“Lẹ lên, chúng tôi còn đang chờ lên tàu, chỉ có mình cô là không nỡ xa gia đình à?” Bất chợt một giọng nữ vang lên phá tan bầu không khí ấm áp.
Tô Nam nghe thấy giọng nói quen thuộc này, không khỏi hừ lạnh: “Đúng vậy, tôi không giống ai đó, đến một người thân cũng chẳng đến tiễn, đương nhiên là không thể cảm nhận được tình cảm lưu luyến này rồi.
”
“Tô Nam…” Tô Điềm Điềm nghẹn lời, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nếu không phải tại cô lắm lời, người nhà làm sao có thể biết chuyện đó.
Họ không biết thì đã không đến nhà máy làm loạn, càng không khiến cho Gia Hào tức giận đến mức phũ phàng vứt bỏ cô ta, khiến cô ta mất việc, giờ đây phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Đều tại cô hết, Tô Nam, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
“Hừ.
” Tô Nam xoay người bỏ đi, không muốn dây dưa với Tô Điềm Điềm trước mặt đông người.
Trước khi bước vào toa tàu, dường như cô nghe thấy một giọng nói êm tai vang lên.
“Còn lại một người, cậu cũng vào toa này đi.
”
“Ừm, được.
”
*
Từ thành phố Thượng Hải đến tỉnh Giang Bắc đi tàu hỏa cần một ngày một đêm, giữa đường còn phải đổi tàu một lần.
Trong thời đại không có thiết bị điện tử này, đối với Tô Nam, người mà ngày thường chỉ đi lại bằng máy bay mà nói, thì đây đúng là một việc kéo dài và đầy tra tấn.
Huống chi còn là ghế cứng, ngồi chen chúc đầy ắp toàn là thanh niên trí thức, đến chỗ nằm nghỉ ngơi một chút cũng không có.
Tô Nam chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đối diện là Lưu Ngọc.
Nhìn chỗ ngồi đã ngả màu đen, trầm ngâm một lúc, Tô Nam thực sự không nỡ ngồi xuống, đành lục trong vali ra một tấm chăn trải lên.
Màu vải xanh thẫm điểm hoa nhí, trông sạch sẽ mềm mại.
Không biết là do vừa nãy cô dàn trận trải chăn quá đỗi rầm rộ, hay là do ngoại hình của cô quá xinh đẹp nổi bật khiến người khác thấy xa cách, nói chung vị trí bên cạnh cô cứ thế mà trống hoác chẳng ai ngồi.
Tô Điềm Điềm ngồi chếch đối diện Tô Nam, sau khi sắp xếp hành lý xong thì bắt đầu trò chuyện với cô gái thanh niên trí thức bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Tô Nam.
Không cần đoán, Tô Nam cũng biết họ chẳng nói gì hay ho.
Chắc là mấy chuyện đại loại như cô ra vẻ, người khác ngồi thì ngon lành, còn cô thì còn phải trải chăn, đúng là làm màu.
Nhưng sao chứ, miễn mình thoải mái là được rồi, mặc kệ người khác nghĩ thế nào.
Cho đến khi tàu sắp khởi hành, vị trí bên cạnh Tô Nam vẫn trống không, cô không khỏi vui mừng trong lòng, vậy chẳng phải cô có thể chiếm trọn hai chỗ ngồi, mệt còn có thể nằm nghỉ nữa.
Thích quá đi, nghĩ đến đây Tô Nam không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Nhưng nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt, đã thấy một người đàn ông cao lớn bất ngờ xuất hiện, không nói không rằng đặt chiếc balo đen lên kệ để đồ trên đầu cô.
“Rầm” một tiếng thật to, có thể thấy balo nặng cỡ nào, nhưng anh ta lại nhấc lên dễ dàng.
Sau đó, Tô Nam trơ mắt nhìn anh ta ngồi phịch xuống bên cạnh mình.
Hu hu hu, cái chăn thơm tho của tôi bị anh làm bẩn rồi.
“Đồng chí, anh…” có thể đổi chỗ khác không?
Khi nhìn rõ diện mạo người vừa đến, Tô Nam không kìm được ngạc nhiên, khẽ há miệng, lặng lẽ nuốt lại những lời định nói.
“Có chuyện gì sao?” Người đàn ông nhướn mày, xoay người nhìn Tô Nam đang ngồi cạnh, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
“Không có gì.
”
Tô Nam ho nhẹ một tiếng, thu lại ánh nhìn, ngồi ngay ngắn chỉnh tề, hai tay đặt lên đầu gối, không ngừng xoắn ngón tay, trong lòng loạn như cào cào, nhưng mặt ngoài vẫn cố tỏ vẻ nghiêm túc.