Mang Thai Chạy Trốn Cả Nhà Chồng Độc Ác Phải Hối Hận


Đến huyện, cô không đi ngay đến nha môn mà ghé qua tiệm bánh mua một gói bánh rồi mới đi nha môn.
Người gác cổng nghe xong ý định của Bạch Đào Đào liền mời cô vào trong, sau đó sắp xếp người đi thông báo cho Thẩm đại nhân.
Thẩm đại nhân không ngờ Bạch Đào Đào lại đến cảm ơn mình, nên đã khá bất ngờ.
Nhưng người đã đến, dù bận rộn đến đâu cũng phải bớt chút thời gian gặp mặt.
"Ôi chao, không ngờ việc đó chỉ là tình cờ gặp, tiện tay giúp thôi mà nương tử Trần gia lại đích thân đến cảm ơn.

Ngươi lại còn đang mang bầu nữa."
Vừa đến, Thẩm đại nhân đã khách sáo nói.
Bạch Đào Đào thấy huyện lệnh đại nhân, vội quỳ hành lễ.
"Dân phụ Trần Bạch Thị tham kiến Thẩm đại nhân."
Thẩm đại nhân phất tay.
"Trần nương tử mau đứng dậy, ngươi đang mang bầu, miễn lễ."
Bạch Đào Đào đứng dậy, đưa gói bánh ra.
"Hôm đó nhờ có Thẩm đại nhân giúp đỡ, không thì dân phụ không biết phải làm sao.

Đây là chút lòng thành, mong đại nhân không chê."
Thẩm đại nhân nhận bánh, nói.
"Ngươi khách sáo quá.

Hiện nay ở nhà cũ sống sao rồi?"
Bạch Đào Đào không giấu giếm, trả lời.
"Nhà cũ đã sập, không ở được, dân phụ phải bỏ tiền ra xây lại, xây một hai gian phòng đủ ở là được, mấy ngày nay dân phụ ở nhà đại bá và đại tẩu."
Thẩm đại nhân gật đầu.
"Đại bá ngươi cũng là người tốt."
Thẩm đại nhân thấy Bạch Đào Đào có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, liền hỏi.
"Trần nương tử còn khó khăn gì sao? Nếu có khó khăn gì cứ nói, nếu bản quan giúp được chắc chắn sẽ giúp."
Bạch Đào Đào: "Khó khăn thì không có, chỉ là trên đường đến đây, dân phụ tình cờ nghe được một việc."
Thẩm đại nhân: "Ồ, việc gì? Cứ nói nghe xem."
Bạch Đào Đào: "Vậy dân phụ xin nói thẳng."
Thẩm đại nhân gật đầu.
Bạch Đào Đào: "Nghe nói bên trên lại bắt đầu tuyển binh, còn tuyển trẻ 14-16 tuổi?"
Thẩm đại nhân lại gật đầu: "Đúng vậy, tin đã thông báo khắp nơi, ngươi nghe thấy cũng là bình thường."
Bạch Đào Đào cúi đầu: "Dân phụ xin nói một câu không phải, 14-16 tuổi vẫn là tiểu hài tử, chưa trải qua việc lớn, nếu đưa vào quân doanh rồi cho lên chiến trường, chẳng khác nào đưa chúng đi chết.”
“Những người nhát gan, thấy địch xông đến đã sợ chết khiếp, làm sao đánh địch, chẳng phải là đi nộp mạng sao?"
Thẩm đại nhân: "Nhưng hiện tại tình hình nguy cấp, không thể lo nhiều như vậy.

Nếu biên cương thất thủ, đừng nói nộp mạng, cả Bắc Quốc cũng không giữ nổi.

Giờ quốc gia cần họ, họ phải đứng ra."
Bạch Đào Đào gật đầu: "Đúng, quốc gia có chiến, nam nhân phải có trách nhiệm, nhưng nếu cần người ra trận, không nên kéo một đám tiểu hài tẻ ra."
Thẩm đại nhân: "Nghe lời ngươi nói, có phải ngươi có ý kiến hay gì không?"
Bạch Đào Đào: "Tại sao chúng ta không nới lỏng điều kiện ạ?"
Thẩm đại nhân nghe vậy, mắt sáng lên: "Mời Trần nương tử nói rõ hơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui