“Khụ… khụ!”
Thái Văn Bối vì quá bất ngờ mà ho lên sặc sụa, hai mắt cô nàng mở to nhìn Nhan Lam, hoàn toàn không thể tin được những gì mà mình vừa nghe thấy.
Ông chủ lớn của Quân Thành ư? Vậy chẳng phải đàn anh Lăng Tử Quân là sếp của Cố Thiên Hạo hay sao?
Thanh âm của Nhan Lam không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ, vừa vặn nói cho cả bàn ăn bốn người cùng nghe.
Tư Lan có chút bất ngờ nhìn Nhan Lam, đặc biệt là Cố Thiên Hạo sắc mặt càng trở nên xấu hơn.
Lăng Tử Quân? Người mà Nhan Lam đang nói không phải là sếp của y à… sao cô ấy lại biết chứ!
Khoan đã, không phải khi nãy Lan Lan đã gọi chồng của Nhan Lam là “anh Tử Quân” hay sao, không lẽ người đó thật sự là sếp của y ư?
Suy nghĩ này vừa thoáng qua đã khiến thần sắc của Cố Thiên Hạo thêm tái nhợt.
Chết thật, là y sơ xuất! Chẳng trách khi nãy lúc nhìn thấy Nhan Lam, Cố Thiên Hạo lại thấy gương mặt ấy trông quen như vậy, ra là vợ của sếp.
Thấy biểu tình của bạn trai không tốt, Tư Lan cũng dần phát giác ra sự việc bất ổn.
Thấy biểu tình của bạn trai không tốt, Tư Lan cũng dần phát giác ra sự việc bất ổn.
Lúc này người vui vẻ hả hê nhất chính là Thái Văn Bối.
Thái Văn Bối còn nhớ khi nãy anh Lăng Tử Quân có nói tháng trước anh ấy vừa đặt bàn ở nhà hàng này giúp chủ quản phòng Pháp luật ở công ty, nếu nói như vậy thì “trùng hợp” người đó chính là bạn trai của Tư Lan rồi!
Thảo nào khi nãy Tư Lan khoe mẽ, vẻ mặt của anh Thiên Hạo đó trông khó coi như vậy.
Ra là cô ả sinh ra tại hố bom, nổ to ùm trời, đến cả bạn trai nghe thấy còn ngượng dùm cô ta, muốn tìm cái lỗ nào để chui cho đỡ mất mặt.
“Haha, đúng là trái đất tròn mà.”
Bỗng dưng Thái Văn Bối cười lớn, càng kéo cho bầu không khí lúc này đã ngượng ngùng càng thêm lúng túng hơn.
“Anh Thiên Hạo, để em giới thiệu lại nhé! Kế bên em là vợ của anh Tử Quân, chính là sếp lớn của anh đó.”
Gương mặt của Cố Thiên Hạo cứng ngắc không cười nổi, thế mà vẫn ráng nặn ra nụ cười.
Y đứng lên muốn bắt tay với Nhan Lam, nét mặt xanh xao như phát bệnh.
“Thất lễ quá cô Lăng…”
“Thất lễ quá cô Lăng…”
“A” Nhan Lam vội vã đứng dậy, cô khiêm tốn nói: “Anh đừng khách sáo như thế, gọi em là Nhan Lam như Tư Lan gọi là được rồi.
Người quen cả mà.”
Sau khi ngồi xuống bàn sau màn bắt tay vô cùng ngượng ngùng đó, Nhan Lam cũng âm thầm cho Thái Văn Bối một cái véo thật mạnh.
“Văn Bối.” Tiếng của Nhan Lam như vọng về từ địa ngục.
“…” Thái Văn Bối rụt người lại theo bản năng, eo của cô đau ê ẩm, mở miệng biện minh: “Tớ cũng chỉ là giới thiệu lại cho anh Thiên Hạo biết rõ hơn thôi mà!”
Nhan Lam nhướng mày, nghiêm mặt nhìn bạn thân.
Cùng lúc đó, phía sau có động tĩnh, Lăng Tử Quân cuối cùng cũng xuất hiện sau thời gian vắng mặt.
Bầu không khí bỗng dưng ngưng đọng, mọi người đều bất động thanh sắc nhìn về phía anh.
Người đàn ông nọ hôm nay vận một thân vest đen sang trọng, giày da bóng loáng lịch lãm, ngay cả chiếc đồng hồ đeo trên tay cũng là loại đắt tiền mà trong nước khó lòng tìm mua được.
Anh sải bước đi về phía bọn họ, đôi chân dài miên man thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, dáng người cân đối đẹp đến mức khiến người khác không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Đàn anh! Ôi… Giang hồ cứu nguy tới rồi!!! - Thái Văn Bối vừa thấy Lăng Tử Quân tới thì mừng húm cả lên.
Có lẽ trong tất cả những người ngồi ở đây, Thái Văn Bối chính là người mong chờ Lăng Tử Quân tới nhất.
Thật may quá, đàn anh tới rồi, vậy thì Nhan Lam sẽ không véo cô nữa, mà Tư Lan kia cũng chẳng còn cơ hội để lên mặt.
Uyển Thư, Tư Lan và cả Cố Thiên Hạo, ba người đều hoàn toàn bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột này của Lăng Tử Quân.
Tư Lan cứ tưởng Lăng Tử Quân sẽ không tới chứ, khi nãy còn hả hê cười cợt như vậy… thật xấu mặt quá!
“Tử Quân?”
Nhan Lam vô thức đứng dậy, cô cũng bất ngờ không kém cạnh những người kia, nhìn thấy Lăng Tử Quân đang mỉm cười, Nhan Lam hỏi nhỏ:
“Anh nói chuyện xong rồi à?”
“Xong rồi, chủ tịch Tần nói hôm nào rảnh rỗi mời vợ chồng chúng ta một bữa cơm.”
“Xong rồi, chủ tịch Tần nói hôm nào rảnh rỗi mời vợ chồng chúng ta một bữa cơm.”
Lăng Tử Quân khẽ cười, ánh mắt nhu hòa dịu dàng nhìn Nhan Lam.
“Em đợi anh có lâu không?”
“Không lâu, không lâu chút nào.”
Tự dưng Lăng Tử Quân lại ôn nhu như vậy, còn là biểu hiện ở trước mặt bao nhiêu người, Nhan Lam cảm thấy có chút không tự nhiên, vậy nên cô cụp mắt không nhìn anh nữa.
Trên bàn ăn, mọi người cũng im lặng không biết nói gì, cứ thế trầm mặc nhìn hai vợ chồng xứng đôi vừa lứa ở trước mắt.
Tuy ganh tị là vậy, nhưng Tư Lan phải công nhận một điều rằng Nhan Lam rất xứng đôi với Lăng Tử Quân.
Cảm giác khi Lăng Tử Quân ở bên cạnh Nhan Lam… có một cái gì đó rất hoàn mỹ tuyệt vời, khó lòng thay thế được.
Lăng Tử Quân chậm rãi đi về phía Nhan Lam, sau khi anh ngồi xuống mới bắt đầu để ý đến những người còn lại.
“Thật xin lỗi, tôi đến trễ.”
“Thật xin lỗi, tôi đến trễ.”
“Không- không sao đâu ạ…”
Tư Lan miệng nói không sao nhưng sắc mặt biểu hiện rõ hai từ “bất ổn”.
Bên cạnh Uyển Thư tròn xoe mắt nhìn đàn anh, đã lâu lắm rồi kể từ khi tốt nghiệp ra trường, Uyển Thư không được nhìn thấy Lăng Tử Quân bằng xương bằng thịt ở ngoài đời nữa, chỉ có thể ôm mộng nhìn anh qua mấy tờ báo doanh nhân thôi.
Cố Thiên Hạo đổ mồ hôi lạnh, lúc này y đứng lên chào hỏi Lăng Tử Quân.
“Lăng tổng.”
“Ồ” Lăng Tử Quân có chút bất ngờ nhìn Cố Thiên Hạo, nãy giờ không để ý, hiện tại mới nhận ra đây chính là chủ quản phòng Pháp luật ở công ty anh.
“Chủ quản Cố?”
Khóe môi mỏng bạc của người đàn ông hơi cong lên cười, anh tự nhiên bắt tay với Cố Thiên Hạo, thân thiện hỏi.
“Người bên cạnh chính là?”
“Là bạn gái của tôi, Tư Lan.”
Cố Thiên Hạo cố gắng duy trì nụ cười trên môi, giới thiệu bạn gái xong, y mới chậm rãi ngồi xuống.
Lăng Tử Quân không quen biết Tư Lan, nhưng anh nhận ra đây là bạn cùng phòng thời đại học của Nhan Lam.
Chào hỏi qua lại một hồi, bầu không khí trên bàn ăn càng lúc càng ngột ngạt hơn.
Sáu người ngồi nhìn nhau không nói câu nào, lát sau phục vụ mang ra mấy món ăn đã gọi từ trước.
Quả là nhà hàng sang trọng có khác, bày trí đẹp mắt, ngay cả hương vị cũng vô cùng tuyệt hảo.
Phía đối diện Thái Văn Bối nhếch môi cười khẩy, Tư Lan xanh mặt nhìn cô nàng.
Nói thật lòng Tư Lan hoàn toàn không ngờ ngay cả sau khi ra trường cô cũng thua Nhan Lam một bậc, chồng của Nhan Lam vậy mà là sếp của người yêu cô.
Sau đó để cho Thái Văn Bối có cơ hội hả hê lên mặt như thế, thật đáng ghét mà!
Trước đó cô không có hỏi qua Cố Thiên Hạo, mà người yêu cũng không nói cho cô biết thì ra sếp của anh là đàn anh Lăng Tử Quân.
Nếu sớm biết như vậy, Tư Lan đã không mời Nhan Lam tới bữa tiệc này để tự làm mất mặt mình rồi.