Mang Thai Con Của Chồng Cũ


Cô gái đồng nghiệp nhìn Dương Linh với ánh mắt tiếc nuối, có vẻ cô ấy đang hóng chuyện vừa rồi.

Đúng là Dương Linh không biết thật, cô không biết tại sao vị chủ tịch của công ty mình lại nhận nhầm mình là ai đó, cô cũng không biết Mặc Tần Minh sẽ nói gì với mình vào lần gặp mặt tới.

Cô dơ tay chào lại:
" Tôi là Dương Linh, còn cô tên gì thế"
Cô gái phía trước vẫn đang nhìn chằm chằm vào Dương Linh bỗng giật mình.
"Tôi là Tiểu Đồng, tôi cùng đợt phỏng vấn với cô đó, cô không nhớ tôi sao"
Dương Linh nhìn vào khuôn mặt của Tiểu Đồng, đúng là cô không nhớ gì cả.

Cô nhìn Tiểu Đồng mỉm cười rồi lắc đầu tỏ ý không nhớ.

Tiểu Đồng vốn chẳng quan tâm lắm lại gặng hỏi chuyện hồi sáng.
"Cô không biết tại sao chủ tịch lại phản ứng như vậy sao"
Dương Linh lắc đầu tiếp, Tiểu Đồng thở dài:
" Tôi có nghe nói hồi xưa chủ tịch có một nhân tình tên là Thầm Lộ, không hiểu sao bà ấy ra đi rồi để lại đứa con cho chủ tịch nuôi, bây giờ vẫn biệt tích"
Dương Linh bây giờ mới hiểu vì sao ông luôn gọi tên Thẩm Lộ, nhưng tại sao ông ấy liên tục nắm lấy vai cô mà nhìn vào mặt cô chứ, Dương Linh mới hỏi.
"Vậy tại sao ông ấy liên tục gọi tên bà ấy khi nhìn mặt tôi chứ"

Tiểu Đồng lắc đầu rồi nói:
"Tôi không biết, có lẽ cô giống bà ấy thì sao"
Hai người nhìn nhau một lúc, bỗng nhiên có giọng nói vang lên.
"Mọi người, xin chào đón hai nhân viên mới của chúng ta, Dương Linh với Tiểu Đồng, hai em đứng dậy chào mọi người đi.
Là giọng nói của trưởng phòng, hai người hốt hoảng đứng dậy, một màn giới thiệu được tất cả vỗ tay và chào đón.

Nhưng Dương Linh vẫn cảm nhận được ánh mắt xoi mói của tất cả mọi người trong phòng trừ Tiểu Đồng vì chuyện sáng nay.
" Này chúng ta giúp đỡ nhau nhé"
Cô nhìn ừm một tiếng rồi mỉm cười, có lẽ Tiểu Đồng là người bạn tốt cùng cô đồng hành trong thời gian này rồi.
Tại phòng chủ tịch
Lúc này Mặc Thiên đã bình tĩnh lại, ông nhìn Mặc Tần Thiên rồi nói
" Sáng ta lại gây rắc rối rồi, cảm ơn con đã giải quyết, cô gái đó không sao chứ"
Anh trầm ngâm nhìn cha mình một lúc rồi mới hỏi.
"Hồi sáng là sao vậy ạ, tại sao cha cứ liên tục gọi tên ai là Thẩm Lộ vậy"
Mặc Thiên thở dài: " Không nói con cũng biết được ít qua mấy quản gia, người phụ nữ đó là nhân tình của ta, bây giờ ta vẫn không thể quên người đàn bà đó.

Có thể bây giờ con thấy ta ghê tởm, nhưng sắp nằm đất rồi ta vẫn nhớ mãi khuôn mặt của bà ấy"
"Cô gái đó giống bà ta sao"
Mặc Tần Minh quay sang hỏi ông, ánh mắt hơi giận dữ nhìn Mặc Thiên.

Ông thở dài rồi ừm một tiếng.
"Vậy Trương Thành, thằng bé là ai chứ"
Mặc Thiên nhìn con trai mình, nhẹ giọng nói.
"Nó là con trai của bà ấy"
Ngay từ đầu Mặc Tần Minh đã nghi hoặc truyện đó rồi, anh lại hỏi tiếp.
"Vậy ra cha và mẹ ly hôn vì chuyện đó sao"
Mặc Thiên thở dài rồi nói
" Con gọi cô gái đó lên đây đi, ta muốn gặp"
Mặc Tần Minh mang vẻ mặt khó chịu rồi đứng phắt dậy đi ra ngoài, anh gọi thư kí của mình.
"Anh gọi cô ấy lên đi, cha tôi cần gặp"
Dương Vỹ gật đầu rồi xuống phòng quản lý, lúc này Dương Linh vừa làm xong báo cáo đầu tiên, cô đạt mệt lủi và nằm bàn một tí bỗng giật mình vì giọng nói của Dương Vỹ
"Cô là Dương Linh đúng không, chủ tịch muốn gặp cô"
Cô ngơ ngác nhìn Dương Vỹ đang đứng trước mặt mình, cô đang buồn ngủ tự nhiên bây giờ nghe hai tiếng chủ tịch làm cô tỉnh ngủ hẳn.


Cô hiểu tại sao chủ tịch lại gọi mình rồi, lại thêm một rắc rồi lớn.

Ngày đầu tiên đi làm của cô lại mệt mỏi như vậy sao.

Cô lắp bắp mở miệng:
Vâng!
Nói xong, Dương Vỹ quay đi rồi ngoáy lại nhìn cô tỏ ý muốn cô đi theo mình.

Dương Linh lập tức đứng dậy lẽo đẽo theo anh.
Cả văn phòng làm việc đang tập trung ánh mắt nhìn vào cô, ví chuyện sáng nay thôi, cô đã trở thành trung tâm chú ý của cả phòng quản lý.

Cô bước thật nhanh để thoát khỏi nhưng ánh mắt đó, Dương Vỹ bấm thang máy cho cô rồi cô bước vào.
Không khí thang máy im lặng đến lạ.

Cô quay mặt sang nhìn Dương Vỹ rồi thôi.

Cô bước vào phòng chủ tịch, Dương Linh mới cảm thấy căng thẳng.
"Cô vào đi, đừng căng thẳng"
Giọng nói khản đặc vang lên, Dương Linh từng bước đi tới bàn ghế của phòng rồi cúi chào Mặc Thiên.
"Xin chào chủ tịch ạ"
Mặc Thiên từ từ tiến đến rồi ngồi trên ghế sofa.

Ông đưa mắt nhìn cô rồi nói.

"Chuyện hồi sáng làm khó cô rồi, cô không sao chứ"
"Dạ thưa, không sao ạ"
Ông gật đầu vừa ý rồi hỏi cô tiếp:
"Cô làm ở phòng quản lý sao"
"Dạ đúng rồi thưa chủ tịch " Cô đáp
"Lần sao tôi sẽ chú ý tới cô, bây giờ cô về phòng làm việc"
" Dạ vâng thưa chủ tịch"
Cô cúi chào rồi ra khỏi phòng, ông ấy bảo lần sau sẽ chú ý tới cô, chuyện sáng nay chưa đủ rắc rối sao.

Cô cảm thấy cuộc đời cô lại khó khăn nữa rồi.

Cô mệt mỏi lững thững bước vào phòng quản lý.

Chẳng mấy chốc lại nghe tiếng xì xào của đồng nghiệp, cô bất lực ngồi xuống bàn làm việc.
Tiểu Đồng quay sang hỏi nhỏ:
"Sao rồi, chủ tịch nói gì với cô thế"
Cô lắc đầu thở dài, cô nói cho qua
"Chỉ là chuyện sáng nay thôi, không có gì cả ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận