Mạng Không Còn Lâu

Lục Văn Tây bám theo sát Hứa Trần, muốn từ phía sau ôm lấy đối phương, kết quả bị Hứa Trần tránh được, giống như phía sau có mắt sau lưng vậy, làm cơ thể Lục Văn Tây lảo đảo, suýt chút nữa đã té ngã.

Sau đó kỹ thuật diễn xuất vụng về của anh bùng nổ, trực tiếp thuận thế ngã xuống: "Ui da, đau quá!"

Bước chân của Hứa Trần khựng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Văn Tây, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, tựa hồ đang suy nghĩ xem có nên tới đỡ Lục Văn Tây hay không.

Lục Văn Tây nằm ở dưới đất, xoa khuỷu tay mình: "Đau chết mất, em xem xem có phải bầm rồi không?"

"Vừa nãy em nghe thấy tiếng động."

"???"

"Là bàn tay của anh tiếp đất trước." Nói xong, Hứa Trần lại đi tiếp.

Đột nhiên Lục Văn Tây cảm thấy bạn trai mình nhất định là cao thủ võ lâm, mắt nhìn quanh tai nghe tám hướng, động tác của anh mà chỉ thông qua tiếng động cũng có thể phân biệt được.

Vì thế Lục Văn Tây ủy khuất đứng dậy, thấy Hứa Trần ngồi xuống ghế sô pha, anh lập tức chạy tới trước khay trà biểu diễn một cú ngã trên đất bằng: "Ôi chao, lại ngã nữa rồi, tiểu tướng công ôm một cái đi mà."

Hứa Trần cũng không ngẩng đầu.

"Sàn nhà lạnh quá." Lục Văn Tây nằm úp sấp trên thảm trải sàn cảm thán, nằm một hồi cũng cảm thấy mặt đất ấm áp.

Đợi một hồi Hứa Trần cũng không để ý tới anh, anh tự mình đứng dậy, ngồi lên sô pha, lần này trực tiếp nằm trên đùi Hứa Trần, một lần nữa bắt đầu giở trò: "Tướng công không chịu để ý tới anh, tim anh đau quá đi, giúp anh xoa xoa đi mà."

Nói xong thì kéo tay Hứa Trần xoa xoa trên ngực mình, còn kêu la thật khoa trương, không biết còn tưởng anh bị gì thật!

Hứa Trần vẫn ngậm chặt miệng, mắt nhìn chằm chằm Lục Văn Tây, lúc này mới mở miệng: "Cởi quầ.n áo bẩn ra đi."

"Được thôi, cởi hết cũng không thành vấn đề." Lục Văn Tây nói xong thì trực tiếp đứng dậy cởi áo, ném qua một bên, sau đó ôm lấy vai Hứa Trần, thân mật nói: "Tiểu tướng công muốn tắm giúp anh hả?"

Hứa Trần nhìn anh một hồi mới trầm giọng hỏi: "Sao anh không xoa đầu em?"

Lục Văn Tây bị hỏi tới sửng sốt, lồng ng/ực nháy mắt tan chảy, trở nên thực ngọt ngào, đưa tay xoa tóc Hứa Trần, nhỏ giọng an ủi: "Tướng công đừng tức giận, anh chỉ yêu em thôi, nơi này chỉ có em." Nói xong, anh cầm tay Hứa Trần đặt lên ngực mình, đặc biệt kiên định nhìn ánh mắt Hứa Trần.

Lục Văn Tây chưa từng biết, lúc mình nũng nịu sẽ phạm quy cỡ nào.

Vốn với gương mặt có thể làm người ta chết mê chết mệt của Lục Văn Tây đã làm người ta rất khó tức giận, bây giờ còn làm nũng, dụ dỗ Hứa Trần đến như vậy, Hứa Trần rất khó lòng giận tiếp được.

Ở trong mắt Hứa Trần, Lục Văn Tây đặc biệt đẹp trai, đặc biệt tốt, đặc biệt đáng yêu, là loại muốn nhét vào trong lòng để yêu thương.

Vì thế chỉ buồn bực một hồi, Hứa Trần rốt cuộc không nghiêm nghị nữa, cậu bổ gục Lục Văn Tây xuống ghế sô pha, hôn môi anh, để dấm chua mình ăn thông qua nụ hôn này để Lục Văn Tây tự mình nếm thử.

Thực đáng tiếc.

Lúc này dấm chua lại biết thành ngọt ngào, lúc hôn bị Lục Văn Tây ôm ngược lại, chủ động đáp lại, nhiệt tình đến mức làm hô hấp của Hứa Trần hỗn loạn thêm vài phần.

Khắc chế là cái gì.

Hứa Trần không nhớ rõ.

Thiếu niên ôn hòa đột nhiên biến thành đặc biệt thô bạo, chỉ muốn chạm vào người thuộc về mình, hôn lấy đối phương.... chiếm giữ đối phương.

"Anh là của em..." Trong nụ hôn nhỏ vụn, Hứa Trần rì rầm bật ra một câu như vậy.

Bên tai Lục Văn Tây tê dại, khó chịu hết cả người, bị Hứa Trần trêu chọc tới trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được mà bật cười, kết quả vừa cười thành tiếng thì lại bị hôn lên môi.

Cảm nhận tay Hứa Trần đã tiến tới nơi bị bệnh của mình, Lục Văn Tây vẫn có chút khẩn trương. Có điều tay Hứa Trần không ngừng lại, đồng thời nhẹ nhàng thăm dò, sau đó nhỏ giọng nói: "Có vẻ đỡ hơn rồi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tinh Cầu Cô Độc
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Kế Hoạch Dụ Ngọt Hầu Bao Nam Chính Hằng Ngày
4. Tàng Ngọc Nạp Châu
=====================================

"Oh.... vậy hả?"

"Ừm, có đau không?"

"Gần đây không có cảm giác gì nữa...." Lục Văn Tây nghĩ, cuộc trò chuyện lúc này có chút sát phong cảnh, chẳng qua anh vẫn trả lời.

Hứa Trần vẫn còn thăm dò bên trong, sau đó đè lên chỗ bệnh hỏi: "Đau không?"

Hô hấp của Lục Văn Tây hỗn loạn thêm vài phần, so với trước đó lại càng siết chặt hơn làm Hứa Trần tưởng rằng anh bị đau, kết quả nghe Lục Văn Tây nói thật nhỏ: "Em... thật ra rất thoải mái."

Hứa Trần đè phần sát chỗ bện, tiếp tục hỏi: "Đau không?"

Lục Văn Tây vẫn lắc đầu, tiếp tục ôm Hứa Trần, theo Hứa Trần dẫn dắt cảm nhận chỗ bệnh.

Sau đó Hứa Trần lại đụng nơi bệnh mạnh hơn một chút rồi hỏi: "Đau không?"

Anh lại một lần nữa lắc đầu.

"Anh... ngạc nhiên thật đấy." Hứa Trần nhịn không được nói.

"Hử, có ý gì?"

"Rất nhẹ, căn bản không cần quá để ý tới."

"Bên trong có không."

Ngón tay của Hứa Trần đè lên một chỗ: "Em có tìm hiểu sách, bình thường ở mức độ này thì căn bản không ảnh hưởng tới toàn cục, chỉ cần chú ý làm việc, nghỉ ngơi và ăn uống, với lại đừng ngồi lâu, làm chút vận động cơ bản hẳn là không sao. Anh hơi khó chịu có lẽ liên quan với chuyện anh từng cắt dạ dày, vấn đề ở nơi này không lớn."

"Anh muốn em tiến sâu một chút."

Kết quả Hứa Trần không phối hợp, không chỉ không vào sâu hơn, ngược lại còn rút tay ra, sau đó đứng dậy đi về phía phòng bếp: "Dùng thuốc em nấu cho anh rửa một chút, sau đó tiếp tục uống thuốc thì sẽ tốt hơn nhiều, sau này có thể đạt tới mức độ không đáng kể. Anh làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, cộng thâm khống chế ăn uống, không thể đảm bảo mỗi ngày đều đi vệ sinh vừa khô lại vừa chắc, dạ dày kém hơn người bình thường, không tiêu hóa sạch cặn sẽ làm anh bài tiết khó khăn hơn, hiểu không?"

Lục Văn Tây đặc biệt mất hứng, bất đắc dĩ ngồi dậy hỏi: "Vậy là xong rồi à?"

