Cả hai người cùng lúc thức dậy khi trời vừa mới hừng sáng.
Bên ngoài mưa đã tạnh, đưa cánh tay mệt mỏi đẩy tấm màng nhung nặng trịch sang một bên, khung cảnh ngoài trời thơ mộng khiến Nhan Lam ngơ ngẩn hồi lâu.
Sau vườn qua một cơn mưa lớn, hoa lá đâm chồi nảy lộc, giọt mưa đọng lại trên phiến lá to nhỏ giọt chảy xuống mặt đất nuôi dưỡng hạt mầm mới.
Lăng Tử Quân sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì trở ra ngoài, nhìn thấy cô đang đứng ở bên cửa sổ sát đất phóng tầm mắt ra sau vườn, anh cũng đi tới, choàng tay từ phía sau ôm lấy Nhan Lam.
Cô trở mình nhìn anh, người đằng sau ấy vậy mà lại hôn lên môi cô một cái.
Một nụ hôn rất dịu dàng ngọt ngào, nhưng thẩm sâu trong đó vẫn có thể ngờ ngợ nhận ra được sự nồng nhiệt.
Nhan Lam sững sờ, cô giương mắt nhìn anh, miệng lưỡi khô khốc trộm nuốt khan một ngụm.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Nhan Lam lại thấy Lăng Tử Quân đang cười nhìn mình, ánh mắt mang ngàn vạn ôn nhu đó khiến trái tim cô như treo ngược lên cành cây, vô cùng thấp thỏm lo âu.
Cánh tay rắn chắc kia vẫn ôm chặt cô không buông, như một cái lồng nhỏ không cho cô trốn thoát vậy.
Trái tim Nhan Lam lúc này thổn thức đập nhanh, nhưng bởi vì không muốn bản thân thất thố trước đối phương mà cô hoàn toàn không tỏ rõ biểu tình, chỉ cười trào phúng một trận, nói với anh:
“Anh có biết là em vẫn chưa đánh răng hay không?”
Người đàn ông nọ nghe cô nói vậy không những không mất hứng mà còn cảm thấy thú vị hơn, anh vẫn kiên trì cúi đầu hôn cô thêm một lần nữa, sau đó lại nói:
“Thật ra anh cũng chưa đánh răng.”
Hương bạc hà thơm mát tỏa ra khi anh nói chuyện khiến đầu óc Nhan Lam thanh tịnh hơn không ít, cô nhìn anh, chỉ khẽ cười không nói gì, sau khi hoàn hồn thì đẩy người đàn ông kia ra.
Sự cự tuyệt này có lẽ là câu trả lời tốt nhất rồi.
Kể từ sau đêm qua thẳng thắn nói rõ với nhau, hai người ngủ một giấc dài thức dậy, mọi thứ cũng dần đổi khác đi.
Lăng Tử Quân dần dần vượt qua rào cản, mà Nhan Lam thì lại không dám tiến thêm một bước.
Cô nghĩ cô cứ đứng tại chỗ nhìn người đàn ông kia tiến về phía mình vẫn hơn…
Cô đã từng đi qua những con đường chông gai rồi, bởi vì tổn thương quá nhiều, khiến cô sâu sắc ghi nhớ những nỗi đau ấy.
Hiện tại Nhan Lam khép kín thu mình một góc, cũng không phải là không có lí do.
Ăn xong bữa sáng ấm áp cùng nhau, Lăng Tử Quân chở Nhan Lam về chung cư nhà cô.
Xe đậu ở trước cổng, Lăng Tử Quân không vội mở cửa mà giữ cô ở lại, dặn dò.
“Tuần sau Lăng thị mở đợt tuyển dụng, anh sẽ nhắn tin thời gian và địa điểm phòng họp cho em, ngày đó em tới đúng giờ là được, dưới đại sảnh thư kí Hạ sẽ đưa em lên trên.”
“Anh thực sự giữ lời hứa giúp em sao?”
Nhan Lam có chút ngỡ ngàng nhìn anh, cô không ngờ lần đó chỉ vu vơ nói mấy câu, Lăng Tử Quân đáp ứng cô và rồi hiện tại anh lại giữ lời hứa thật.
Vậy mà khi ấy cô lại nói rằng cô không tin tưởng anh.
Nghĩ lại chuyện trước kia khiến Nhan Lam có chút bất đắc dĩ cười.
Nhưng nói đi phải nói lại, vì sao Lăng Tử Quân lại giúp đỡ cô chứ?
Vì muốn theo đuổi cô nên mới làm ra những việc trái với lương tâm đạo đức nghề nghiệp này sao? Trước kia anh ấy rất công tư phân minh, sẽ không bao giờ vì chuyện riêng mà làm ảnh hưởng đến công việc.
Giữ trong bụng càng thêm khó chịu hơn, chẳng thà Nhan Lam hỏi thẳng:
“Vì sao anh lại giúp em?”
Câu hỏi đột ngột khiến Lăng Tử Quân sững sờ, anh nhìn cô, chầm chậm nói:
“Anh đã hứa thì sẽ giữ lời.”
“Chỉ vì một lời hứa sao?” Nhan Lam bật cười, ra vẻ khó tin.
Lăng Tử Quân nghe vậy thì trầm mặc một lúc lâu sau.
Anh ngẫm nghĩ rồi lại nói.
“Cũng không hẳn.”
Anh nhìn cô trầm tư, cuối cùng vẫn quyết tâm thẳng thắn một lần:
“Thật ra một phần cũng là vì anh có lòng riêng.”
“Lòng riêng sao...” Nhan Lam bất giác lặp lại câu nói đó của anh.
Cô lại hỏi:
“Lòng riêng của anh chính là vì muốn em quay trở về Lăng thị sao? Chẳng lẽ Lăng thị, hoặc là nói… phòng thư ký của CEO anh thiếu một thư ký nhỏ như em thì không được?”
Lời nói ấy có chút cay nghiệt không kiêng dè, cô nhìn thẳng vào mắt anh, muốn Lăng Tử Quân cho cô một câu trả lời thích đáng.
Thấy ánh mắt của cô, Lăng Tử Quân có chút lo lắng.
Nhưng anh vẫn thú nhận:
“Phải… đúng là thiếu em thì không được.”
“Phải… đúng là thiếu em thì không được.”
Lăng Tử Quân có chút bối rối nhìn cô, yết hầu người đàn ông nọ hơi trượt xuống, có vẻ anh đã hạ toàn bộ quyết tâm để nói ra được những lời thật lòng này.
“Anh muốn em quay trở về bên anh.”
“…” Nhan Lam lẳng lặng nhìn anh, cũng không biết làm sao để tiêu hóa hết những lời ngọt ngào mà anh đang nói nữa.
Lẽ ra cô không nên xem thường Lăng Tử Quân, quả nhiên người đàn ông này lợi hại vô cùng, bình thường miệng kín như bưng không bao giờ nói được một câu dễ nghe, thế nhưng lắm lúc chỉ cần vỏn vẹn đôi ba câu tình tứ đã khiến Nhan Lam gục ngã không gượng dậy nổi.
Thấy cô im lặng không nói, Lăng Tử Quân cũng ngầm hiểu ý.
Anh không đề cập tới vấn đề nữa, để Nhan Lam từ từ thích nghi với việc anh bước vào cuộc sống của cô một lần nữa.
Người đàn ông nọ xuống xe mở cửa, chu đáo chắn trên thành xe sợ Nhan Lam đụng phải đầu.
Cô nhìn Lăng Tử Quân với cặp mắt hoài nghi, nhìn rất lâu, lâu đến mức cặp mắt kia những tưởng đang dán chặt vào gương mặt mang tỉ lệ vàng đó.
Lát sau khi Lăng Tử Quân đưa cô đến tận cửa nhà, cô lúc này mới có đủ dũng khí hỏi anh.
“Nếu như không phải vì chuyện muốn theo đuổi em, vậy thì anh vẫn sẽ giữ ý định giúp đỡ em sao?”
Nhan Lam thật ra vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng, bởi vì cô hoàn toàn không biết Lăng Tử Quân đang nghĩ gì.
Cô không muốn vì lợi dụng mối quan hệ này mà kiếm được công việc, cô không muốn cả đời mình bị nắm trong tay một người đàn ông mà không thoát ra được.
Câu hỏi của Nhan Lam khiến Lăng Tử Quân bất giác nhíu mày, anh không nghĩ là mọi chuyện lại đi theo chiều hướng tồi tệ như cách mà Nhan Lam đang nghĩ.
Có phải là anh đã xử lý chuyện này không tốt nên đã động chạm đến lòng tự tôn của cô hay không?
“Tiểu Lam” Lăng Tử Quân ôn tồn: “Em phải biết một điều… Nếu như em muốn, em có thể tự mình đến Lăng thị gửi CV phỏng vấn mà chẳng có vấn đề gì cả.”
“…” Phải, đúng là cô có thể tự mình xin việc ở Lăng thị, không cần phải đích thân Lăng Tử Quân đứng ra dàn xếp.
“Với năng lực của em, cho dù em có đi đâu cũng có thể dễ dàng tìm được một công việc tốt.”
“…”
Quả thực Nhan Lam đã từng nghĩ với năng lực và kinh nghiệm của mình, cô có thể tự mình ra ngoài tìm việc mà không cần phải gò bó trong cái chức danh thư ký của Lăng Tử Quân nữa.
Cô không muốn dính líu tới Lăng thị, không muốn người nhà họ Lăng tiếp tục xem thường cô.
Thế nhưng vì sao năm lần bảy lượt đi tìm việc mới đều cứ phải là Lăng thị thì mới được chứ? Những công ty kia ban đầu phỏng vấn đều rất ưng ý cô, nhưng đến lúc về nhà lại nhận được thông báo không như ý muốn.
Vậy mà CEO của Lăng thị lại đích thân mở đường cho cô, dành cho Nhan Lam một suất đặc biệt đi cửa sau như vậy…
Sự việc trùng hợp đến mức bất thường, nói Nhan Lam không hoài nghi cũng không được.
“Anh biết em vốn không muốn quay trở về Lăng thị để làm việc.”
“Anh biết em vốn không muốn quay trở về Lăng thị để làm việc.”
Bỗng dưng Lăng Tử Quân cất tiếng nói kéo hồn vía Nhan Lam quay trở về.
Cô tạm gác lại suy nghĩ mà chăm chú nhìn anh, không ngờ là Lăng Tử Quân lại nhìn thấu được tâm can cô.
Giọng anh có chút chùng xuống, vẻ mặt đau buồn tỏ rõ, Nhan Lam hoàn toàn có thể nhìn ra được sự bất lực từ người đàn ông này.
Cô thảng thốt:
“Nếu anh đã biết, tại sao anh còn muốn giúp em vào Lăng thị?”
“Giúp? Không đâu…” Lăng Tử Quân lắc đầu phủ nhận: “Đây nào có thể cho là đang giúp em chứ.”
Lăng Tử Quân khẽ cười trong mơ hồ: “Anh chỉ là đang tự giúp bản thân mình mà thôi.”
“Em không hiểu ý anh cho lắm.”
Thấy Nhan Lam mơ hồ không rõ ràng chuyện gì, Lăng Tử Quân chỉ khẽ cười bất lực, anh nắm chặt tay cô, vô cùng chân thành nói ra tiếng lòng mình.
“Em cũng biết anh muốn theo đuổi em kia mà, anh có tâm tư riêng… đương nhiên sẽ nỗ lực dùng mọi cách để em chấp nhận trở về bên cạnh anh.”
“Vả lại công ty nếu không tuyển nhân tài, người chịu thiệt nhất định sẽ là anh.”
Nghe được câu trả lời, mày liễu của người phụ nữ nọ khẽ nhíu lại.
Ý tứ rõ ràng như vậy, Nhan Lam đã nhìn rõ mười mươi.
Chỉ là không lẽ Lăng Tử Quân lại thủ đoạn đến cái mức nhúng tay vào những chuyện xấu sau lưng cô sao? Sao anh có thể…
“Anh nỗ lực dùng mọi cách sao? Dùng cách gì chứ?”
Thanh âm cô mang theo sự run rẩy hoảng sợ, cô không muốn những gì mà cô đang nghĩ sẽ trở thành sự thật đâu!
Thấy Nhan Lam hoài nghi nhìn mình, Lăng Tử Quân chẳng rõ cô đang nghĩ gì, chỉ là thành thật nói.
“Anh biết anh ăn nói khó nghe, bình thường không giỏi nói ngọt, không biết làm em vui.
Nhưng anh thật lòng muốn thuyết phục em đến Lăng thị làm việc, ở đó công việc lương cao, phù hợp với năng lực của em, cho dù sau này em không muốn làm thư ký của anh, muốn chuyển sang phòng ban khác anh cũng không ý kiến gì.”
Nhan Lam nghe anh ấy nói mà buồn cười, thầm nghĩ thật chất con người anh ấy có chút bá đạo ngang tàn, thích gì làm nấy, không bao giờ chịu hỏi ý kiến người khác, hiếm khi thấy người đàn ông nọ mở lời với cô nhiều đến thế.
Hiện tại anh là đang thuyết phục cô sao? Chỉ đơn thuần là thuyết phục, hoàn toàn không làm điều gì khác xấu xa ở sau lưng cô chứ?
Nếu như người đàn ông mà cô đã từng yêu thủ đoạn đến mức giở trò khiến cô không tìm được công việc ở bên ngoài… vậy thì anh đã không còn là một Lăng Tử Quân mà cô trước giờ vẫn luôn sùng bái nữa.
“Tiểu Lam… mong em hãy tin tưởng anh, hãy cho anh một cơ hội.”
“…”
“Cũng mong em hãy tin tưởng chính mình, em có năng lực như vậy không cần tới anh giúp em cũng có thể tự mình làm những thứ mà em thích.”
Lời nói kia nghe sao quá đỗi chân thành, trong giây phút đó khi nhìn sâu vào đôi mắt thâm tình của người đàn ông kia… Nhan Lam thực sự đã động lòng.
Khúc mắc trong chốc lát đã xóa bỏ hoàn toàn không còn lại chút gì.
Cô cảm thấy sao đột nhiên cô lại có thành kiến với Lăng Tử Quân chứ, vốn dĩ cô không nên nghi ngờ anh ấy, tính cách anh ấy ra sao, lẽ ra cô phải hiểu rõ hơn ai khác.
Quả thực anh ấy trước giờ không biết hỏi ý kiến người khác, đều là tự mình quyết định, vô cùng bá đạo áp chế.
Tuy nhiên anh không phải là kẻ không biết đúng sai phải trái, không phải là tên độc tài, sẽ không xấu xa đến mức giở thủ đoạn sau lưng cô.
Cô nhìn anh hồi lâu, ngẫm nghĩ cũng thấy Lăng Tử Quân không phải là con người như vậy.
Chuyện cô bị những công ty khác từ chối… chắc có lẽ không liên quan đến anh.
Nhiều khi là do cô không thể hiện tốt nên họ mới từ chối cũng nên.
Nghĩ là vậy, Nhan Lam cũng như trút được gánh nặng trong lòng.
Khi nãy Lăng Tử Quân đã khen ngợi cô hết lời như thế, Nhan Lam biết anh luôn thừa nhận năng lực làm việc của cô.
Cô hơi mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa đối với anh.
“Cảm ơn anh hôm nay đã đưa em về tới nhà, lần sau sẽ mời anh vào ăn bánh bích quy nhé, hôm nay em còn có việc bận.”
Đột nhiên nghe Nhan Lam trêu đùa một câu, Lăng Tử Quân cũng thoáng nhận ra tâm tình của cô đã chuyển biến tốt.
Anh khẽ cười, gật đầu đồng ý: “Vậy, hẹn lần sau.”
“Tạm biệt, lái xe cẩn thận.”
“Tạm biệt.”