Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình


Nhan Lam bực tức nhìn đống sách vở rơi rớt ngổn ngang trên nền đất, hai tay cô trầy xước đến bật cả máu, đầu gối ma sát mạnh xuống sàn đất cứng cáp rách cả lớp vải quần, máu đỏ tươm ra.
Phía sau tiếng bước chân dồn dập hơn, hình như ngươi nọ đang vội vàng chạy tới.

Lúc này đầu óc Nhan Lam mụ mị, cũng không dám ngẩn mặt lên nhìn người ta.

Cô thầm nghĩ không lẽ bản thân xui xẻo đến mức gặp phải mấy tên yêu râu xanh thật sao?
Nhưng may mắn quá, đáp lại sự lo lắng của cô, nhanh sau đó trước mắt Nhan Lam là bộ quần áo quen thuộc của người kia, dường như cô đã thấy ai đó mặc áo sơ mi màu xanh rêu với quần tây đen trước đó.

Là ai vậy nhỉ?
Trong lúc Nhan Lam còn đang suy nghĩ, người nọ đã thu dọn xong đống tập sách rơi rớt rồi kéo cô đứng dậy, giọng nói vô cùng trầm thấp sạch sẽ.
“Không sao chứ?”
“…” Nhan Lam nâng mắt nhìn người nọ, còn định mở miệng cảm ơn vì người ta giúp mình, nhưng lời còn chưa kịp nói, miệng lưỡi cô đã cứng lại không thốt ra được lời nào.
Trong tích tắc Nhan Lam đã nhận ra ngay người này chính là sinh viên nam mà cô đã nhìn đến ngơ ngẩn ở thư viện khi nãy.



Trong tích tắc Nhan Lam đã nhận ra ngay người này chính là sinh viên nam mà cô đã nhìn đến ngơ ngẩn ở thư viện khi nãy.
Sống mũi cao, mày rậm, hốc mắt sâu, đôi con người màu đen kia thật cuốn hút câu hồn người khác.

Lúc trước nhìn dáng lưng của chàng sinh viên này Nhan Lam đã cảm thấy anh chắc hẳn rất điển trai, tuy khi nãy là mắt đối mắt qua tấm kính cửa sổ, rõ biết người nọ ngũ quan hài hòa, vô cùng tinh tế, chỉ là không ngờ tới lúc được tận mắt nhìn gương mặt này càng khiến cô thảng thốt hơn.
Nhan Lam trộm nuốt khan một ngụm, thầm nghĩ vì sao trên đời lại có một người hoàn hảo đến từng milimet như thế, từng đường nét trên gương mặt người nọ, tỉ lệ cân đối đến mức khiến cô hoảng hốt.

Anh ta đẹp như một bức tượng được tạc khắc cẩn thận vậy, phải là một nghệ nhân với đôi tay tỉ mỉ đến độ nào mới có thể tạo ra một tuyệt tác như thế.
Trong lòng thầm cảm thán nét đẹp của chàng sinh viên nọ đúng là trời cho, Nhan Lam cũng quên mất chân tay mình đang âm ỉ đau nhói dữ dội.
Lăng Tử Quân cúi đầu nhìn lòng bàn tay rướm máu đỏ của cô, lại thấy chân cô khập khiễng đứng không vững.
Anh hơi quỳ một chân xuống để thuận tiện nhìn xem vết thương, vạch lớp vải quần bị rách sang một bên, bên trong đầu gối trắng mịn giờ đây lại lấm lem vệt đỏ tím của máu và vết bầm.


“Em ổn không? Tôi đưa em đến phòng y tế.”
Ở khoảnh cách rất gần, hơi thở mạnh mẽ của chàng sinh viên kia chợt khiến Nhan Lam mê muội.

Cô chớp mắt liên tục nhìn người nọ, rồi lại ngập ngừng cúi đầu không dám ngẩng.
Lần đầu tiên Nhan Lam mất bình tĩnh đến thế, cô cũng không biết vì sao mình lại nảy sinh thứ tình cảm yêu đương quái lạ này với một người chỉ mới gặp một lần.
Nhan Lam định nói từ chối, nhưng Lăng Tử Quân đã tính toán mọi thứ giúp cô:
“Em ở đây đợi tôi, tôi giúp em đem sách vở gửi ở phòng bảo vệ kí túc xá trước, sau đó sẽ đưa em đi xử lí vết thương.”
Nói rồi Lăng Tử Quân còn không đợi Nhan Lam trả lời đã nhanh nhẹn thu dọn sách vở, đem ống vẽ cùng balo của cô quải lên vai, tiến tới phòng bảo vệ trước cửa kí túc xá.
Lúc Lăng Tử Quân quay trở lại, Nhan Lam vẫn còn ngơ ngẩn.


Anh đỡ cô đến phòng y tế, cửa mở ra mùi thuốc sát trùng phảng phất khiến Nhan Lam không nhịn được rùng mình.

Từ bé tới lớn Nhan Lam sợ nhất chính là phải vào viện.

Cô có thể không sợ trời không sợ đất, ma quỷ trên đời không tin, nhưng Nhan Lam lại cực kỳ bài xích với bệnh viện và thuốc thang.


Bác sĩ không thấy đâu, trong phòng trống trơn không có người, Lăng Tử Quân đỡ Nhan Lam ngồi xuống trên giường bệnh.

Nhìn quanh một chút thì thấy dụng cụ y tế đầy đủ không thiếu… nếu không có bác sĩ, vậy Lăng Tử Quân đành ra tay thôi.
“Tôi rửa vết thương cho em.”
Nhan Lam ngạc nhiên trợn tròn mắt, cô định lắc đầu từ chối thì anh đã nhanh chóng đem hòm thuốc tới rồi.
“Không có bác sĩ ở đây nên em chịu khó một chút.”
Thanh âm của anh có chút trầm, biểu cảm thản nhiên khiến Nhan Lam lúng túng.
Lăng Tử Quân cẩn thận vén ống quần của Nhan Lam lên, vì vết thương ở đầu gối, ống quần kéo rất cao khiến gương mặt Nhan Lam có chút đỏ.


Tuy chẳng hớ hênh gì nhưng ai mà không ngượng chứ, đặc biệt là ở cạnh một người lạ mặt, còn là nam nữa.
“…” Cô thầm lặng nhìn nét mặt của người kia.
Anh ta vẫn như vậy một vẻ mặt lạnh lùng không đổi sắc, người nọ dường như chẳng hề quan tâm đến đôi chân trắng như ngọc của cô sinh viên trước mắt, chỉ chú tâm chăm sóc vết thương mà thôi.


Trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm vì đã gặp được một người tốt, Nhan Lam cuối cùng không nghĩ linh tinh nữa.
Thế nhưng cô nào biết, người mà cô cho là chính nhân quân tử đó thật chất đã để ý cô từ lâu.

Đối mặt với Nhan Lam, Lăng Tử Quân mệnh danh là cấm dục cũng không kìm chế nổi khi thấy nước da trắng sáng của cô gái mình thích.
Chỉ là anh giỏi khống chế cảm xúc, có trời mới biết lúc đó Lăng Tử Quân đang nghĩ gì mà thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận