Anh lúc đó chỉ mới 18 tuổi, Mặc Tần Minh cũng nghĩ như mẹ mình vậy.
Anh thầm nghĩ phải quên nó đi, nhưng không hiểu sao nó lại đeo bám anh lâu đến thế, đặc biệt trong khoảng thời gian gần đây, giấc mơ đó lại xuất hiện trong tiềm thức của anh nhiều hơn.
Hai hàng nước mắt bỗng xuất hiện ở hai bên kẽ mắt còn nhắm của anh.
Anh giật mình tỉnh lại bởi tiếng gõ cửa bên ngoài.
Mặc Tần Minh bật dậy quần áo chỉnh tề, nhanh chóng lau đi nước mắt trên khuôn mặt, anh khẽ đưa tay ngang miệng rồi nói:
"Vào đi!"
Người bước vào là Dương Linh, anh hơi bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cô đến tìm gặp anh.
Cô cầm trên tay tập tài liệu lững thững bước vào.
Anh nhìn là biết ngay cô đến tìm gặp anh làm gì.
"Xin chào giám đốc"
"Đến đây có việc gì thế" Anh hỏi.
"Tại sao giám đốc lại giao cho tôi về việc báo cáo dự án này vậy ạ"
"Là kiểm tra năng lực của lính mới thôi, nếu như cô chứng tỏ được không chừng sẽ được thẳng tiến trong tương lai thì sao"
Dương Linh vẫn nhìn anh sau đó cúi nhìn xuống đống giấy tờ trên tay, cô vẫn không nói gì.
Mặc Tần Minh hỏi tiếp:
"Cô nghĩ là do chuyện hôm trước sao"
Cô lắp bắp trả lời: "Vâng ạ"
Anh khẽ nhếch mép lên cười rồi nói: "Cô không cần nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là một dự án đơn giản, tôi tin cô làm được"
Cô lúc này vẫn nhìn anh rồi khẽ mỉm cười, dù sao được giám đốc tin tưởng thì mình cứ làm thôi.
Cô khẽ mỉm cười gật đầu.
"Cảm ơn giám đốc, vậy tôi xin phép được tiếp tục làm việc ạ"
Anh ừm một tiếng, Dương Linh cầm tài liệu bước ra khỏi văn phòng.
Anh đưa mắt nhìn dáng đi của cô, xem ra không phải người có tâm cơ gì, tiếp tục theo dõi thêm một thời gian nữa xem sao.
Dương Linh vừa ra khỏi phòng, tim cô tự nhiên đập mạnh, chắc có lẽ được giao một công việc lớn như vậy kể từ khi cô đi nên làm cô hồi hộp chăng.
Còn về phía Mặc Tần Minh, anh đưa tay vuốt mũi tìm cách làm khó Dương Linh thêm chút nữa.
Anh nhấc máy gọi điện cho Đẳng Thiếu.
"Nói lính mới là giao báo cáo sớm vào ngày mai đấy, tôi đang cầm gấp"
Đẳng Thiếu bên kia đầu dây gật gù, anh ta thầm nghĩ trong đầu rằng với một người còn non trẻ như Dương Linh mà gấp như vậy thì hơi khó nhưng thôi kệ đi.
Dù sao đó là chuyện của cô với giám đốc nên anh không quan tâm lắm.
Thấy cô về tới văn phòng, Đẳng Thiếu liền bước tới nói với cô, Dương Linh có vẻ đang cảm nhận được giám đốc đang thử cô thì phải.
Cô tặc lưỡi rồi tiếp tục làm báo cáo, tan ca các đồng nghiệp của cô đã đi làm về rồi, vẫn một mình cô tiếp tục hăng say đánh máy
"Tôi về trước nhé"
Tiểu Đồng vỗ vai cô, Dương Linh mỉm cười tạm biệt.
Dù sao về nhà không làm được, cô ở đây tăng ca một chút cũng không sao.
"Tạm biệt cô nhé"
Văn phòng lặng im chỉ còn lại ánh đèn trên màn hình máy tính leo lét sáng, tiếng gõ bàn phím cạch cạch triền miên.
Mặc Tần Minh lúc này cũng chưa đi làm về, anh ghé quá phòng quản lý bỗng nhìn cô đang say sưa làm việc.
Tự nhiên cơn buồn ngủ ấp đến với Dương Linh, cô gật gù cái đầu, ngón tay trỏ chạm lên phím a trên bàn phím tạo thành một dãy kí tự dài trên toàn màn hình.
Anh lúc này tự nhiên bật cười với hàng loạt hành động có chút đáng yêu này của cô.
Mặc Tần Minh khẽ bước đến đứng bên cạnh, anh lúc này vẫn đang nhìn khuôn mặt với đôi mắt đang nhắm nghiền của cô, anh lại khẽ mỉm cười tiếp.
"Hình như mình có hơi ác với lính mới"
Anh vẫn đang đắm chìm với biểu cảm của cô.
Dương Linh lúc này hình như đã chịu thua với cơn buồn ngủ, cô chuẩn bị gục đầu xuống bàn, Mặc Tần Minh giật mình chạy tới lấy tay đỡ lấy đầu cô, khuôn mặt của anh tự nhiên hiện lên vẻ căng thẳng.
Dương Linh vẫn đang ngủ ngon lành, anh lại thầm nghĩ.
"Làm việc mệt lắm sao mà ngủ gà ngủ gật thế này"
Bỗng nhiên chiếc điện thoại bàn vang lên làm anh giật mình, Mặc Tần Minh nhanh chóng cúp máy rồi nhìn cô tiếp, anh lại thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này anh tự nhiên cảm nhận được có thứ gì đang bò lên chân mình, Mặc Tần Minh khẽ nhìn xuống dưới, một chiếc tiểu cường đang nhẹ nhàng chậm rãi bò trên giày của anh, Mặc Tần Minh hét lên.
"Á á có con gián, có con gián"
Anh buông cánh tay đang đỡ đầu của Dương Linh ra làm đầu của đập mạnh trên bàn, sau đó quay ghế của cô rồi không biết do quá sợ hãi, anh đặt cả thân mình ngồi lên đùi cô.
Dương Linh lúc này vừa hay tỉnh dậy, cô thấy trên đùi có cái gì nặng đè lên.
Cô hướng mắt nhìn, thì ra là giám đốc, cô đưa tay gõ lên vai anh khẽ nói.
"Giám đốc, giám đốc"
Mặc Tần Minh lúc này đang sợ hãi, anh quay sang đằng sau nhìn khuôn mặt đang ngái ngủ của cô, anh lại giật mình hét toáng lên, rồi bật dậy ra khỏi người cô.
"aaaaaaaaaaaaa, giật cả mình, cô đang làm gì vậy hả"
Dương Linh lúc này mới tỉnh hẳn, cô hoảng hốt nhìn mặt anh rồi hỏi.
"Có chuyện gì vậy giám đốc"
Anh nhăn mặt chỉ tay xuống chân của mình
"Lính mới, có gián có gián".