Mang Không Gian Xuyên Qua Năm Tháng Khó Khăn


"Mẹ ơi, sao hôm nay cháo lại ngon thế? Uống vào người cảm thấy dễ chịu quá, ấm áp cả người!" Nhị Bảo là đứa nhạy cảm, lập tức cảm nhận được sự khác biệt.


Vị cay nhẹ của tiêu hoà quyện với hương thịt và rau, cộng thêm vị ngọt thanh của linh tuyền từ không gian, chỉ uống một ngụm cũng đủ làm đầu óc tỉnh táo, không còn cảm giác mệt mỏi.


Thẩm Thanh Du mỉm cười đáp lại: "Các con bị bệnh nặng, cơ thể tiêu hao nhiều, nên đói quá mà thôi.

"

Có phải vậy không?

Ba đứa trẻ mỗi đứa uống hết một bát cháo, rồi lại toát mồ hôi nhẹ, mắt lim dim buồn ngủ.


Thẩm Thanh Du nhìn chúng với vẻ thích thú: "Thôi, ngủ thêm một chút đi, ngủ dậy sẽ thấy khỏe hơn nhiều.

"

Chúng ngủ không bao lâu thì Tiêu Vân Khởi trở về, và điều bất ngờ hơn nữa là anh lại lái về một chiếc xe kéo lừa.



Thẩm Thanh Du ngạc nhiên nhìn con lừa gầy đang kéo chiếc xe chất đầy đồ đạc: "Sao anh lại mua thêm cả xe lừa nữa?"

Tiêu Vân Khởi vừa buộc dây vừa chỉ vào đống đồ trên xe: "Cô đưa cho tôi cái danh sách dài như vậy, nếu không có xe lừa thì tôi vác về kiểu gì?"

Dù có khỏe đến đâu, vai anh cũng không đủ rộng để vác hết!

Thẩm Thanh Du: "! "

Ừm, hợp lý phết.


Con lừa gầy nghển cổ nhìn cây bắp cải còn sót lại trong sân, lết tới gần: "Á à á à! "

"Thế này là mua về thêm một kẻ ăn hại nữa!" Thẩm Thanh Du khịt mũi.


Tiêu Vân Khởi mặt đen lại, đập vào mông con lừa một cái: "Đồ mất mặt!"

Con lừa giật mình nhảy dựng lên, rồi lại tiếp tục nhìn cây bắp cải với ánh mắt thèm thuồng.


Thẩm Thanh Du định giúp dỡ hàng, nhưng Tiêu Vân Khởi bảo không cần.


Chỉ trong vài động tác, người đàn ông cao lớn đã dỡ hết đồ xuống: nào là bông đệm, chăn màn, gia vị, thịt trứng, gạo mì, bát đũa, và cả thuốc Bắc cho bọn trẻ.


Lúc này, Tiêu Vân Khởi mới nhớ đến bọn trẻ: "Bọn trẻ đâu rồi? Cô mau sắc thuốc, để tôi đi xem! "

Giờ mới nhớ ra sao?

Thẩm Thanh Du lườm anh một cái: "Bọn trẻ đã hạ sốt rồi, trong bếp còn chút cháo, anh ăn đi.

"

Tiêu Vân Khởi tin lời cô.



Một ngụm cháo rau thịt vừa vào miệng, Tiêu Vân Khởi khựng lại: Hương vị thật sự rất ngon, không thua kém gì các đầu bếp của gia đình quyền quý.


Anh nhớ lại trước đây Thẩm Thanh Du đâu có nấu ngon như vậy?

Hay là cô đã học được trong những năm qua?

Ánh mắt đầy thắc mắc của Tiêu Vân Khởi dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Thanh Du đang sắc thuốc.


Không biết có phải là ảo giác không, nhưng mấy vết mụn đỏ mưng mủ hôm qua trên mặt cô, hôm nay đã lặn đi nhiều, trông có vẻ tươi tắn hơn hẳn.


Thẩm Thanh Du vừa sắc thuốc vừa thở dài: "Ba đứa nhỏ cố tình làm mình bị bệnh, chỉ vì sợ chúng ta ly hôn! Sau này, đừng nhắc đến chuyện ly hôn trước mặt bọn trẻ nữa, tránh làm chúng lo lắng.

"

Nhớ lại tính cách nóng nảy của ba đứa con, Tiêu Vân Khởi cũng cảm thấy đau đầu: "Cô nuôi dạy con kiểu gì mà chúng lại như thế này? Hở chút là dùng mấy chiêu trò này?"

Thẩm Thanh Du ném cây củi xuống đất, lạnh lùng nói: "Sao? Tôi một mình nuôi nấng ba đứa từ khi chúng sinh ra đến nay đã sáu tuổi, không nuôi theo cách anh muốn thì tôi là tội nhân sao?"

Tiêu Vân Khởi nghẹn lời: "Tôi không có ý đó! "

"Vậy ý của anh là gì?"

"Giá như ba của bọn trẻ ở nhà dạy dỗ chúng, thì chúng chắc đã ngoan hơn.


Đáng tiếc, bọn trẻ không có phúc, vì ông ba trời đánh của chúng suốt ngày không ở nhà!"

Khi nói đến miệng lưỡi, Thẩm Thanh Du không bao giờ chịu thua.


Tiêu Vân Khởi bắt đầu hối hận: Đúng là không nên cãi nhau với phụ nữ.


Biết lỗi, Tiêu Vân Khởi nhanh chóng nhận thua: "Là do tôi nghĩ sai! "

"Hừ!"

Thẩm Thanh Du còn chưa kịp tung hết chiêu thức thì đối thủ đã chịu khuất phục.


Khi ba đứa trẻ tỉnh dậy, đã đến giữa trưa.


Thẩm Thanh Du bưng thuốc vào cho chúng uống.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận