Có phải lúc giả khóc ban nãy, cô đã bôi quá nhiều tiên tuyền lên rồi không?
Không nhịn được, cô lại trở mình, chăn cọ vào nhau phát ra những tiếng động nhỏ.
Nghe thấy tiếng động liên tục, Lưu Ngọc giường bên nhíu mày, phát ra một tiếng hừ khó chịu.
Thôi được, cô vẫn nên ra ngoài thì hơn, tránh quấy rầy người khác nghỉ ngơi, tiện thể xem có gặp được Chu Nhượng ra ngoài đi vệ sinh không để đưa thuốc cho anh.
Đã hứa với người ta rồi thì không thể không làm được.
Nghĩ vậy, Tô Nam lấy hộp sắt nhỏ từ trong ngăn kéo ở đầu giường, rồi nhẹ nhàng leo xuống.
Đến cửa, cô còn thấy Tần Hiểu Lan đang há miệng chảy nước dãi, ướt cả khăn gối, chậc, Tô Nam ngán ngẩm lắc đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, một cơn gió mạnh thổi tung mái tóc dài vốn đã rối bời chưa buộc lại của Tô Nam, cô phì một tiếng, phun những lọn tóc bay vào miệng ra.
Chưa tối hẳn, ánh chiều tà phủ xuống người, tỏa ra cảm giác ấm áp dễ chịu, đúng mùa hè, trong không khí phảng phất mùi hương hoa mộc.
Mắt Tô Nam nhanh nhạy, rất nhanh đã phát hiện ra một bụi hoa mộc nhỏ ở góc Đông Nam sân, nụ hoa màu hồng nhạt trông rất bắt mắt.
Cô ngồi xổm xuống nhặt một bông hoa rơi trên mặt đất còn tươi cài lên tai, đôi mắt cong cong.
Bỗng tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Tô Nam theo phản xạ quay đầu nhìn lại.
Bóng dáng cao lớn che đi một phần ánh sáng, cô bất giác nheo mắt mới nhìn rõ người đến.
“Là anh à, Chu Nhượng.
” Tô Nam đứng dậy, trong mắt đầy vẻ bất ngờ.
Chu Nhượng không hiểu sao không dám đối diện với ánh mắt cô, gương mặt lộ ra một chút lúng túng, anh hơi nghiêng người, mắt dừng trên bông hoa mộc cài bên tai cô.
“Đẹp không?” Nhận ra ánh mắt anh, Tô Nam đưa tay chạm vào cánh hoa, tự tin nhướng mày, thoải mái khoe khoang vẻ đẹp của mình mà không chút ngượng ngùng.
Nghe vậy, Chu Nhượng buột miệng đáp: “Đẹp.
”
Lời vừa dứt, anh cảm thấy hai tai nóng bừng lên, cúi đầu, cố giấu đi hơi thở nóng rực của mình, thầm trách bản thân vừa rồi đã nói những gì.
Tô Nam ngẩn người, sau đó cũng đỏ mặt, lần đầu tiên cô cảm thấy ngại ngùng trước lời khen của người khác.
Không biết sao đầu óc cô lại rối rắm nói: “Ha ha ha, anh này đúng là có mắt nhìn, sau này sẽ biết rằng đầu tư vào chị đây thì không lỗ đâu ha.
”
Mình vừa nói gì thế này? Đúng là ngốc mà?
Tô Nam mím môi, cố gắng phớt lờ cảm giác nóng bừng trên mặt, đập một cái vào đầu, cái cảm giác mất mặt này là thế nào? Có cái lỗ nào cho cô chui xuống không.
“Cái đó, ha ha ha, nói chứ sao anh không ngủ mà lại ra ngoài đi dạo thế?” Tô Nam cười gượng, vội vàng chuyển đề tài.
Nói xong lại muốn tát mình một cái, cái miệng sao lại đáng ghét thế này? Soái ca ra ngoài đi bộ sao lại gọi là “đi dạo lung tung”?
Thôi, vẫn nên ngậm miệng thì hơn.
Tô Nam xấu hổ đỏ bừng mặt, mắt tránh đi, tay gượng gạo đưa lên, giả vờ gãi đầu, thuận thế cúi đầu xuống.
Chu Nhượng có chút buồn cười nhìn đỉnh đầu cô, nhưng khi thấy vết xước trên cánh tay cô thì nụ cười liền biến mất, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Anh đưa tay vào túi sờ sờ hộp sắt nhỏ, hít sâu một hơi rồi hạ quyết tâm, quả quyết đưa hộp sắt ra trước mặt Tô Nam.
“Em dùng cái này cho vết thương trên tay đi, mỗi ngày bôi đúng giờ, sẽ không đau cũng không để lại sẹo.
”
Chu Nhượng mặt mày bình thản như mặt hồ, không nhìn ra chút nào sự căng thẳng trong lòng anh, giọng anh không cao, nhưng rõ ràng, từng lời từng chữ đều thấm sâu vào lòng người.