Cảm giác khó chịu bức bối trong lòng khiến sắc mặt của Lăng Tử Quân càng thêm tệ hơn.
Mày kiếm của người đàn ông nọ hơi nhíu lại vì cảm xúc bất ổn lúc này, tuy nhiên nhìn chung thì gương mặt lạnh lùng ấy vẫn không có quá nhiều biến chuyển, nếu là người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra được.
Nhưng Nhan Lam thì hoàn toàn có thể.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn có thói quen quan sát nét mặt anh, vậy nên chỉ cần Lăng Tử Quân cau mày một cái cô liền biết tâm tình của anh thay đổi ra sao.
Chỉ đáng tiếc là thâm tâm anh sâu không lường được, khó lòng nắm bắt.
Lăng Tử Quân suy nghĩ gì trong đầu Nhan Lam không thể dễ dàng đoán ra.
Cũng bởi vì giữa hai người không có sự kết nối của vợ chồng này mới khiến Nhan Lam không chịu được nói lời ly hôn với anh.
Vợ chồng với nhau phải tương kính như tân, giữa Lăng Tử Quân và Nhan Lam cô hoàn toàn không có sự liên kết.
Tương kính như tân là tôn trọng, là trân trọng lẫn nhau, là sự quan tâm, là chân thành đối đãi… Thế nhưng trong suốt hai năm chung sống, cùng chung chăn gối, Nhan Lam hoàn toàn không nhìn thấy được điều này ở Lăng Tử Quân.
Anh đối đãi cô như là một người xa lạ, hoàn toàn không giống như là đang đối đãi với người vợ mỗi ngày đều kề cận bên anh.
Đồng sàng dị mộng chính là vậy, vốn dĩ ngay từ đầu cô không nên kiên trì tin vào tình yêu không có kết quả tốt đẹp này.
Mải mê rong ruổi trong những dòng suy nghĩ phức tạp lúc này, bên cạnh Lăng Tử Phong từ lúc nào đã lột xong vỏ tôm cho cô, đưa đến bên bát.
“Tiểu Lam, em đang suy nghĩ gì vậy? Từ nãy tới giờ không nói một câu nào.”
Nghe thấy tiếng gọi, Nhan Lam có chút thất thố nhìn Lăng Tử Phong.
Cô cười gượng gạo, lấm liếm nói bừa cái gì đấy cho qua chuyện.
“Không có gì, em chỉ đang lo không biết sắp tới sẽ làm việc gì thôi.”
“Việc làm à, không phải trước kia em làm thư ký cho Tử Quân sao?”
Nhan Lam hơi khựng lại không nói gì, trong lòng còn tự trách bản thân sao lại nói đến vấn đề công việc làm gì, tự đào hố chôn mình!
Câu nói của Lăng Tử Phong vô tình đã khiến bầu không khí trong phòng thoáng chốc chùng xuống, ngay cả Nhan Lam lẫn Lăng Tử Quân đều cảm thấy không được thoải mái khi nghe những lời này.
Lăng Tử Phong cũng biết nói là “trước kia” kia mà, đã là chuyện của trước kia, hiện tại làm sao còn nữa...
“Xin lỗi, anh quên mất.”
Lăng Tử Phong chợt nhớ ra điều gì đó, gương mặt anh tỏ ra hối lỗi, tiếp tục nói:
“Nhưng mà không sao, từ chức rồi hiện tại vẫn có thể xin việc trở lại mà.
Với năng lực của em muốn vào Lăng thị hoàn toàn không khó.”
Nói đoạn Lăng Tử Phong lại cười hứng thú: “Nhưng mà không cần mất công như vậy, anh có thể đưa em đi cửa sau mà.”
Nhan Lam biết là Lăng Tử Phong trêu cô, tâm tình căng thẳng cũng chợt thả lỏng.
“Anh cứ trêu em mãi, đi cửa sau gì chứ, để người khác biết còn không đồn ra đồn vào hay sao.”
“Không sao, anh chống đỡ cả thế giới cho em.”
Hai người cứ huyên thuyên nói không ngớt, xem Lăng Tử Quân ngồi ở bên cạnh như là người tàn hình vậy.
Lăng Tử Quân liếc mắt nhìn vợ cũ của mình, cảm thấy hôm nay cô đặc biệt vui vẻ, không biết có phải là do tình cũ trở về nên mới hào hứng như vậy không.
Một bàn mỹ vị bày ra trước mặt như vậy nhưng Lăng Tử Quân lại chẳng có chút khẩu vị nào.
Hôm nay miệng lưỡi anh nhạt thếch không nếm ra được mùi vị gì, có lẽ vì tâm trạng không tốt dẫn đến vị giác cũng giảm sút theo.
Bên tai vẫn là tiếng cười đùa nói chuyện của vợ cũ và anh trai của anh, Lăng Tử Quân không vui nhưng lại không tỏ rõ biểu tình, gương mặt lạnh băng không có chút cảm xúc.
Vì không muốn để anh trai của mình cứ tiếp tục chiếm thế thượng phong nữa, người đàn ông nọ cuối cùng cũng lên tiếng cắt ngang lời của bọn họ.
“Tháng tới Lăng thị mở đợt phỏng vấn tuyển dụng, anh dành một xuất cho em.”
Nhan Lam và Lăng Tử Phong không hẹn mà gặp cùng nhau sững sờ nhìn Lăng Tử Quân.
Nhan Lam nhíu mày nhìn Lăng Tử Quân, thấp giọng cười nói như thể không tin.
“Anh chắc chứ?”
Lăng Tử Quân thực sự chắc chứ, hay là anh chỉ nói đùa cô vậy?
Nếu là trước kia khẳng định Lăng Tử Quân sẽ không để ý đến cô, những việc nhỏ nhặt này anh sẽ không xem vào mắt.
Nhưng bây giờ thì khác, anh chủ động giúp đỡ cô, còn cho cô một cơ hội vào Lăng thị làm việc?
Nhan Lam hoàn toàn không tin đây chính là người chồng máu lạnh vô tình của mình trước kia.
Anh của bây giờ và anh của hai tháng trước hoàn toàn khác nhau một trời một vực!
“Em không tin anh?”
“Đương nhiên là em không tin… trước kia anh không có như vậy.”
“Không có như vậy?”
Thấy Nhan Lam rối rắm, mày kiếm của người đàn ông kia càng thêm nhíu chặt.
Anh không hiểu rốt cuộc cô không tin điều gì chứ?
“Chính- chính là không có đối tốt với em đến thế…”
Nhan Lam lắp bắp nói không nên lời, lúc này cô vẫn còn hoang mang không thể tin vào sự thật.
Nhìn Nhan Lam ngờ vực không tin tưởng mình, Lăng Tử Quân cũng không đủ kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
Anh bực dọc cúi đầu tiếp tục ăn sáng, không để ý đến cô.
Thấy thái độ của chồng cũ như vậy càng khiến Nhan Lam thêm mờ mịt không hiểu.
Rốt cuộc Lăng Tử Quân anh ta bị làm sao vậy chứ, đang trêu ghẹo cô hay sao?
Trong lúc Nhan Lam đang điên tiết lên muốn nói chuyện phải trái với chồng cũ, Lăng Tử Phong ở bên cạnh cuối cùng mới lên tiếng giảng hòa.
“Nào, bình tĩnh đã.”
Ở dưới gầm bàn, bàn tay của người đàn ông kia chạm nhẹ lên mu bàn tay cô, ôn nhu trấn an cảm xúc của Nhan Lam.
“Nếu như CEO của Lăng thị đã lên tiếng giúp đỡ như vậy rồi thì em cũng nên đón nhận lòng tốt của Tử Quân đi.”
Lời này của Lăng Tử Phong không biết là đang châm chọc hay là thật tâm muốn xoa dịu bầu không khí căng thẳng lúc này nữa.
Lăng Tử Quân chán ghét không nhìn mặt anh ta, cả ba người họ rốt cuộc rơi vào trầm mặc..