Sáng hôm sau đã tới, Agnes mơ màng thức dậy. Hôm nay không ngủ đủ giấc nên cô trông có chút phờ phạc.
" Đói quá~ "
Cô dụi dụi mắt, ngáp dài một cái cô bước xuống giường và đi đến tủ quần áo của mình. Agnes lựa cho bản thân một bộ váy màu xám nhẹ, chỉnh chu xong cô đi xuống phòng ăn. Vừa đến phòng ăn, cô đã thấy ba và mẹ của mình đang ngồi ăn cùng nhau, trong nét mặt của mẹ cô có chút khó xử.
" Có chuyện gì mà trong mẹ và ba căng thẳng vậy? "
Cô ngồi xuống bàn, ánh mắt nhìn hai người tò mò. Mẹ cô im lặng, bà thở dài nhìn ông, ông đặt nĩa xuống, giọng nói lạnh lùng cất lên.
" Hết năm nay, con đã đủ 18 tuổi, chính vì vậy ta đã thay con quyết định cho hôn sự của con. Người này có lẽ con cũng biết rồi, anh ta là một Alpha trội và cũng là người thân cận của hoàng gia Anh "
Agnes sững sờ, cô đứng bật dậy, hai đường chân mày nhíu lại, tia giận dữ bén lên trong mắt.
" Ba nói gì vậy chứ? Ba lại quyết định mà không hỏi ý con ư? "
" Agnes ngồi xuống! "
Mẹ cô lớn giọng, bà trầm mặt nhìn cô. Agnes hít thở điều, cô ngồi xuống nhưng tâm tình lại không hề ổn hơn tý nào.
" Ta rất có lỗi khi lại quyết định mà không hỏi ý con nhưng con gái yêu quý à. . Việc cưới người cùng tầng lớp là một điều hiển nhiên. Chúng ta phải duy trì dòng máu quý tộc với nhau, con không thể cưới hay bên cạnh một dân thường được. Đó là bổn phận của con, ta chỉ thay con thực hiện thôi "
Ông dửng dưng nói, cô không gật đầu đồng ý cũng không lắc đầu từ chối. Agnes chỉ im lặng, cô đứng dậy và bỏ đi lên phòng của mình. Mẹ cô nhìn thấy chỉ biết lắc đầu.
" Chúng ta làm như vậy chỉ vì con. . "
Bà dịu dàng nói, lời nói này đã bóp thắt trái tim của Agnes lần nữa. Cô lại không đáp trả mà chỉ lẳng lặng đi lên phòng.
Đến phòng của mình, cô nằm dài xuống mệt mỏi. Đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ một cách ưu phiền.
" Chỉ vì con sao? Hai người nói là làm tất cả chỉ vì con sao. . vậy mà hai người có bao giờ nghe con nói không? Có bao giờ thử lắng nghe tâm ý của con chưa? Lúc nào cũng tự mình định đoạt cuộc đời của con rồi nói rằng làm vì con "
Khoé mắt đó cay nồng, dòng lệ đó lăn dài trên má, cô nức nở khóc. Tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy cái gối, cô muốn kìm nén cảm xúc của mình lại nhưng bất thành. Một người mẹ phép tắc và một người cha khó tính đã khiến cho cô gái hoạt boát này không còn mĩm cười tươi tắn nữa. Trên khuôn mặt xinh đẹp giờ đây chỉ còn lại hai hàng nước mắt lăn dài.
Một lúc lâu, Agnes lấy lại bình tĩnh. Cô lấy giấy và màu vẽ ra. Cô chuyên tâm vẽ một bức tranh phong cảnh ở bãi biển. Sau hơn vài chục phút trôi qua, cô đã tân trang lại bản thân và cầm bức tranh đi ra ngoài. Cô bước xuống sảnh, mẹ cô liền nghi hoặc hỏi.
" Con đi đâu vậy? "
" Con đi gửi quà cho một người bạn quan trọng của mình thôi "
Cô cúi chào mẹ cô rồi rời đi. Đến khu vực bưu điện, cô lấy bút ghi nắn nót từng chữ ở phía sau mặc giấy. Viết xong cô quay về, mắt nhìn xung quanh, cô nhận ra có vài người khả nghi đi theo mình từ nãy đến giờ.
