Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70


Chẳng lâu sau, cảnh sát đã tìm tới cửa đưa người đàn bà béo trắng sợ đến đơ người đi.

Ông Khúc chân thành nói: “Thực sự xin lỗi mọi người, đã để ba người chê cười rồi.

”Ông Thẩm vội xua tay, thật thà đáp: “Không sao, không sao, nhà ai mà chẳng vài người họ hàng phiền phức, sau này nhớ cẩn thận hơn.

”Cẩm Nhiên “!!!”Quá chấn động, người cha già nhà cô vừa rồi còn run bần bật mà giờ đã bật chế độ giảng đạo rồi sao?Ông Khúc cũng khiêm tốn nghe chỉ dạy.

Vương Thúy Phân nhìn thoáng qua đồng hồ treo ở phòng khách nhà họ Khúc, đã mười một giờ trưa, bà bèn đứng dậy chào tạm biệt:“Chúng tôi cũng phải đi rồi, hôm nay chúng tôi định đi thăm các anh của Ny Ny, ăn với nhau bữa cơm rồi về.

Nếu đi muộn quá thì sợ đường khó đi.


”Người nhà họ Khúc cứ muốn giữ họ lại, cuối cùng bà nội Khúc đem thịt, vải trong nhà ra, còn có các loại phiếu nữa, cái gì mà cho được là bà ấy đều lấy cả.

Vương Thúy Phân từ chối khéo:“Dạ thưa bác, con biết bác muốn cảm ơn lòng tốt của chúng con, như vậy đi, chúng con nhận phần thịt này rồi coi như xong, vừa hay chúng con cũng đang thiếu nước luộc.

Sau này, chúng ta không cần nhắc lại ân cứu mạng gì nữa, âu cũng là tình cờ, là do chúng con và thằng bé có duyên, chứ thật ra nếu đổi lại là người khác thì chúng con cũng sẽ làm giống nhau thôi ạ.

Đoàn Đoàn là một đứa trẻ đáng yêu, sau này mọi người nhớ để ý thằng bé hơn nhé.

”Người nhà Khúc đều cảm thấn người nhà họ Thẩm thật phúc hậu.

Đoàn Đoàn lặng lẽ nhích lại gần Cẩm Nhiên, nhỏ giọng nói:“Chị ơi, hồi nãy em nói thật đó, tuy anh ấy chỉ anh họ của em thôi nhưng anh ấy đẹp dữ lắm.


Nếu chị đồng ý thì lần này về kinh đô ăn tết, em sẽ nói chuyện với anh ấy, anh họ cưng em nhất, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý mà.

”Nói xong cậu bé còn nhét một con thỏ trắng béo ú vào túi Cẩm Nhiên.

Hành động thuần thục hệt như lúc bà nội bà nội Thẩm tặng lì xì năm mới cho họ hàng, chỉ thiếu thêm một câu: “Không phải cho cô, là cho đứa nhỏ.

”Cẩm Nhiên chợt im lặng.

Trước khi đi, Cẩm Nhiên nói với ông Khúc:“Chú Khúc ơi, cháu cảm thấy chú nên đến khu chợ và quanh nhà ga để tìm bọn buôn người thử xem, cháu có cảm giác vụ việc lần này là một âm mưa lừa bán Đoàn Đoàn.

”Ông Khúc nghiêm túc gật đầu nói cảm ơn.

Khi bọn họ ra khỏi sân nhà Đoàn Đoàn thì đã là mười hai giờ trưa, Vương Thúy Phân nói:“Vừa đúng lúc, chúng ta đi đón các anh của con thôi, cả nhà mình đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn một bữa thật ngon đi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận