Cũng may mắn là năm thứ hai đại học, ở tiết Kinh tế chính trị của thầy Chung, Lăng Tử Quân và Nhan Lam cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện với đối phương.
Nhan Lam cứ tưởng Lăng Tử Quân đã sớm quên mất cô rồi chứ, nào ngờ vị tiền bối ấy lại nhớ rõ cô đến vậy, còn giải vây giúp cô một bàn thua trông thấy.
Duyên số do trời định, cứ nghĩ giữa bọn họ là vô duyên vô phận, nào ngờ được đến cuối cùng lại dây dưa với nhau không dứt.
Việc này quả nhiên người bình thường không có cách nào can thiệp được, vẫn là do ý trời!
-
Nhan Lam thở dài một hơi, cuối cùng cũng gác lại những việc khiến bản thân bận tâm.
Bây giờ cô phải đi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, sau đó dồn hết tâm sức nộp CV online để tìm việc đã.
Tuy đã qua thời gian vàng tuyển dụng, nhưng Nhan Lam không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Nếu được, cô vẫn muốn mình thoát khỏi Lăng thị, tìm một nơi khác an tĩnh làm việc, không cần phải gặp mặt chồng cũ Lăng Tử Quân.
Chỉ là thời gian này tuy đã dốc hết sức lực tìm kiếm công việc tại những nơi khác, Nhan Lam vẫn không thể nào vượt qua được vòng phỏng vấn tuyển dụng.
Cô tự tin cho rằng bản thân mình có đủ kinh nghiệm và thực lực để làm thư ký, thế nhưng mỗi lần phỏng vấn, ban đầu rất thuận lợi, nhưng đến khi về nhà lại nhận được kết quả không như mong muốn.
Nhan Lam cũng chẳng rõ nguyên nhân vì bản thân mình hay là do phía công ty xảy ra vấn đề gì nữa.
Cô không có bất kỳ dấu phốt nào trong công việc, suốt những năm tháng làm việc ở Lăng thị đều nhận giải nhân viên xuất sắc… vậy vấn đề nằm ở đâu kia chứ?
Màn hình máy tính liên tục sáng đèn, Nhan Lam hơi cau mày quyết tâm tìm công việc mới.
Cô đã ly hôn rồi, 2% cổ phần Lăng thị kia quả thực mỗi tháng đều chuyển vào tài khoản ngân hàng đều đặn, đủ để cô sinh hoạt hằng ngày.
Nhưng một người ăn không ngồi rồi không có công ăn việc làm, như vậy làm sao được chứ.
Suốt hai tháng ly hôn, cô rảnh rỗi đủ rồi, hiện tại phải tìm một công việc để bản thân mình bận rộn mới được.
Trong lúc đang tập trung tìm việc, điện thoại lại reo lên phá tan bầu không khí im lặng vừa rồi.
Nhan Lam đảo mắt nhìn một chút, phát hiện người gọi tới là Thái Văn Bối.
Bỗng dưng trong vài giây đó Nhan Lam chợt nhớ ra - hôm nay hình như là ngày họp mặt bạn bè gì đó mà Thái Văn Bối từng đề cập với cô!
Nhan Lam đảo mắt nhìn một chút, phát hiện người gọi tới là Thái Văn Bối.
Bỗng dưng trong vài giây đó Nhan Lam chợt nhớ ra - hôm nay hình như là ngày họp mặt bạn bè gì đó mà Thái Văn Bối từng đề cập với cô!
Tư Lan và Uyển Thư mời bọn họ, Nhan Lam vốn đã không muốn đi rồi, nhưng Thái Văn Bối không cho phép cô từ chối, một mực ép cô tham gia tiệc họp mặt bạn cũ gì không biết nữa… nhàm chán quá đi mất.
“Tớ nghe đây Bối Bối.”
Vừa bắt điện thoại lên, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng hối thúc rõ to:
“Tiểu Lam, bên cậu sao rồi, đã chuẩn bị gì chưa?”
Nhan Lam giật mình kéo chiếc điện thoại ra xa tai một chút: “…” cô mệt mỏi đưa tay xoa xoa thái dương, nói với giọng lí nhí: “Vẫn chưa…”
“Sao lại chưa? Chúng ta có hẹn đi ăn trưa vào lúc 2 giờ đó.
Tớ cũng đã gọi điện cho anh Tử Quân rồi, anh ấy nói lát nữa sẽ đến đón cậu cùng đi.”
“Hả? Anh Tử Quân?”
“Hả? Anh Tử Quân?”
Nhan Lam sốc đến không thở nổi, cô tròn mắt hỏi lại.
“Có phải là cậu hay không vậy! Không phải tớ đã nói với cậu, tớ không muốn anh ấy vướng vào những việc lùm xùm xung quanh tớ rồi hay sao?”
“Tiểu Lam à cậu bình tĩnh nghe tới nói đi được không.”
“Bình tĩnh cái đầu cậu…”
Nhan Lam thở mạnh mấy hơi, thực sự là đã bị Thái Văn Bối chọc cho tức điên lên được.
“Đúng là tớ có tự ý gọi điện cho anh Tử Quân.
Nhưng- nhưng cậu cũng thấy đó, anh Tử Quân rõ ràng là vì quan tâm cậu nên mới chấp nhận cùng bọn mình tới buổi họp mặt.
Cậu xem, với tính cách ngày thường của anh ấy, anh ấy làm sao lại lo chuyện bao đồng chứ.”
Nhan Lam trầm mặc không đáp, Thái Văn Bối lại càng được nước nói tiếp.
“Cậu cứ bình tĩnh mà suy xét đi, cậu cũng quá hiểu tính cách của anh Tử Quân rồi… nếu không phải là vì còn tình cảm với cậu, anh ấy làm sao lại giúp đỡ cậu đi tránh đạn với tụi Tư Lan chứ, đúng không?”
“Cậu cứ bình tĩnh mà suy xét đi, cậu cũng quá hiểu tính cách của anh Tử Quân rồi… nếu không phải là vì còn tình cảm với cậu, anh ấy làm sao lại giúp đỡ cậu đi tránh đạn với tụi Tư Lan chứ, đúng không?”
Thái Văn Bối nói chuyện vẫn luôn khôn khéo dẻo miệng, chẳng mấy chốc đã khiến Nhan Lam nguôi ngoai không mắng nữa.
“Cậu đúng thật là…” Nhan Lam thở dài một hơi.
Tuy không còn quá giận nhưng cô không muốn tiếp tục nghe cô ấy nói, cứ thế trực tiếp ngắt điện thoại, ngồi ở trên ghế không ngừng ngơ ngẩn suy nghĩ.
Nhan Lam trước giờ vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý, bắt đầu từ khi cô học năm ba đại học, khi đó Nhan Lam hẹn hò với Lăng Tử Phong, xung quanh cô đã luôn xuất hiện rất nhiều tin đồn thất thiệt.
Mãi về sau, lúc đó tốt nghiệp ra trường, lại kết hôn với Lăng Tử Quân, những ồn ào thị phi xung quanh cô vẫn chưa bao giờ hết hot.
Nhan Lam cũng không rõ bản thân mình có gì đặc biệt lại nổi tiếng đến mức đó, toàn tai tiếng vây quanh cuộc đời cô, nhưng đó giờ Nhan Lam chưa từng cảm thấy có bất kỳ áp lực hay rào cản nào cản trở cuộc sống của cô cả.
Cho dù lời đồn thổi có sai lệch mức nào cũng không thể ảnh hưởng đến cô, càng không thể khiến cô phát điên được.
Nhan Lam cũng không rõ bản thân mình có gì đặc biệt lại nổi tiếng đến mức đó, toàn tai tiếng vây quanh cuộc đời cô, nhưng đó giờ Nhan Lam chưa từng cảm thấy có bất kỳ áp lực hay rào cản nào cản trở cuộc sống của cô cả.
Cho dù lời đồn thổi có sai lệch mức nào cũng không thể ảnh hưởng đến cô, càng không thể khiến cô phát điên được.
Nhan Lam luôn bình thản như thế trước sóng gió, vì cô biết cô càng lên tiếng biện minh, dư luận xung quanh vẫn chỉ mũi giáo về phía cô.
Sẽ mấy ai tin lời cô nói là sự thật chứ? Hay là người ta chỉ cười nói chỉ trỏ, soi mói cô, hoặc là thương hại cuộc đời cô.
Nhan Lam vốn không cần người khác thương hại, càng không rỗi hơi tới mức đi giải thích những việc vốn không đúng sự thật kia.
Có điều Nhan Lam lại sợ Lăng Tử Quân vì cô mà vướng phải những thị phi không đáng có.
Cô không muốn phiền anh, càng không muốn anh vì thế mà xem thường cô, cho rằng cô phiền phức.
Người khác nghĩ gì về Nhan Lam, cô không quan tâm.
Nhưng cô hoàn toàn không hề muốn Lăng Tử Quân xem nhẹ sự hiện diện của cô, nhìn cô như nhìn loài cỏ dại ven đường, không đáng một xu, chẳng thèm quan tâm tới!.