"Giúp ta!"
"Xin hãy cứu lấy con của ta!"
Theo tiếng nói vang lên, ý thức của Bạch Đào Đào bị kéo vào một giấc mơ.
Trong mơ, cô thấy một người đàn ông không phải là đẹp trai nhưng ngũ quan đoan chính, làn da ngăm đen, quần áo rách rưới đang cứu một cô bé suýt chết đuối dưới sông.
Ngay sau đó, cảnh tượng chuyển đến một lễ cưới.
Bạch Đào Đào có thể xác định đó là lễ cưới bởi vì một nam một nữ đang bái đường.
Tân lang chính là người đàn ông kia, còn tân nương chính là cô bé được cứu.
Sau đó, cô bé tiễn biệt người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu.
Dường như anh ta đã nhập ngũ.
......
Giấc mơ này Bạch Đào Đào cảm thấy rất dài, dài đến nỗi cô bé trong mơ từ lúc kết hôn đến lúc bụng bầu, dài vài tháng.
Nhưng lại cảm thấy rất ngắn, ngắn đến mức chỉ như một giấc ngủ.
"Tiểu tiện nhân kia, chỉ đẩy ngươi một cái mà ngươi làm như chết rồi ấy!"
Khi Bạch Đào Đào tỉnh lại và chuẩn bị chửi thề về giấc mơ kỳ quái, thì một giọng nói độc ác vang lên bên tai cô.
"Mau dậy uống thuốc này, sau này còn nhiều cơ hội để ngươi sinh con.
Khi ngươi gả cho người tài giỏi, ngươi muốn sinh bao nhiêu cũng được."
Khi lời nói vừa dứt, chưa kịp để Bạch Đào Đào hiểu chuyện gì xảy ra, tóc của cô đã bị một người nắm lấy và cô ngửi thấy mùi thuốc Đông y.
Với bản lĩnh hơn người của mình, cô nhận ra đó là thuốc phá thai.
Người đàn bà già nua với khuôn mặt hung ác đang chuẩn bị cầm bát thuốc trên bàn để ép cô uống.
Bạch Đào Đào không kịp suy nghĩ, ngay lúc người đàn bà kia chuẩn bị cầm bát thuốc, thì cô xoay người đè bà ta xuống dưới.
Sau đó, cô cầm bát thuốc nhanh như chớp, một tay banh miệng người đàn bà kia ra, tay kia rót hết thuốc vào miệng bà ta.
Bạch Đào Đào cô không phải là người yếu đuối, càng không thể để người lạ tùy ý ép uống thuốc.
Bất kể người đó là ai sai khiến, thì cô cũng không để họ thành công.
Người đàn bà hoàn toàn không ngờ Bạch Đào Đào sẽ phản kháng mạnh mẽ như vậy, khi bà ta kịp phản ứng, thuốc đã vào trong bụng rồi.
"Á..."
Tiếng hét thảm thiết vang khắp căn nhà, trần nhà cũng bị rung động mà rơi một lớp bụi.
"Tiểu tiện nhân đáng đâm đáng chém, ngươi dám đổ thuốc vào bụng ta? Ngươi dám đổ thuốc vào bụng ta! Ta sẽ giết ngươi, giết chết tiểu tiện nhân ngươi!"
Người đàn bà bị Bạch Đào Đào đè bên dưới bắt đầu phản kháng dữ dội.
Bạch Đào Đào không để bà ta đánh mình, nên nhanh chóng né người và chạy ra ngoài.
Tranh thủ lúc bà ta tìm gậy gộc, Bạch Đào Đào nhanh chóng đóng cửa và khóa lại.
Bà ta bị nhốt trong phòng, bắt đầu chửi bới không ngừng.
"Con đĩ thối, ngươi dám khóa ta lại.
Ngươi cầu nguyện đừng để ta bắt được, nếu không ta sẽ lột da ngươi."
"Ngươi mở cửa mau, mở cửa ngay."
......
Người đàn bà trong phòng vẫn đang chửi bới, Bạch Đào Đào ngây ngốc nhìn xuống bụng bầu của mình.
Cô là truyền nhân đời thứ mười tám của Bạch gia, gia tộc y thuật nổi tiếng, với tài năng y thuật của mình, cô biết bụng này không phải do béo mà là có thai.
Một người đến bạn trai còn không biết đang nuôi dưỡng ở đâu như cô thì làm sao có thể mang thai, mà còn đã mang thai hơn năm tháng.
Điều này? Làm sao có thể?
Nhưng cảnh tượng vừa rồi nói rằng đây không phải là giấc mơ.
Giấc mơ?
Cảnh trong mơ trước đó!
Vậy nên?
Chẳng lẽ?
Mình!
Xuyên không?
Rồi sao?
Mình xuyên không!
Nhìn sân trước mắt, đây chính là sân nhà trong giấc mơ, vậy nên giấc mơ vừa rồi không phải là mơ, mà là ký ức của nguyên thân!!
Vừa rồi bà già ép cô uống thuốc, cô còn tưởng mình làm việc quá sức bị ngất và ai đó muốn hại cô.
Không ngờ họ muốn hại không phải cô, mà là đứa con trong bụng nguyên thân, cũng là đứa con trong bụng cô hiện tại.
Điều này thật sự là nguy hiểm.
Trò đùa xuyên không này lớn thật.
Nghĩ đến cô là truyền nhân đời thứ mười tám của gia tộc y học, cuộc sống hiện đại tốt đẹp biết bao, dù có hai ông già nhắm vào vị trí của cô, nhưng vẫn tốt hơn số phận hiện tại.
Một sáng xuyên không, trở thành một phụ nữ mang bầu khổ sở!
Phụ nữ mang bầu mà còn là một người tướng công vừa chết, nương tướng công ép uống thuốc phá thai, không được yêu thương!
Không kịp nghĩ ngợi về suy nghĩ kỳ lạ của bà già kia, Bạch Đào Đào nghe thấy tiếng cầu cứu từ trong phòng.
"Tiểu tiện nhân, mở cửa cho ta...!mở cửa, ta đau bụng...!ta sắp chết."
"Nếu ta chết, ta có làm quỷ cũng sẽ giết ngươi, tiểu tiện nhân."
"Tiểu tiện nhân..."
Giọng bà già kia đang yếu đi thấy rõ, nghĩ đến liều lượng thuốc vừa rồi, Bạch Đào Đào không muốn bà ta chết dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, trong nhà chỉ có hai người, bà ta mà chết thì sợ là cô phải chịu trách nhiệm.
"Nương, người sao rồi?"
"Nương, cố chịu một chút, con sẽ đi gọi lang trung* đến."
*Lang trung: Đại phu, thầy thuốc, bác sĩ, thầy lang
Bạch Đào Đào vừa nói vừa mở cửa khóa.
Lúc này, bà già đau thật sự, đau đến mức không còn sức mà đánh Bạch Đào Đào.
Nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của bà ta, trán đẫm mồ hôi như hạt đậu lớn, Bạch Đào Đào lo lắng kêu lên.
"Ôi chao, không xong rồi, có ai không, cứu nương ta với."
"Cứu mạng, nhanh cứu nương ta với!"
Bạch Đào Đào sợ đi quá nhanh làm đau đứa bé trong bụng, nên đi từng bước một đi ra ngoài.
Vừa đi vừa kêu to.
"Không xong rồi, mọi người giúp với, gọi giúp Trịnh lang trung với."
Nghe thấy tiếng la, Trần Đức Phúc vừa làm đồng về lo lắng hỏi.
"Nương tử của lão tam, có chuyện gì sao? Có phải đau ốm ở đâu? Đừng lo, ta sẽ giúp ngươi gọi Trịnh lang trung."