“Thôi được rồi, ngủ nhanh đi, mai con còn phải làm việc.
”
Nghe vậy, Tiếu Phương Vân thở phào, chép miệng một cái, kéo chăn, trở mình đi ngủ, chẳng mấy chốc, tiếng thở đều đặn vang lên, rõ ràng là đã ngủ say.
Còn trong căn phòng kế bên, một mùi thơm nồng đậm đang từ từ tỏa ra.
Bóng đêm đen đặc như mực, bầu trời xám xanh lơ lửng vài vì sao lẻ loi, ánh trăng lẻn qua khe hở của cửa sổ chưa đóng chặt, chiếu lên giường, lộ ra tấm màn trắng.
Tấm chăn in hoa màu xanh lá hơi phồng lên, chứng tỏ trên giường đang có người nằm, nhưng chỉ sau một giây, người ấy dường như biến mất khỏi đó, chiếc chăn mất đi sự nâng đỡ liền xẹp xuống, trở lại phẳng phiu.
Trong không gian màu hồng, trên sàn nhà láng bóng có một cô gái mặc bộ quần áo hơi cũ đang nằm.
Mái tóc dài xõa xuống, làn da trắng nõn, đặc biệt là gương mặt nhỏ nhắn như viên ngọc trai, lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, sống mũi thanh tú, đôi môi tựa như quả anh đào đỏ mọng.
Bên cạnh cô là một suối nước nhỏ xinh, dòng nước từ từ tụ lại thành một khối, hướng về phía Tô Nam mà chảy tới, nhẹ nhàng chạm vào chân phải của cô, thấm qua miếng gỗ cố định và băng gạc, ngấm vào tận xương thịt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đôi má hồng hồng của cô gái càng lúc càng đỏ, môi cũng rực rỡ như lửa, gương mặt tựa như yêu tinh đầy mê hoặc.
Tô Nam tỉnh lại trong cảm giác ấm áp dễ chịu, vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô là không gian màu hồng quen thuộc.
Theo bản năng, cô chống tay đứng dậy.
Đi được vài bước, cảm nhận rõ sự nặng nề của chân phải, cô mới chợt nhớ ra mình vừa mới bó bột chân, làm sao có thể đi lại tự do nhanh như vậy được?
Ánh mắt dừng lại trên tấm gỗ thô kệch và cồng kềnh buộc ở chân phải, cô bước thêm vài bước nữa, thậm chí còn nhảy lên vài cái, làm vài động tác squat sâu, xác định chân mình đã thực sự khỏi rồi.
Không thể nào là do kỹ thuật bó bột của chú hai Tiếu Phương Trì quá tốt chứ? Mới vài tiếng đồng hồ mà đã thần kỳ như vậy? Có đánh chết cô cũng không tin, nếu đúng thật là vậy, chẳng phải là Hoa Đà tái thế, thần y trở lại sao?
Sao lại khép mình ở một ngôi làng nhỏ như thôn Tiêu Gia?
Trong đầu Tô Nam lóe lên vô vàn suy nghĩ, cuối cùng cô đột ngột quay lại nhìn dòng suối trong veo.
“Là mi chữa khỏi chân cho ta.
” Giọng điệu chắc chắn.
Dường như muốn nhận được lời khen của chủ nhân, dòng suối liền trào lên vài cái bong bóng.
Tô Nam xoa cằm, chầm chậm bước đến gần dòng suối, lấy tay hất lên vài giọt nước, nghiến răng nói: “Lúc bà đây đau muốn chết thì không thấy mi động đậy gì, giờ mới biết cứu ta à?”
Dòng suối giả vờ chết, không có chút động tĩnh nào.
Thấy vậy, Tô Nam bĩu môi một cái, tự đi dạo quanh không gian đầy mỹ phẩm, chọn lấy một lọ kem nền tự nhiên nhất, cọ đánh nền và bông mút trang điểm đi kèm, sau đó đi tìm phấn phủ và xịt giữ lớp trang điểm.
Xong xuôi, cô mới quay lại ngồi cạnh suối nước, bắt đầu trang điểm trước gương.
Chẳng bao lâu, từ một đại mỹ nhân sắc mặt hồng hào đã biến thành một bệnh nhân yếu ớt gió thổi là bay, mặt mày tái nhợt như thể giây tiếp theo sẽ lên đường theo gió về Tây.
“Không được, lố quá.
” Nói xong, Tô Nam lấy cọ sạch chấm một chút son màu nhạt, thoa lên môi để trông không quá yếu ớt.
Nhìn trước ngó sau, thấy ưng ý, Tô Nam liền ném bừa những món đồ trong tay lên không trung, chúng tự động trở về vị trí cũ.