tuy rằng Thư Hoa tiên nhân để lại nhiều bảo vật hơn Thiếu Viêm Nông, tiên liễn tốt hơn cũng có, nhưng Kỷ Ninh cảm thấy tốt nhất nên khiêm tốn chút thì vẫn hơn.

"Vù." Xe rồng đen bay đi, Kỷ Ninh ngồi trên xe, ở bên cạnh là con rắn xanh và Bạch Thủy Trạch.

Rất nhanh xe đã bay tới dưới chân Hoàng thành.

Tường Hoàng thành cao hơn vạn trượng, có một cổng thành khổng lồ, ở cạnh cửa có bốn gã Thần Ma cao vạn trượng canh gác.Trong bốn gã Thần Ma này, một gã có làn da màu lửa đỏ, lỗ mũi xì ra lửa. Một tên toàn thân xanh lét, xung quanh có hơi nước phủ quanh. Một gã toàn thân màu vàng mờ, hai tròng mắt có ánh vàng sắc xảo. Còn một tên cuối cùng là một gã cực đen, trên người có một con rắn lớn cuốn quanh.

Bốn Thần Ma trông coi cửa thành, bất kể là vào hay ra Hoàng thành đều phải được sự chấp thuận của bọn hắn.

"Ôi trời ơi." Kỷ Ninh nhìn thấy bốn Thần Ma cao vạn trượng canh cổng thành thì không khỏi kinh hãi.

"Chủ nhân, ta cảm giác hình như bốn Thần Ma này, mỗi tên đều hơn xa tên mà chúng ta gặp được ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch." Tiểu Thanh, Bạch thúc cũng sợ hãi than.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui