Đây chính là “Tự tạo nghiệt nên không thể sống” sao? Lục Bất Phá khóc không ra nước mắt mà trừng trứ tờ giấy trắng trước mặt, lật ngón tay lên đếm đếm: 1, 2, 3, 4… Ô ô ô, hắn phải làm thơ cho những mười ba người lận, trong đó có 3 người vừa mới biết sự hiện hữu của hắn, chính là con của bộ trưởng tổng hợp lại bộ Thượng Quan Tùng Phong ── phó bộ trưởng tổng hợp lại bộ “Thượng Quan Thủ” ; cùng với hai người con trai của viện nghiên cứu sở trường Âu Dương Tu ── trưởng phòng cơ giới “Âu Dương Xích Thủy” cùng trưởng phòng thiết giáp “Âu Dương Xích Hoa”.
Ô ô ô, mệnh của hắn sao lại khổ như thế chứ? Lục Bất Phá nhào nặn một đầu tóc dài của mình thành bánh quai chèo*, trốn trong thư phòng mà buồn bực. Tại sao, đây là tại sao, tại sao hắn chỉ tính trả thù tên Hiên Viên Chiến kia một chút thôi, kết quả lại tự mình rước lấy phiền toái, 13 bài thơ a. Kia là một đôi mắt đầy chờ mong nhìn hắn, kia là một gương mặt tràn đầy khẩn cầu đối diện với hắn, hắn thật sự không thể nói lên từ “không” mà, kết quả chính là hắn ở trong này vắt hết óc, làm cho mình sớm mọc ra tóc bạc a.
Tờ giấy trắng đặt trên bàn nữa ngày vẫn hoàn giấy trắng, Lục Bất Phá căm giận ném bút, đều là tên Hiên Viên Chiến kia hại hắn thê thảm như thế. Nếu không phải hắn đem năm bài thơ kia gửi đi, sao có mười ba người chạy đến muốn hắn tặng thơ chứ, hắn cũng không phải Lý Bạch nha. Càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nghĩ càng không cam lòng, Lục Bất Phá mang một đầu bánh quai chèo nặng nề mở cửa thư phòng ra. Tốt lắm, ngoài cửa không còn ai, xem ra bọn họ muốn lưu lại cho hắn không gian yên tĩnh.
Cố ý bước đi ra tiếng, Lục Bất Phá vào phòng ngủ, quả nhiên, “Đại ngốc mãng phu” kia đang ở bên trong. Bất quá hắn đang làm cái gì vậy nhỉ? Chỉ thấy Hiên Viên Chiến ngồi ở trước chiếc bàn nhỏ trong phòng, bảo trì một loại tư thế thực sự thành kính mà viết chữ. Ngay cả hắn tiến vào cũng không quay đầu lại liếc một cái. Lục Bất Phá đi vào, vừa thấy liền sửng sốt.
Hiên Viên Chiến đang viết bài thơ “đại ngốc” kia. Từng nét từng nét cẩn thận viết xuống. Bên cạnh còn rất nhiều tờ giấy đều viết bài thơ đó.
“Uy, Hiên Viên Chiến ngươi đang làm gì vậy?” Phẫn nộ biến thành tò mò, Hiên Viên Chiến viết chữ xấu thật.
“Đem bài thơ ngươi làm cho ta viết lại”. Hiên Viên Chiến không quay đầu lại nói, động tác trên tay vẫn tiếp tục. Lục Bất Phá leo lên giường ngồi, cũng dễ nhìn hơn. “Vậy ngươi viết nhiều như thế làm gì? Muốn bán sao?”
“Chữ viết của ta không được tốt”. Hiên Viên Chiến không đầu không đuôi trả lời.
“Chữ của ngươi quả thật rất xấu”. Lục Bất Phá nhân cơ hội bỏ đã xuống giếng, hỏi: “Ngươi viết thơ thuận tiện luyện chữ?”
Hiên Viên Chiến cuối cùng bỏ xuống giương mắt nhìn hắn: ”Chữ của ngươi rất khá. Thơ nên dùng chữ đẹp như vậy để viết”. Hắn nhìn thấy những bài thơ Lục Bất Phá viết cho người khác, lần đầu tiên hắn thấy được nét chữ đẹp như vậy.
Lục Bất Phá lại sửng sốt, không chỉ sửng sốt, trong lòng còn dâng lên một cổ cảm giác quái dị. Áp chế cái loại xúc động này, hắn lại hỏi: “Nếu để lưu giữ, không phải chỉ cần đưa vào bản thông tin quang điện của ngươi là được rồi sao? Trừ bỏ Biệt Lâm kỳ dị kia thường dùng bút viết, trên cơ bản hiện tại các ngươi không cần dùng giấy bút mà?”.
“Không”. Biểu cảm trên nửa gương mặt là kính sợ, “Đây là thơ, là thơ thuộc về ta, nhất định phải dùng bút viết xuống. Ta không chỉ muốn viết xuống lại, còn muốn treo trong phòng của ta, thời khắc nhắc nhở mình không được buông thả, không thể phụ lòng ngươi đã làm cho ta bài thơ này”.
Lục Bất Phá cứng cả mặt, cái loại cảm giác quái dị không thể áp chế được mà ào ạt trào ra. Hắn chỉ là từ trong mấy trăm bài thơ Đường Tống quen thuộc chọn đại một bài, sau sửa đổi vài chỗ lại biến thành chính mình sáng tác. Hắn không thể lý giải được thái độ đối với thơ của Hiên Viên Chiến và những người khác, nhưng tựa hồ hắn hơi hiểu được.
“Tiểu Phá”. Hiên Viên Chiến lần đầu tiên chính thức kêu tên của Lục Bất Phá, làm hắn hơi chột dạ.
“Làm…làm gì a”. Lục Bất Phá căng thẳng mở miệng, ngôn ngữ đều rối loạn “A, làm cái gì?”
“Cám ơn ngươi”. Bán khuôn mặt vô cùng chân thành, Lục Bất Phá liền bị cảm giác quái dị trong lòng bao phủ cả người, lúng túng mà níu chặt lấy tóc, hắn nói quanh co: “A, không …không cần khách khí”.
Hiên Viên Chiến nói: “Mang Tà nhân không có nền văn hóa cổ của chính mình, được biết chỉ là nền văn mình lúc sau này của Mang Tà Tinh. Không có được nền văn hóa từ xa xưa của chính mình thì không thể gọi là một Mang Tà nhân chân chính, chuyện này lúc nào cũng khắc khắc nhắc nhở chúng ta, chúng ta chẳng qua là một chủng tộc ngoại lai. Bởi vậy nên Mang Tà nhân bị những chủng tộc ở các tinh hệ khác cười nhạo, không chấp nhận, thường bị bọn họ khiêu khích và uy hiếp”.
Lục Bất Phá nói không nên lời, Hiên Viên Chiến chưa bao giờ cùng hắn nói nhiều như thế, hơn nữa lời nói rất nghiêm túc.
“Ngươi nhất định không thể lý giải loại cảm giác này”.
Lục Bất Phá dùng sức gật đầu.
Hiên Viên Chiến cầm lấy bút, nắn nót từng chữ viết thơ, hắn tiếp tục nói: “Thâm chí chúng ta ngay cả viết đẹp như ngươi cũng không được. Nền văn minh khoa học kỹ thuật chúng ta có được hiện đại hơn địa cầu gấp vô số lần, đồng thời nền văn hóa cũng cằn cỗi gấp vô số lần. Bởi vì thường bị người ta cười nhạo, Mang Tà nhân bắt đầu tôn trọng nền văn hóa của những hành tinh khác, lấy việc học được làm vinh quang. Nhưng mặc kệ ngươi học được nhiều như thế nào, cuối cùng cũng là của người ta, không phải của chính ngươi. Chỉ có địa cầu ở nơi xa xôi kia, nơi mà nền văn hóa cổ xưa kia mới thực sự thuộc về chúng ta, mới đáng giá để chúng ta kiêu ngạo cùng tự hào”.
“Hiên Viên Chiến..”. Lục Bất Phá cảm thấy lúc này mới là lần đầu tiên hắn nhận thức người trước mặt.
Hiên Viên Chiến như một tín đồ thành kính đang viết kinh thư, Lục Bất Phá lại nghe hắn nói: “Tổ tiên gia tộc Hiên Viên đời thứ nhất khi đến Mang Tà Tinh lưu lại một bài thơ, từ nhỏ ông nội đã ta dạy ta đọc thuộc lòng bài thơ này”.
“Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ. Thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ.‘* Trong tứ đại gia tộc ở Mang Tà Tinh, chỉ có Hiên Viên gia còn giữ lại bài thơ cổ từ địa cầu, bản thân ta được là một thành viên của gia tộc cũng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo”.
Hiên Viên Chiến vừa nói xong, tờ giấy hắn đang viết bị người đoạt đi xé thành hai nửa, bán khuôn mặt nháy mắt vặn vẹo. Thật giống như linh hồn hắn bị người xé thành hai nửa.
“Hiên Viên Chiến, thực xin lỗi”. Lục Bất Phá không thèm để ý đến cái gì nữa, “Bài thơ này căn bản không phải khích lệ ngươi, mà là ta vì trả thù ngươi bôi kem đánh răng trên mặt lại đánh vào mông ta”.
“Đưa cho ta”. Hiên Viên Chiến chỉ chú ý đến tờ giấy bị đoạt đi.
“Ngươi nghe không hiểu sao?!” Lục Bất Phá nổi giận, “Ta nói, bài thơ này không phải khen ngươi!” Hắn đem hai mảnh bị xé đôi đưa đến trước mặt Hiên Viên Chiến, ngón tay chỉ vào nếp gấp trước mỗi chữ nói: “Ngươi đem từ đầu tiên của mỗi một câu ghép lại, nhìn xem chính xác nó là cái gì?”.
Hiên Viên Chiến nhìn một hồi, đem hai mảnh giấy rách cầm về, xem như là bảo bối mà vuốt phẳng lại: “Đây là thơ của ta, ngươi không thể động vào”.
Lục Bất Phá bị làm cho tức muốn chết ”Ngươi thật sự là ngu ngốc sao? Ta cho ngươi biết, bài thơ này là ta chửi ngươi đó. Từ đầu tiên của mỗi đoạn ghép lại chính là ‘Chiến là một đại mãng phu ngốc’! Ngươi đã hiểu chưa? Ta là đang mắng ngươi, căn bản không phải khen ngươi!”.
Bán khuông mặt ngoài ý muốn mà dị thường bình tĩnh, nhưng hai mắt lại lóe tia nhìn ảm đạm, “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” Lục Bất Phá nghe được một câu làm cho hắn ngạc nhiên.
“Bài thơ này rất tốt”.
Người này thật sự ngốc sao?
Lục Bất Phá không thể hiểu nổi chỉ có thể trơ mắt nhìn Hiên Viên Chiến đem hai mảnh giấy lộn kia thu lại, tiếp tục lấy giấy trắng ra tiếp tục viết.
“Ba!” Lục Bất Phá một chưởng vỗ vào tờ giấy kia, “Ngươi không quan tâm bị ta mắng ngu ngốc sao?”.
“Bài thơ này tốt lắm”.
Lục Bất Phá hoài nghi chẳng lẽ đại não của hắn bằng máy. Nói ra hờn dỗi trong lòng, hắn lớn tiếng: “Đừng viết nữa! Ta giúp ngươi sửa chữa lại, để bài thơ này biến thành chân chính khen ngươi”.
Ánh mắt ủ rũ toát ra điện quang.
Lục Bất Phá lấy giấy bút cúi đầu suy nghĩ, hắn đột nhiên cảm thấy mình cùng tên đại ngốc này tức giận quả thực là lãng phí tinh lực, người như thế sẽ có một ngày nào đó vì đần mà chết.
Hiên Viên Chiến thành kính mà ngồi tại chỗ, hầu như không dám nháy mắt nhìn Lục Bất Phá viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy, sửa chữa thay đổi, những chữ hỗn loạn nhưng lại rất đẹp mà hắn không hiểu được, mặc kệ người trước mặt có bao nhiêu tùy hứng với quá đáng, tại giờ khắc này, hắn đối với đối phương chỉ có tôn kính.
Hai người cứ như vậy im lặng mà ngồi trong phòng ngủ, không có khắc khẩu, rất bình tĩnh. Lục Bất Phá miệng cằn nhằn thầm thì điều gì đó, khi thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa, khi thì mặt lộ vẻ tự đắc, Hiên Viên Chiến đem mỗi biểu tình của người kia ghi lại trong lòng, lúc này đây Mang Tang Tử rất giống Mang Tang Tử.
Không biết qua bao lâu, Lục Bất Phá hô lên một tiếng, nở nụ cười ”OK, thay đổi được rồi, ngươi xem có hài lòng hay không”. Hiên Viên Chiến khẩn cấp lấy tờ giấy kia qua, trong mắt lộ ra vẻ thán phục làm cho Lục Bất Phá cực kỳ tự đắc.
“Chiến là Hiên Viên nam, trên đời duy hắn dũng; một có thể địch trăm, xuất kích như lôi điện. Lạnh rung cả tinh hệ, địch nghe Chiến sắc biến. Quân uy nhiếp bát phương, nhân nhân giai an cư”.
Hiên Viên Chiến nhìn trừng trừng tờ giấy kia không lên tiếng, Lục Bất Phá nóng lòng hiến vật quý mà nói: “Nè, ngươi đọc từ thứ nhất của mỗi câu đi”.
Hiên Viên Chiến mở miệng: “Chiến, thế, cái, xuất ra, sắt, địch, quân, nhân”.
Lục Bất Phá không biết mình có phải hoa mắt hay không, hắn cảm thấy tay đối phương có chút run rẩy, bán khuôn mặt có chút rút lại?
“Không cần ta giải thích sao. Các ngươi tham gia quân ngũ đều có hy vọng người khác nói các ngươi là một quân nhân xuất sắc. Chữ ‘địch’ có nhiều cách phát âm, đọc là ‘di’, ở đây ta dùng chữ ‘Địch’ trong ‘Địch nhân’. Cùng đọc lên chính là ‘Chiến là một quân nhân xuất sắc’, nè, ta đang khen ngươi nga”.
Hiên Viên Chiến đem tờ giấy kia chậm rãi đặt xuống, xem như bảo bối mà vuốt ve từng chữ, hồi lâu sau, hắn mở miệng: “Cám ơn ngươi. Có thể vì ta giải thích một chút không?” Âm thanh có chút ám ách.
Lục Bất Phá rung đùi đắc ý nói: “Bài thơ này hai cầu đầu ngươi đã biết rồi. Phần sau có nghĩa là ‘Ngươi có thể lấy một địch trăm, cú đấm nhanh giống như lôi điện vậy. Giống một viên lục bảo thạc, địch nhân nghe tên của ngươi liền sợ mà thay đổi sắc mặt. Quân uy của ngươi uy chấn tám phương, bởi thế nên người của liên bang có thể an cư lạc nghiệp”.
Lục Bất Phá lúc này chắc chắn mình không hoa mắt, nửa bên mặt của Hiên Viên Chiến thực sự run rẩy, không cần phải vui như thế chứ. Hiên Viên Chiến nắm chặt hai tay run nhè nhẹ, hắn cực lực khắc chế. Sau khi cố nén xúc động trong lòng, hắn nói: “Ta không có lợi hại như vậy”.
“Có mà có mà”.
Hiên Viên Chiến lấy qua tờ giấy trắng, đặt trước mặt Lục Bất Phá: “Có thể viết lại một lần nữa cho ta được không, ta muốn học kiểu chữ viết của ngươi từ bài thơ này”.
“Không thành vấn đề”. Cảm giác kiêu ngạo đang cực độ bành trướng nên Lục Bất Phá bất kể hiềm khích lúc trước mà dùng lối viết chữ Thảo chính tông viết lại bài thơ kia. Vừa viết xong, trước mặt lại có một tờ giấy trắng khác. [chữ Thảo: lối viết tay chữ phiên âm]
“Có thể đem bài đầu tiên viết lại được không?”
Lục Bất Phá buồn bực: “Ta đã nói bài thơ kia là chửi ngươi mà”.
Hiên Viên Chiến trả lời: “Đó là thơ thuộc về ta, ta rất thích”.
“Tùy ngươi!” Mang một chút hờn dỗi, Lục Bất Phá dùng lối chữ Khải chính tông viết, thuận tiện trình diễn kỹ thuật bản thân. Tổ tiên sáng tạo ra nhiều kiểu chữ viết như vậy dùng để làm gì? Là để khoe khoang nha. Nếu như nơi này có bút lông, hắn làm cho gia khỏa này thuần phục dưới chân hắn. Mẹ, ngài thật anh minh thần võ. [chữ Khải: là một trong những cách viết tiếng tiếng Hán]
Lục Bất Phá vừa viết chữ cuối cùng xong, nháy mắt tờ giấy liền bị cướp đi. Biểu tình trên bán diện của Hiên Viên Chiến, khắc thật sâu trong đầu của hắn.
*********
Baoabo: Đó điểm tốt của em bắt đầu bộc lộ rồi đó 😉
*Bánh quai chèo
*Bài thơ lưu truyền nhà anh Chiến
Cuốc đất giữa trưa hè, mồ hôi rơi trên lúa. Ai ngờ trong mâm cơm, hạt hạt đều cực khổ
Nghĩa thui nghĩa thui.
– Chữ Khải hay còn gọi là Khải Thư 楷書: xuất hiện vào thời nhà Hán 漢 (Tiền Hán 206 TCN -8 CN, Hậu Hán 25-220) Chữ Khải còn có thể được chia thành chữ Hành (Hành Thư 行書) và chữ Thảo (Thảo Thư 草書). Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
. Khải thư của Liễu Công Quyền đời Đường:
– Chữ thảo hay còn gọi là Thảo Thư 草書 là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét, thí dụ như cuồng thảo (狂草) (chữ thảo viết điên cuồng) của Hoài Tố (懷素, khoảng 730-780)
Vào khoảng giữa thế kỷ thư 2 và 4, nghệ thuật viết chữ được mệnh danh là thư pháp đã trở thành một bộ môn nghệ thuật tao nhã cao siêu của tao nhân mặc khách; một người điêu luyện về thư pháp thường được đánh giá là người trí thức có học vấn cao. Trong thời này, Vương Hi Chi (303-361), một đại quan và một đại thư gia, đã được người đời tôn là «Thảo thánh» (草聖).
. Cuồng thảo của Hoài Tố đời Đường