Mang Không Gian Xuyên Qua Năm Tháng Khó Khăn


Thật là kỳ lạ.


Càng thấy Thẩm Thanh Du tin tưởng Thẩm Thanh Dao, những bà vợ trong làng càng cảm thấy có điều gì đó đáng ngờ.


Thế là họ bắt đầu thầm bàn tán về vẻ đẹp của Thẩm Thanh Du ngày xưa, rồi so sánh với dáng vẻ béo phì và nổi mụn của cô bây giờ.


Sau những cuộc bàn luận qua lại, các bà trong làng càng tin chắc rằng: nhất định là Thẩm Thanh Dao đã làm điều gì đó mờ ám.


Chỉ có Thẩm Thanh Du ngốc nghếch vẫn cứ nói rằng tin tưởng em gái mình.


Thật ngốc!

Thật đáng thương!

Nhưng Thẩm Thanh Du, vừa ngốc vừa đáng thương, lại cảm thấy vui vẻ: Như vậy, khi cô từ từ gầy đi, mọi người cũng sẽ không thấy bất ngờ nữa.


Tuy nhiên, trước khi đi ngủ, Tiêu Vân Khởi đột nhiên gọi cô lại: “Cô đừng uống loại thuốc đó nữa.



Thẩm Thanh Du hơi ngạc nhiên, nhìn kỹ vẻ mặt của Tiêu Vân Khởi, nhận ra anh đang rất nghiêm túc, cô cảm thấy tò mò: “Anh sợ tôi chết rồi, con cái không còn mẹ sao?”

Tiêu Vân Khởi cúi đầu, tránh ánh mắt của cô: “Cô nói linh tinh gì vậy? Dù gì cô cũng là mẹ của bọn trẻ, tôi không mong cô gặp chuyện gì.




Thẩm Thanh Du bật cười: “Anh yên tâm, tôi sẽ không chết đâu.

Tôi đã uống thuốc đó suốt bảy năm rồi, có chết đâu, chứng tỏ thuốc không có vấn đề gì.



Tiêu Vân Khởi tưởng rằng cô vẫn còn tin tưởng Thẩm Thanh Dao, liền không kìm được mà sa sầm mặt: “Sao? Cô nghĩ tôi lo chuyện bao đồng à?”

Ơ?

Sao anh ta lại nổi giận thế này?

Thẩm Thanh Du kiềm chế không trêu anh nữa, nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không uống thuốc đó nữa.

Nếu ông trời đã cho tôi sống lại, tôi sẽ ngày càng khỏe mạnh hơn, thật đấy.



Tiêu Vân Khởi sững người.


Đúng thật, từ sau lần tự tử không thành, cô ấy như đã trở thành một con người khác.


Cô đã gầy đi nhiều, mụn mủ trên mặt cũng đỡ hơn nhiều.


Cô không còn thường xuyên cáu gắt nữa, mà còn nấu ăn rất ngon.


Khi Thẩm Thanh Du vừa bước ra khỏi cửa, cô đột nhiên quay lại: “Ngày mai anh đi trấn, nhớ đưa tôi theo, tôi muốn lên trấn xem.

Tiện thể làm thủ tục ly hôn luôn.



“… Được thôi.



Nhà cửa đã sửa xong, cô muốn ly hôn thì cứ ly hôn.


Sáng sớm hôm sau, khi trời còn mờ mờ tối, trong sân đã có tiếng động, Tiêu Vân Khởi dậy.


Thẩm Thanh Du cũng vội vàng dậy theo.


Nhị Bảo bị đánh thức, nhìn thấy Thẩm Thanh Du đã ăn mặc chỉnh tề, cậu bé lập tức tỉnh táo: “Mẹ ơi, mẹ dậy sớm làm gì thế?”

Thẩm Thanh Du giải thích: “Một lát nữa mẹ với ba con lên trấn mua ít đồ, con ở nhà với chị và em trai, mẹ sẽ về ngay thôi.




“Con cũng muốn đi!” Nhị Bảo vừa nói vừa bắt đầu mặc quần áo.


“Mẹ ơi, con cũng muốn đi.

” Đại Bảo cũng tỉnh dậy.


Thẩm Thanh Du khựng lại: Sao mà được? Nếu bọn trẻ đi thì làm sao mà ly hôn?

“Không được đâu, hôm nay ba mẹ phải mua rất nhiều đồ, không có tay dắt các con, lỡ bị bọn bắt cóc bắt đi thì sao?”

Thẩm Thanh Du nói đủ mọi cách, nhưng nhất quyết không đồng ý cho các con đi cùng.


Đại Bảo nhìn mẹ, rồi bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: “Mẹ, có phải mẹ định đi với ba để ly hôn không?”

Tim Thẩm Thanh Du chợt đập lỡ một nhịp: Sao bọn trẻ bây giờ lại hiểu chuyện thế này?

Cứ ngây thơ một chút không được sao?

“Không có, không có! Mẹ với ba con sẽ về ngay mà…”

Trong lúc nói chuyện, Tiểu Bảo ở phòng bên cũng tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở đứng ở cửa: “Con cũng muốn đi.



“Không được!” Thẩm Thanh Du mất khá nhiều công sức mới dỗ được lũ trẻ, cô còn chuẩn bị bữa sáng cho chúng và hứa mua cho mỗi đứa ba cây kẹo hồ lô, rồi mới cùng Tiêu Vân Khởi lên trấn.


Xe lừa đã được chuẩn bị sẵn, Thẩm Thanh Du leo lên xe, Tiêu Vân Khởi điều khiển xe, họ bắt đầu lên đường.


Thời tiết đầu xuân vẫn còn lạnh, hơi thở cũng bốc khói trắng.


Thẩm Thanh Du cuộn mình thành một đống, quấn mình kín như bánh chưng trên xe lừa.



Trong khi đó, Tiêu Vân Khởi ngồi thẳng lưng, dáng vẻ oai phong.


Con đường núi yên tĩnh, hai người không nói gì, chỉ có tiếng vó lừa gõ nhịp xuống mặt đất.


Nghĩ đến việc Thẩm Thanh Du nói muốn đi ly hôn, lòng Tiêu Vân Khởi không hiểu sao thấy nặng nề, liền vung roi quất mạnh xuống, tạo ra một tiếng “Chát” vang dội.


Con lừa giật mình, hí lên mấy tiếng "Ẹt a, ẹt a".


Thẩm Thanh Du cũng giật mình: “Anh làm gì thế?”

Tiêu Vân Khởi hỏi: “Cô định hôm nay đi ly hôn thật à?”

Thẩm Thanh Du gật đầu: “Đúng vậy, sao? Anh không muốn ly hôn à?”

Tiêu Vân Khởi như con mèo bị dẫm vào đuôi, suýt nữa thì nổi khùng: “Ai nói tôi không muốn?”

“Vậy thì được rồi.

” Thẩm Thanh Du lại cuộn mình thành một đống, “Một lát nữa đến trấn, chúng ta sẽ đi văn phòng trấn, làm xong thủ tục ly hôn rồi mới đi mua đồ.



“Ờ…” Tiêu Vân Khởi trả lời cụt lủn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận