Đóng cửa sổ lại, Tô Nam úp mặt lên tấm ván giường khô cứng, thở dài một tiếng.
Lưu Ngọc thấy bộ dạng đó của cô, không nhịn được cười: “Dậy đi, trải chăn ra rồi hãy ngủ.
”
“Được rồi, được rồi.
” Tô Nam miệng đáp vậy, nhưng người lại lăn qua lăn lại mấy vòng rồi mới chịu ngồi dậy.
Đang chuẩn bị mở vali để lấy chăn ra thì khách không mời lại đến.
“Tô Nam, cô xem có thể đổi chỗ giường với vị đồng chí này được không, cô ấy không quen ngủ giường cạnh tường.
” Tô Điềm Điềm khoác tay Tần Hiểu Lan bước đến, không quanh co mà đi thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy, Tô Nam kéo được một nửa khóa vali liền kéo hết ra, lôi phắt chăn nệm ra ném lên giường, tự mình loay hoay dọn dẹp.
“Đồng chí, Tô Nam không muốn đổi đâu, đừng hỏi cậu ấy nữa.
” Lưu Ngọc ở bên đã trải giường xong, lúc này đang ngồi trên giường gấp quần áo, thấy vậy không nhịn được mở miệng nói.
“Đâu có hỏi cô, không cần cô xen vào.
”
Tô Điềm Điềm lườm Lưu Ngọc một cái, cùng là thanh niên trí thức đến từ Thượng Hải, người này sao lại giống một đứa quê mùa như vậy, mặc xấu đã đành, cả người còn cứng đơ, chỉ được mỗi cái mặt trông còn thanh tú chút.
Cô ta thật không hiểu nổi, Tô Nam làm sao lại thân với người như vậy được?
“Tô Nam, cô tự nói xem, có muốn đổi hay không? Hiểu Lan nói nếu cô chịu đổi giường với cô ấy, cô ấy sẽ tặng cô một chiếc váy mới, chẳng phải cô thích mấy chiếc đầm đẹp nhất sao?”
Lời nói đầy vẻ kẻ cả, như thể việc Tần Hiểu Lan chịu đưa chiếc đầm ra đổi giường với Tô Nam là một ân huệ lớn lắm vậy.
Biết Tô Nam nhiều năm như thế, làm sao cô không rõ sở thích của Tô Nam, lần này cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của đối phương, không sợ Tô Nam yêu cái đẹp như mạng không động lòng.
Nói đi cũng phải nói lại, Tần Hiểu Lan này đúng là rộng rãi, vì một chỗ giường tốt mà dám bỏ ra cái giá lớn đến vậy, đầm váy cơ mà, loại hàng khan hiếm có tiền cũng không mua được.
Nếu cô ta mà giành được chỗ tốt, đã chủ động đổi với Tần Hiểu Lan từ lâu rồi, ngủ đâu mà chẳng được, có điều cứ thích ngủ cạnh cửa sổ.
“Ngọc Ngọc, lại đây giúp mình trải chăn với.
” Tô Nam ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng với Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc gật đầu, từ trên giường bước xuống đi đến trước mặt Tô Nam, khi đi ngang qua Tô Điềm Điềm còn khinh thường liếc cô ta một cái lạnh lùng.
Sau đó hai người không thèm để ý đến ai mà trải chăn, thỉnh thoảng lại nói với nhau vài câu linh tinh.
“Tô Nam, cho dù cô không muốn đổi, cũng không cần không tôn trọng người khác như vậy chứ? Điềm Điềm đang nói chuyện với cô mà, sao cô có thể thờ ơ phớt lờ cô ấy?” Tần Hiểu Lan tiến lên một bước, sắc mặt trông rất khó coi.
Tô Nam vừa giũ chăn ra vừa không thèm quay đầu lại, thậm chí còn ngân nga hát.
Chẳng những không muốn để ý đến Tô Điềm Điềm, cô còn chẳng thèm quan tâm đến cả Tần Hiểu Lan.
Tô Nam chưa quên trước đó trên xe kéo, hai người bọn họ đã nhắm vào cô như thế nào.
Với lại, chỉ một chiếc đầm váy mà muốn đổi chỗ giường cô mất công chạy mới giành được? Đang đùa à? Thật là mơ tưởng hão huyền.
Nguyên chủ có thể đổi, nhưng cô thì không phải nguyên chủ, nên tuyệt đối không thể đổi, còn váy đẹp ư? Đời trước cô có gì mà chưa mặc qua?
Vậy mà còn dám tỏ vẻ kẻ cả, bố thí với cô, phì, để cô xem các người làm trò cười gì đây?
“Cô quá đáng rồi, Tô Nam, cô có còn coi tôi là chị họ không?” Tô Điềm Điềm thấy Tần Hiểu Lan bị mất mặt, liền bước lên hai bước túm lấy cánh tay Tô Nam, kéo mạnh khiến cô loạng choạng, suýt ngã.