Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70


Thẩm Cẩm Nhiên: "..."Tam quan bất chính truyền từ bố mẹ là thứ trí mạng nhất.Vương Thúy Phân cười khinh thường:"À, đây là không cho rằng nhục mà còn tưởng vinh quang cơ, đúng là làm tôi mở mang tầm mắt rồi."Thẩm Diễm Hồng thầm hận, sao cô ta lại có bà mẹ ngu xuẩn như vậy chứ.Bà nội trầm giọng nói:"Bắt đầu từ ngày mai, Diễm Hồng theo cả nhà ra đồng kiếm công điểm, đừng có ở nhà không làm gì cả ngày, để rồi làm mấy chuyện vặt vãnh đáng xấu hổ như vậy.Còn năm quả trứng gà lần này đền cho người ta, nhà thằng cả bù lại đi.

Nếu còn có lần sau, thì thu dọn hành lý cút ra khỏi nhà họ Thẩm này."Bác gái còn định nói gì nữa thì bà cụ Thẩm đưa mắt nhìn sang, bác ta không dám nói gì thêm.Thẩm Diễm Hồng khóc lóc:"Bà nội, cháu muốn tiếp tục đi học.


Cháu biết lần này cháu không đúng, bà ơi, cháu sai rồi, bà cho cháu một cơ hội được không?"Bà cụ Thẩm nhìn cô cháu gái này của mình, như lần đầu tiên biết cô ta vậy.Bà cụ nhìn hồi lâu, cuối cùng bình tĩnh nói: "Nếu cháu muốn đi học, thì bàn với bố mẹ mình ấy, ông bà già này mặc kệ."Dứt lời, bà quay người vào nhà.Lúc này trận khôi hài mới coi là chấm dứt.Sau khi về phòng, Vương Thúy Phân nhỏ giọng nói với Thẩm Cẩm Nhiên:"Bà nội con đang mềm lòng, nhìn cách phạt nhẹ nhàng chưa.

Nếu là lúc trước, Thẩm Diễm Hồng ắt phải lột một tầng da rồi.Chuyện này nói nhỏ thì là Thẩm Diễm Hồng tham ăn, kiến thức hạn hẹp, nói to thì là có vấn đề về phẩm hạnh, nghiêng lệch từ gốc rồi."Thẩm Cẩm Nhiên chỉ cười.Vương Thúy Phân nhìn cô rồi nói:"Con cười cái gì, con nhớ kỹ cho mẹ, bất kể có thích thằng con trai nào thì cũng không được nhận đồ của người ta.


Con mà nhận là có đề tài để nói ngay, sau này sẽ thành bên thiệt thòi.

Nghe câu há miệng mắc quai bao giờ chưa."Thẩm Cẩm Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ sẽ không bao giờ nhận đồ của người khác.Vương Thúy Phân gật đầu hài lòng, rồi quay sang nói với Thẩm Thông và Thẩm Minh:"Cả hai thằng chúng bây nữa, phải nghe lời mẹ nói, nếu hai thằng lấy đồ của nhà mang đi lấy lòng con nào thì chúng bây cứ chờ lấy."Thẩm Thông tỏ ra ghét bỏ:"Mẹ, mẹ nghĩ con thành loại người gì vậy? Chính con ăn còn chưa đủ no mà mang đi cho người khác, con đâu có ngu."Thẩm Minh cũng tỏ ra kiêu ngạo:"Đúng vậy, mẹ không hiểu rõ hai anh em bọn con rồi, bọn con là kiểu chỉ có vào chứ không có ra."Vương Thúy Phân lại hài lòng gật đầu tiếp.Thẩm Cẩm Nhiên: "...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận