“Này, đợi đã.
” Bất ngờ, từ đằng xa vọng lại một giọng nam đầy uy lực.
Tô Nam quay đầu nhìn theo tiếng gọi, thấy hai người đàn ông trung niên đeo băng tay đỏ đang dẫn theo một nhóm người chạy đến.
“Đây là nhóm người vừa mới đăng ký tạm thời từ khu khác, phiền đồng chí sắp xếp giúp, danh sách đây.
”
“Được rồi.
”
Người phụ trách mặc áo Trung Sơn màu xanh đậm nhận lấy danh sách, đánh giá nhóm người từ trên xuống dưới rồi bắt đầu phân chia chỗ ngồi.
“Cố Sanh, Khương Hạc Nguyên, Lâm Kiến Quốc đi toa kia.
”
Cái tên này sao mà quen tai thế?
Trời đất ơi, hai người đầu chẳng phải là nam nữ chính trong truyện hay sao? Có cần xui xẻo thế không?
Tô Nam nhìn ba người đang xách hành lý đi về phía này, lập tức nhận ra ai là nhân vật chính, chỉ bởi nhan sắc của hai người họ quá nổi bật giữa đám đông.
Nữ chính Cố Sanh mặc áo vải xanh và quần dài đen, mặt trái xoan, mày lá liễu, là một mỹ nhân điển hình của vùng sông nước miền Nam.
Nam chính Khương Hạc Nguyên mặc áo kẻ ngang màu xanh trắng và quần đen, dáng cao thẳng tắp, gương mặt tuấn tú tinh tế, toàn thân toát lên khí chất thư sinh.
Tránh xa tôi ra, tránh xa tôi ra, làm ơn làm phước.
Tô Nam đột ngột quay đầu, úp mặt vào tấm lưng rộng của Lưu Ngọc.
Chẳng phải cô đã nhờ bố dùng mối quan hệ để đổi chỗ xuống nông thôn rồi sao? Sao vẫn gặp phải hai người này chứ? Thật phiền phức, chẳng lẽ vẫn không thoát khỏi cốt truyện sao?
Ngay khi lòng bàn tay cô đổ mồ hôi vì căng thẳng, ba người họ lại bước qua toa tàu của cô, tiếp tục đi về phía trước.
Phù, Tô Nam ngẩng đầu lên, vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
“Sao thế, cô quen mấy người kia à?” Lưu Ngọc tò mò gãi đầu, má vẫn còn hơi đỏ bừng, vừa nãy Tô Nam tựa vào người cô ấy, một mùi hương ngọt ngào dễ chịu lan tỏa ra.
Cũng không biết là dùng loại kem thơm gì nữa.
“Không quen, vừa rồi tôi hơi chóng mặt nên tựa vào cô một lúc thôi, cảm ơn nhé.
” Tô Nam nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ lưng Lưu Ngọc.
“Cô không sao chứ?” Lưu Ngọc lo lắng quan sát Tô Nam, thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt, vội vàng lấy từ trong túi ra một viên kẹo nhét vào tay cô.
“Ăn cái này đi, sẽ thấy đỡ hơn.
”
Tô Nam nhìn viên kẹo trái cây nằm trong lòng bàn tay, giấy gói đã nhăn nhúm hết cả, nhìn là biết chủ nhân tiếc không nỡ ăn.
“Cảm ơn ạ.
” Trong lòng Tô Nam dâng lên một chút cảm động, mắt cười cong cong cảm ơn.
“Trương Ái Sơn, Hứa Lộ, Tô Điềm Điềm đi toa này.
”
Tô Điềm Điềm? Nghe thấy cái tên này, Tô Nam tròn xoe mắt, theo phản xạ quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt cô ta.
Chỉ thấy Tô Điềm Điềm nở một nụ cười quái dị, đi thẳng đến xếp cuối hàng của Tô Nam.
Lúc đó, Tô Nam chỉ cảm thấy vừa thoát miệng hổ lại rơi vào hang sói.
Đúng là oan gia ngõ hẹp! Sao lại đen đủi thế không biết, tức chết đi được.
Tô Nam trợn mắt, vừa hay đến lượt cô kiểm tra giấy tờ lên tàu, cô liền ngoan ngoãn lấy tài liệu liên quan từ trong túi đeo chéo màu xanh lục, đưa cho nhân viên.
“Không vấn đề gì, đồng chí có thể lên tàu rồi.
”
“Cảm ơn nhé.
” Tô Nam mỉm cười cảm ơn.
Trước khi lên tàu, cô còn không quên quay lại vẫy tay về hướng Tô Cường Quốc và mọi người đang đứng, làm lời tạm biệt cuối cùng.
“Chị, nhớ viết thư cho em nhé.
” Tô Dương khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, giọng nói non nớt của thiếu niên bị gió thổi tan đi.
“Được rồi, mọi người mau về đi.
” Tô Nam không kìm được đỏ mắt, hai tay đặt trước môi làm loa, lớn tiếng dặn dò.