"Để sau này." Hứa Trần nói, sau đó tới phòng bếp bưng chén thuốc ra, thấy vẻ mặt Lục Văn Tây vẫn không cao hứng mới bổ sung: "Lần sau sẽ không dùng tay."

"À." Lục Văn Tây lập tức hiểu, kéo quần lên, vui vẻ theo Hứa Trần đi lên lầu, Hứa Trần đặt thuốc ở phòng tắm trong phòng ngủ rồi đi ra ngoài.

Lục Văn Tây khoác áo choàng có hoa văn sọc ca rô bao lấy cơ thể trần của mình, ôm Hứa Trần đòi hôn một ngụm mới chịu đi tắm.

Hứa Trần đặc biệt bất đắc dĩ, bị Lục Văn Tây hôn tới năm phút mới tách ra.

Lục Văn Tây tắm xong, tóc còn chưa lau khô, mặc áo choàng tắm nằm lỳ trên giường lướt điện thoại.

Lục Văn Tây, Đỗ Tử San, Bạch Đẳng Nhạn, Béo Mạc Mạc, thất tình, mấy chữ này đều có chữ "bạo" ở phía trước từ khóa hot search, tin tức Du Ngạn giành được giải Nam Chính Xuất Sắc Nhất đáng thương nằm ở chót khung tin "hot".

Anh cũng thực vô tội....

Do dự hồi lâu, Lục Văn Tây mới mở Wechat, sau đó liền thấy tin tức bùng nổ.

Bạch Đẳng Nhạn: Tình huống gì đây? Mới trước đó vài phút còn nói với tui là hai người không có gì, kết quả quay đầu đã bị lộ tin?!

Bạch Đẳng Nhạn: Ông ra đây nói rõ ràng coi! Tình huống là sao vậy hả?

Bạch Đẳng Nhạn: Hận ông! Hận ông!

Béo Mạc Mạc: Chúc mừng nha a ha ha ha ha!

Béo Mạc Mạc: Lần đầu tiên em lên hot search đó, lại còn có chữ bạo nữa, Fans tăng chóng mặt luôn, cám ơn cám ơn ~

Béo Mạc Mạc: Ha ha ha ha ha, em cũng là người từng lên trang nhất và hot search rồi.

Béo Mạc Mạc: Moah moah ~ tim tim.

Viên Dã Phú: Đổi... khẩu vị hả?

Viên Dã Phú: Thôi bỏ đi, tôi biết là giả, có điều mỹ nữ như vậy, có ôm qua đợt sóng này cũng không lỗ.

Hàn Phạm Minh: Cậu đừng đăng Weibo, bằng không Du Ngạn sẽ không lên tít nổi mất.

Hàn Phạm Minh: Cậu và Đỗ Tử San có quan hệ thế nào? Để cô ấy làm bia đỡ được không? Có tin với cô ấy vẫn tốt hơn lộ chuyện cậu là gay. Chờ tới khi cậu có phim mới thì xong, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, cô ấy cũng có nhiệt độ.

Hàn Phạm Minh: Cái Mẹ Tây kia rốt cuộc là tổ chức gì vậy? Có chút khủng bố, ngay cả thủy quân của chúng ta cũng không có trình độ nghiệp vụ bằng bọn họ.

Đỗ Tử San: Liên lụy tới ông rồi, xin lỗi.

Lục Văn Tây ôm một bụng cảm xúc không có chỗ ph.át tiết, sau đó đột nhiên ngồi dậy, đi tới trước bàn sách, mở máy tính bàn gửi tin cho Bạch Đẳng Nhạn, Đỗ Tử San, Béo Mạc Mạc và Viên Dã Phú: Tới đây tới đây, chơi game này, ông đây không ngủ được.

Rất nhanh, người hẹn đã tới.

Đỗ Tử San và Bạch Đẳng Nhạn nhanh chóng lên mạng, Viên Dã Phú thì đi nạp tiền, chuẩn bị diện một thân sáng lóng lánh, Béo Mạc Mạc nói mình buồn ngủ nên không chơi, chỉ có mấy người bọn họ chơi.

Sau khi nhóm người đã có mặt thì lên YY, mở một phòng nhỏ, trực tiếp trò chuyện.

Bạch Đẳng Nhạn vừa vào room đã hỏi ngay: "Lục Văn Tây, ông vẫn còn chưa trả lời tui đấy, hai người rốt cuộc là sao?"

"Là hiểu nhầm thôi, khi đó tôi đang an ủi Đỗ Tử San." Lục Văn Tây mở kết nối trả lời.

"Xảy ra chuyện gì, sao nghe giọng của ông như nam thần thế?"

"Giọng ông đây vẫn luôn êm tai thế nhé."

"Ờ, tại bình thường tôi chỉ chú ý tới mặt ông thôi. Hai người thật sự chỉ là tin vịt?"

Lúc này Đỗ Tử San cũng vào phòng, mở mic trả lời: "Ừ, trạng thái của tôi không tốt, liên lụy Tiểu Lục rồi."

Bạch Đẳng Nhạn lập tức giật thót, không dám lên tiếng, giống như cậu sinh viên nhỏ gặp người thầm mến.

Viên Dã Phú vừa vào đã sắp xếp: "Tới đây tới đây, tôi bố trí, thiếu người rồi, ai gọi thêm một người đi."

"Dẫn theo người mới được không?" Lục Văn Tây hỏi.

"Cũng được, dù sao có ông thì cũng chả trông mong sẽ thắng rồi." Viên Dã Phú biết năng lực của Lục Văn Tây, chơi game với Lục Văn Tây chính là xả thân bồi bạn chứ chẳng trông mong gì chuyện chiến thắng,

Lục Văn Tây túm lấy Hứa Trần vừa tắm xong, mở laptop, cho Hứa Trần một tài khoản, nhóm người trực tiếp tiến vào game.

Nhóm bọn họ chỉ chơi thường chứ không đánh xếp hạng, chỉ tùy tiện chơi vậy thôi.

Lục Văn Tây và Đỗ Tử San không quá hứng thú, Bạch Đẳng Nhạn có Đỗ Tử San ở thì im lặng như gà, Hứa Trần vốn không nói nhiều, vì thế chỉ có một mình Viên Dã Phú léo nhéo: "Tui nói nè cha Lục, ông có thể đừng chọn tướng này được không? Ông hố quá rồi đó."

"Ông có thể ngậm miệng không vậy, ông chơi bằng mồm đấy hả?"

"Không phải nói chứ cha Lục, mặt mũi ông đẹp thật đấy, sao chơi game lại như thế này hả? Tay bị tàn à? Nhiều năm như vậy chẳng có một đối tượng, tự xử lâu vậy rồi cũng có kinh nghiệm phong phú, tốc độ tay sao lại kém như vậy chứ?"

Viên Dã Phú trách móc, hai người vốn đang yên lặng truyền tới tiếng tiếng cười khẽ.

"Ông câm miệng đi, chơi game với tui thì ông chỉ cần chịu trách nhiệm quỳ xuống gào 666 thôi." Lục Văn Tây phản đối.

"Cha Lục, cha Lục, ông đâu rồi, ông đang mơ mộng ở đâu rồi hả, đánh combat rồi đây này, ôi chao ôi chao, tay mới đã tới rồi, sao ông còn chưa tới vậy? Ông còn không có tính kỷ luật tổ chức bằng tay mới nữa kìa."

"Không phải tui đang chạy à! Ông có phiền không vậy."

"Hai bạn kia có chút lợi hại nha, thêm bạn đi."

Đỗ Tử San hào phóng, trực tiếp trả lời: "Khi nãy người thêm bạn tôi không phải anh hả?"

"Là tôi." Bạch Đẳng Nhạn lóng ngóng trả lời.

"À, tôi nhầm hai người." Đỗ Tử San không quá để ý.

Lục Văn Tây nghe vậy, đột nhiên cảm thấy Bạch Đẳng Nhạn nói thích Đỗ Tử San là rất nghiêm túc, dáng vẻ này có chút thú vị.

Lục Văn Tây nhịn không được bật cười, tay mới đột nhiên hỏi: "Sao giọng cười của anh lại mềm như vậy? Em phát hiện giọng của anh đúng là không tệ."

Hứa Trần ở phía sau liếc nhìn Lục Văn Tây.

"Bình thường mà." Lục Văn Tây trả lời.

[hết 76]

[tác giả] Bạch Đẳng Nhạn: Nữ thần, nữ thần! Mình đang chơi game với nữ thần! Phấn kích chết mất! Nữ thần oách quá, nữ thần 6666, nữ thần siêu pro!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui