Trần Nhị Gia phụ họa: "Không phải ngươi lo đứa trẻ lớn lên, biết cha ruột không phải là Hữu Tài, sẽ trở thành kẻ vong ân bội nghĩa sao?”
“Đứa trẻ chưa nuôi đã đề phòng, thì sau này sao nó có thể tốt được.
Tuy nương tử Hữu Nghị mới gả vào nửa năm nhưng chúng ta tin nàng ta sẽ nuôi dạy đứa trẻ thật tốt."
Nói rồi, Trần Nhị Gia nhìn Bạch Đào Đào hỏi.
"Tức phụ Hữu Nghị, nếu ngươi còn muốn gả cho Hữu Tài, thì đứa trẻ trong bụng ngươi sẽ được ta bảo vệ, sau này ai dám đụng đến đứa trẻ, ta sẽ không tha cho họ."
"Con không muốn."
Bạch Đào Đào sợ hãi tái mặt, lắc đầu mạnh mẽ, trả lời dứt khoát.
“Cảm ơn nhị gia gia đã thương xót đứa trẻ.
Trước đây con đồng ý gả cho nhị ca là vì nghĩ đứa trẻ là điệt tử* của nhị ca thì sẽ được nuôi như con ruột."
*Điệt tử: Cháu ruột
"Nhưng nay xảy ra chuyện thế này, dù họ có đồng ý không đụng đến con và đứa trẻ vì nể mặt ba vị tộc lão, nhưng không phải họ thật lòng chấp nhận đứa trẻ.
Sau này, ai mà biết đwọc đứa trẻ sẽ gặp chuyện gì khi không ai nhìn thấy."
"Tất nhiên, đó là trong trường hợp con có thể sinh đứa trẻ an toàn.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?”
“Con bây giờ mới mang thai hơn năm tháng, còn vài tháng nữa mới sinh, chẳng lẽ lúc nào cũng phải đề phòng họ? Thuốc phá thai không được thì còn nhiều cách khác mà."
Lời của Bạch Đào Đào khiến mọi người thấy hợp lý, mọi người đều lên tiếng đồng tình trước mặt ba vị tộc lão.
"Nương tử Hữu Nghị nói đúng, lời của Lưu đại nương lúc nãy rất tuyệt tình, mấy vị tộc lão không nghe thấy thôi, vậy nên nàng lo lắng cũng có lý.
Nếu họ đã quyết không muốn đứa trẻ ra đời thì cách gì cũng có."
"Phải, phân gia hoặc đoạn thân*, dù sao Hữu Nghị vẫn là người nhà họ Trần.
Nhà ta không có ai đọc sách, ta nói thật lòng.
Hữu Nghị là đứa trẻ tốt, không thể để đứa trẻ tốt ra đi trong lạnh lẽo."
*Đoạn thân: Đoạn tuyệt quan hệ gia đình, thân tộc bất kể là cha mẹ hay anh chị em, họ hàng.
Vương đại nương nói rồi nghĩ đến Trần Hữu Nghị đã mất, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Các hàng xóm khác cũng thấy lòng chua xót, nước mắt rơi lã chã.
“Vương đại nương nói đúng.
Chỉ có rời xa gia đình họ, không liên quan gì đến họ nữa, họ mới không nhúng tay vào cuộc sống của nương tử Hữu Nghị và đứa trẻ."
Nghe mấy bà hàng xóm nói, Bạch Đào Đào đầy cảm kích, còn phải nhờ các bà ra sức hơn nữa.
Để phối hợp với các bà, Bạch Đào Đào cũng đỏ mắt.
"Những lời hay đều bị các người nói hết rồi, các người đều là người tốt.
Được, đoạn thân thì đoạn thân, xem nàng ta có thể đi đâu?"
Trần Lưu Thị đương nhiên không đồng ý phân gia.
Đoạn thân khác, chỉ cần bà ta không đồng ý, thì Bạch Đào Đào không thể lấy đi bất cứ thứ gì từ nhà họ.
Nếu nàng ta không muốn sống với nhi tử của bà, thì đuổi đi cho đỡ phiền phức, sau này không kéo về nữa.
Nghĩ vậy, Trần Lưu Thị nói thêm.
"Đã đoạn thân thì đoạn sạch, sau này dù ngươi sống chết thế nào cũng đừng quay lại.
Đừng mong lấy bất cứ thứ gì từ nhà này."