Mang Không Gian Xuyên Về 60 Thiếu Nữ Kiều Mỵ Tóm Lấy Nam Thần




Hai ngày nay cuối cùng đã thu hoạch xong bắp, giờ chỉ cần phơi khô vài ngày.

Thế là Chu Y An muốn nhân cơ hội rủ Tống Tùng Bách đi dạo trên núi.



Cô cố ý dậy thật sớm, làm bánh rán hành từ bột mì.

Hành và trứng gà đều do Tống Tùng Bách đổi từ nhà hàng xóm về.



Mượn hoa dâng Phật.



Chu Y An đứng trước cửa phòng Tống Tùng Bách, gõ cửa.

Không mở? Cô cứ gõ đến khi nào anh mở thì thôi.



Tống Tùng Bách mở cửa, dáng vẻ sáng sớm như chưa tỉnh hẳn, vẻ lười biếng làm dịu đi nét lạnh lùng của anh.



“Sao thế?” Anh mở miệng, giọng nói trầm khàn.



Chu Y An cảm thấy tai mình hơi tê, “Hôm nay không có việc làm, chúng ta lên núi chơi đi.”




Tống Tùng Bách suy nghĩ một lúc, không trả lời ngay.



“Được không, đi với ta nhé.” Chu Y An không nhịn được mà kéo góc áo anh, nũng nịu, “Ta đã chuẩn bị sẵn cả bữa trưa rồi.”



Tống Tùng Bách nhìn vào ngón tay mảnh khảnh của cô, yết hầu khẽ động, “Được.”



Lên đến đỉnh sau núi, quả thật chỉ có hai người lẳng lặng hẹn hò.
Trên đường lên núi, lác đác có vài người đang hái rau dại và chặt củi.



Chu Y An lại rất quen thuộc với khung cảnh này, cứ gặp ai cũng chào hỏi, nào là "thúc thúc", "thẩm thẩm", bắt đầu trò chuyện rôm rả với mọi người.



Dạo này cô toàn một mình bẻ bắp ở cánh đồng, nên bí bách vô cùng.

Bây giờ có cơ hội nói chuyện là cô bô bô ngay, cùng các bác trai, bác gái ở Cát Gia Trang trò chuyện hết sức vui vẻ.



Chu Y An ngồi xổm dưới đất, vừa đào rau dại vừa không ngừng nói chuyện, nhanh chóng hòa nhập vào nhóm bác trai, bác gái.



Chỉ còn lại Tống Tùng Bách một mình lặng lẽ đốn củi, trông thật cô đơn.



Trên trán anh, gân xanh hơi nổi lên.

Anh thầm nghĩ, biết thế đừng đồng ý đi lên núi cùng cô.

Cứ để cô một mình thì hơn.



Chu Y An sáng nay thật sự rất vui, các bác gái nhiệt tình dạy cô nhận biết rất nhiều loại rau dại, nào là rau mã đề, rau long cần, rau tể thái.



Cô không ngờ rằng câu nói đùa trước khi xuống nông thôn lại trở thành sự thật: Cô thật sự đang đi đào rau dại!



Và không ngờ, đào rau dại lại vui thế này, thậm chí còn thú vị hơn việc bẻ bắp nhiều.

Chỉ trong buổi sáng, Chu Y An đã đào được hơn nửa bao tải rau dại.



Trong khi đó, Tống Tùng Bách đang giận dỗi mà chặt củi, dù cái liềm anh mượn từ thôn ủy đã cũ và rỉ sét, nhưng nhờ cơn giận dồn sức, anh đã chặt được hai đống củi to.




Cuối cùng, khi các bác trai, bác gái đã thu xếp xong đồ để về nấu cơm, chỉ còn lại hai người họ đứng nhìn hai đống củi và bao tải rau dại, mắt chạm mắt.



Ban đầu họ chỉ định lên núi dạo chơi, ăn cơm dã ngoại.

Nhưng giờ cầm nhiều chiến lợi phẩm thế này, lên núi cũng không tiện mà xuống núi thì lại tiếc công sức.



(???????)



Tống Tùng Bách mím môi, cảm giác ảo não dâng tràn.

Từ khi gặp Chu Y An, những việc ngốc nghếch mà anh làm cứ ngày càng nhiều.



Chu Y An cũng có chút xấu hổ, sau khi rủ anh đi dạo, cô lại tự mình lo đào rau dại, nghĩ lại cũng thấy hơi quá đáng.



“Tống thanh niên trí thức, hay là chúng ta đem đồ về phòng trước, rồi hẵng lên núi tiếp?”



“Ừ,” Tống Tùng Bách trả lời, giọng có chút hờ hững, rồi nhanh chóng đẩy tốc độ xuống núi.



Lúc này, khi lên núi, Tống Tùng Bách cố tình chọn một con đường nhỏ, vắng vẻ.

May mắn là hầu hết mọi người đều ở nhà ăn trưa, nên họ tránh được sự chú ý.



Bỗng nhiên, Chu Y An tinh mắt thấy một con thỏ màu xám nấp trong bụi cỏ.


Cô giữ chặt lấy góc áo Tống Tùng Bách, kéo anh lại, chỉ về phía con thỏ, “Con thỏ kìa!”



Tống Tùng Bách liếc nhìn con thỏ, không biết từ đâu anh rút ra một con dao găm, lột vỏ dao một cách thành thục.



Con dao sắc bén.



Anh nhắm chuẩn, động tác tay dứt khoát, cả cánh tay và thân mình như thẳng tắp thành một đường, hông lấy đà, rồi phóng dao.



Một cú ném trúng đích ngay lập tức!



“Wow,” Chu Y An reo lên, vui mừng chạy đến, nhấc con thỏ đã chết lên, “Quá lợi hại, chúng ta có thịt ăn rồi!”



- Một chút văn chill về thời đại -



Hai người quyết định đi vào khu vực cây cối rậm rạp, tìm một dòng suối nhỏ.
Chu Y An lẽo đẽo theo sau Tống Tùng Bách, rẽ trái rẽ phải đến nỗi chẳng còn biết mình đang ở đâu.

Trong đầu cô dấy lên nỗi lo không biết còn phải đi bao lâu nữa, rồi lát nữa liệu có tìm được đường về không? Đúng là nỗi lo của người mù đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận