Không hiểu nổi, cuối cùng Bạch Đào Đào cũng chẳng buồn nghĩ nữa, đánh xe bò về thôn, trả xe cho Trần Đức Khoan rồi về nhà làm việc.
Từ giờ chắc mỗi ngày quán mì bán được khoảng hai trăm cân món kho.
Vậy là mỗi ngày cô phải làm hai trăm cân món kho.
Làm món kho không mệt, nhưng việc rửa sạch lòng heo lại rất khó.
Trên đường về, cô đã nghĩ phải giao việc rửa lòng heo cho người khác.
Gần trưa, cô đến nhà Trần Đức Phúc tìm Trần Vương thị và Trần Lâm thị.
Nghe Bạch Đào Đào nói về việc làm ăn, lại là làm món kho lòng heo, mọi người không ngạc nhiên.
Trần Lâm thị còn mừng thay cho Bạch Đào Đào.
"Lúc ăn món dạ dày và lòng heo do ngươi làm, ta đã đoán sau này ngươi sẽ làm ăn với món này, không ngờ nhanh vậy đã tìm được đường làm ăn rồi.
Yên tâm, việc này giao cho chúng ta, đảm bảo làm sạch sẽ."
Bạch Đào Đào: "Làm sạch xong, kiểm tra không có vấn đề gì cháu sẽ trả công ba văn một bộ, mỗi ngày nếu có hàng, khoảng bốn năm bộ, hai người xử lý nửa canh giờ là xong."
Trần Vương thị cười.
"Ngươi đúng là ngốc, là người nhà còn nói công cán cái gì."
Bạch Đào Đào: "Huynh đệ ruột thịt còn phải rõ ràng, là người nhà càng phải phân minh thì tốt hơn.
Nếu thím và đại thẩu không ý kiến, thì sau khi ăn trưa xong đến nhà cháu xử lý, xong việc cháu sẽ trả tiền ngay.
Như vậy khỏi phải mang qua mang lại."
Bốn năm bộ lòng heo không nhẹ, chưa kể khi chưa xử lý còn rất nặng.
Sau khi bàn bạc xong, Bạch Đào Đào về nhà trước.
Sau bữa trưa, Trần Vương thị và Trần Lâm thị đến xử lý mất nửa canh giờ.
Hôm nay xử lý xong năm bộ, Bạch Đào Đào trả ngay mười lăm văn tiền cho Trần Vương thị và Trần Lâm thị.
Tiền kiếm dễ dàng, Trần Vương thị vui không khép được miệng.
Từ xưa đã có người vui mừng thì cũng có kẻ ganh tị.
Trần Lưu Thị, mang theo con trai bảo bối, chuẩn bị đi họp ở đầu thôn, nhìn thấy cảnh này liền bắt đầu nói xấu.
"Nhìn hai người ấy kìa, không biết con tiện nhân kia cho họ cái gì mà họ vui như vậy.
Đợi khi con tiện nhân ấy tiêu hết tiền bạc, không còn lợi lộc gì xem họ có còn nịnh bợ nữa không.”
“Đêm qua ta nghe nói con tiện nhân ấy không về nhà, hình như có người thấy ả ta đi về hướng huyện Bạch Đường đấy."
Trần Hữu Tài nghe vậy ngạc nhiên.
"Đêm khuya nàng ta đi huyện Bạch Đường làm gì? Chưa nghe nói nàng ta có bằng hữu hay họ hàng ở đó."
Trần Lưu Thị: "Phì, nàng ta làm gì có bằng hữu hay thân tộc ở huyện, nhà nàng ta cũng chỉ là bọn nhà quê.
Đi huyện làm gì, chắc chắn là đi tìm nam nhân.”
“Lúc đầu ngươi nói không nên giữ đứa trẻ trong bụng nàng ta là đúng, không biết chừng đó là con hoang của ai, còn muốn bắt Hữu Nghị nhà ta chịu trách nhiệm, phì."