Bầu không khí trong phòng ăn càng lúc càng trở nên lúng túng ngượng ngùng.
Nhan Lam thông minh, nghe Thái Văn Bối nói sốc Tư Lan đương nhiên là hiểu, cô hơi câu khóe miệng như cười như không, cũng chẳng phản ứng gì nhiều.
Tuy vậy nhưng cũng đủ làm Tư Lan ê mặt xấu hổ.
Cũng bởi vì biểu cảm dửng dưng đó của Nhan Lam mà suốt mấy năm đại học Tư Lan âm thầm ghi thù.
Trên bàn ăn năm người, có hai người là không hiểu gì cả thản nhiên ngồi xuống ghế, Nhan Lam và Thái Văn Bối được một phen hả hê, chỉ có Tư Lan là giận đến đỏ cả mặt.
Cố Thiên Hạo không hiểu gì là đúng, một câu nói thông thường của Thái Văn Bối vốn chẳng mang ý nghĩa gì đối với người ngoài, chỉ có người trong cuộc mới hiểu chuyện gì đang xảy ra mà thôi.
Có điều đến Uyển Thư cũng không hiểu thì Thái Văn Bối phải khen cô ta hay.
Trước giờ Uyển Thư ngu ngốc không hiểu chuyện, nói trắng ra là cô ta đầu óc bã đậu, chỉ biết hùa theo Tư Lan, bị Tư Lan từ thuở đại học cho đến bây giờ dắt mũi, chơi cùng một đứa bạn xấu tính, làm chân sai vặt cho người ta!
Trước giờ Uyển Thư ngu ngốc không hiểu chuyện, nói trắng ra là cô ta đầu óc bã đậu, chỉ biết hùa theo Tư Lan, bị Tư Lan từ thuở đại học cho đến bây giờ dắt mũi, chơi cùng một đứa bạn xấu tính, làm chân sai vặt cho người ta!
Ngồi trên bàn ăn, chủ tiệc là Tư Lan cùng bạn trai bắt đầu gọi phục vụ tới lên món.
Mấy món chính đã gọi từ trước, Tư Lan đưa menu cho Nhan Lam và Thái Văn Bối, hỏi hai người xem còn muốn dùng thêm món gì nữa không.
Nhan Lam từ tốn cầm menu, hạ mắt nhìn xuống một loạt món ăn, phát hiện ra giá cả đã lên rồi, còn đắt hơn lúc trước.
Trước đó cô và Lăng Tử Quân từng đến đây ăn tối, nơi này là điểm hẹn hò đầu tiên của hai người trước khi kết hôn.
Lúc đó Lăng Tử Quân đưa cô đến đây chủ yếu là để làm màu cho đám phóng viên chụp ảnh, đăng một bài lên trang nhất mặt báo, chủ yếu là thông báo cho mọi người biết Lăng Tử Quân – con trai thứ của nhà họ Lăng cuối cùng cũng chịu hẹn hò, tương lai nhất định tiến tới hôn nhân.
Nghĩ lại tới đây mà Nhan Lam không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Cô cảm thấy người nhà giàu có lối tư duy quái lạ thật, chuyện kết hôn không phải là chuyện riêng tư hay sao, vậy mà cũng đem lên cho thiên hạ cùng chung vui làm gì không biết.
Bởi thế mới nói, thế giới của cô và Lăng Tử Quân không giống nhau kia mà.
Tiếng cười của Nhan Lam cứ thế lọt vào tai mọi người, ai nấy đều khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô, không biết cô đang cười cái gì nữa.
“Nhan Lam à, cậu cười gì vậy?”
Uyển Thư ngây thơ hỏi cô, Nhan Lam gập lại menu, cố tình tránh né không trả lời.
“Không có gì.” Cô lảng sang chuyện khác: “Phải rồi, mọi người gần này thế nào, công việc làm ăn ổn định cả chứ?”
Thấy Nhan Lam bắt đầu hỏi tới chuyện công việc, Tư Lan cũng được dịp bắt đầu khoe mẽ.
“Bọn tớ dạo này ổn lắm, Uyển Thư gần đây vừa ứng tuyển vào công ty truyền thông, còn tớ thì…” Tư Lan cười tủm tỉm, nói với giọng tự hào: “Tớ ở nhà nấu cơm giặt giũ cho người ta, đợi người ta về nuôi đó.”
Nói tới đây Tư Lan cười tít con mắt, còn hơi nghiêng đầu tựa vào vai anh bạn trai nghe đồn rất giàu có chịu chi.
Cả người Cố Thiên Hạo căng cứng ngồi một chỗ, trông có vẻ anh ta rất ngại ngùng nhưng không dám làm mất mặt cô bạn gái.
Nhan Lam im lặng không nói gì, cô vô cùng bình thản nghe Tư Lan khoe khoang chuyện câu được rùa vàng, hiện tại chỉ cần ở nhà hưởng phước, ăn sung mặc sướng.
Nhan Lam còn lạ gì nữa cái tính thích khoe mẽ này của Tư Lan chứ! Nhưng Thái Văn Bối lại không nhịn được bĩu môi xem thường.
Cô nàng càng nghe càng cảm thấy chướng tai gai mắt, nhân cơ hội Tư Lan đang e thẹn tựa đầu lên vai bạn trai, Thái Văn Bối mở miệng nói mỉa.
“Cậu sướng nhất rồi nhé Tư Lan, đâu có như tớ khổ cực lăn lộn bên ngoài kiếm cơm.”
Vừa nói Thái Văn Bối vừa đưa tay rót trà, “Ai da cũng may mắn là gần đây sự nghiệp của tớ lên như diều gặp gió, tranh tớ vẽ được Tống đại thiếu gia mang đi đấu giá, thu về không ít tiền nha.”
Đâm chọt đối phương xong, Thái Văn Bối cũng không quên tự khen chính mình, khoe lại thành tích của cô ấy.
Nhan Lam nghe thấy mà bật cười, cô nâng ly trà đến bên môi nhấp một ngụm nhỏ, thầm nghĩ đây rốt cuộc là buổi họp mặt bạn bè hay là đại hội khoe khoang vậy hả?
“Bối Bối, thu liễm một chút!”
Dưới gầm bàn Nhan Lam âm thầm kéo nhẹ bàn tay Thái Văn Bối, nói nhỏ với cô nàng bảo cô khiêm tốn một chút.
Thái Văn Bối nhún vai, nhoẻn miệng cười rất chi là khoái trá.
Tư Lan tức đến mặt đỏ tía tai, nhưng lại không biết nói gì.
Ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng mới đổi sang đối tượng là Nhan Lam.
“Mà này Nhan Lam, chồng của cậu đâu, không đến cùng cậu à?”
Tư Lan tức đến mặt đỏ tía tai, nhưng lại không biết nói gì.
Ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng mới đổi sang đối tượng là Nhan Lam.
“Mà này Nhan Lam, chồng của cậu đâu, không đến cùng cậu à?”
Nghe nhắc tới Lăng Tử Quân, Nhan Lam bất giác khựng lại vài giây.
Cô đặt tách trà xuống bàn, còn định nói là anh ấy vừa gặp đối tác ở bàn bên kia, lát nữa sẽ qua.
Nhưng lời còn chưa kịp nói, Tư Lan đã bắt đầu cười khẩy, giở giọng soi mói.
“Có phải tình cảm của hai người gần đây không tốt hay không? Chỗ bạn bè với nhau, cậu đừng ngại có thể tâm sự cùng tụi mình mà.”
Nhan Lam nhíu mày khó hiểu: “…” bộ cậu nấp dưới gầm giường vợ chồng tôi à?
Nhưng cô vẫn dịu dàng cười một tiếng, nói với bạn cũ: “Không có, tình cảm giữa hai vợ chồng tớ vẫn luôn rất tốt, cậu không cần phải lo lắng.”
“Phải đó Tư Lan” Thái Văn Bối đỡ lời giúp Nhan Lam, thẳng thắn đáp trả Tư Lan: “Chuyện của cậu cậu còn lo không xuể, cần gì phải bận tâm chuyện tình cảm của người khác vậy chứ.”