" Đến cả chuyện tự do đi lại con còn bị ba mẹ giám sát. Hai người thật sự là quá đáng mà "
Agnes sửng sồ liếc những kẻ đó, họ cũng nhận ra đã cô phát hiện nhưng họ vẫn tiếp tục bám theo cho đến khi cô quay về nhà.
_________________
5 ngày sau
Bức tranh mà Agnes gửi đi đã đến được nhà của Hữu Duyên. Chị mở nó ra, nhìn thấy phong cảnh bãi biển được vẽ đó chị không khỏi hạnh phúc. Càng ngắm nó lòng Hữu Duyên càng nhớ cô, chị ta còn lật qua cả mặt sau để xem cô gái nhỏ của mình có để lại lời nhắn gì cho mình không.
Vừa lật qua, chị đã nhìn thấy một hàng chữ bằng tiếng Pháp.
" Viens et emmène-moi loin de cet endroit"
" Hãy đến và đưa em đi khỏi nơi này "
Hữu Duyên đã tức khắc đứng bật dậy, chị ta còn bỏ luôn cả buổi trình diễn sắp diễn ra để lao đầu đến sân bay. Chị ta không lấy theo bất kì bộ quần áo nào mà chỉ lấy thẻ ATM và các giấy tờ cần thiết. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Agnes đã nói như vậy thì dù có lao đầu vào chảo dầu chị ta cũng làm.
Sau 12 tiếng đồng hồ trôi qua, chị ta đã đến nơi. Máy bay vừa hạ cánh, chị đã nhanh chóng điện đến cho Agnes. Âm thanh tút tút đó làm lòng chị ta bồi hồi vô cùng.
" Chị đã đến rồi sao? "
" Ừm. Tôi đến rồi, tôi đến để đón em "
" Em không thể rời khỏi nhà được, em không biết làm cách nào để trốn đi cả "
" Gửi cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ đến đó và tìm cách mang em đi "
Agnes tắt máy, cô gửi vị trí qua cho chị ta. Sau vài chục phút lần mò, Hữu Duyên đã tìm được địa chỉ và tiến hành đến đó. Khi đến nơi, chị ta đã trốn qua hàng rào và đi thẳng vào khu vườn đầy cây xanh của biệt viện nhà Alexander. Vào được bên trong, chị ta nhanh tay nhắn tin đến cho Agnes để cô đi ra bên ngoài.
" Tôi đã đi vào được sân vườn, giờ em hãy ra cửa sổ đứng đi "
Nhận được tin nhắn, Agnes thoăn thoắt chạy ra ban công đứng. Cô còn khôn khéo tắt cả đèn trong phòng để không bị chú ý. Khi cô vừa ra ban công, Hữu Duyên cũng đã nhanh chạy ra bên ngoài. Hai người họ nhìn nhau với ánh mắt chứa chan đầy nỗi nhớ nhung.
" Nhảy xuống đi, tôi đỡ em "
Hữu Duyên nhận thấy đây chỉ là tầng trệt, độ cao của nó cũng khá thấp nên khi Agnes nhảy xuống thì chị ta sẽ dư sức đỡ được.
" Nhưng. . nhưng mà em sợ "
" Hãy nhảy xuống đi, tôi sẽ không để em bị thương "
Cô chần chừ, đột nhiên chuông báo hiệu có kẻ đột nhập vang lên. Người giám sát camera đã nhìn thấy Hữu Duyên đang đứng ở bên dưới và bật tính hiệu báo động. Agnes hoảng loạn, cô mím nôi dùng hết can đảm nhảy xuống, hai mắt nhắm típ lại.
" Aaaahh!!! "
Cô hét lên, tưởng như mình sẽ bị gì nhưng may mắn là cô đã nằm trọn trong vòng tay của Hữu Duyên.
" Bắt được em rồi nhé mèo con! "
Chị ta trêu chọc, môi nhẹ nhàng hôn lên môi Agnes một cái. Hôn xong, chị ta tức tốc chạy đi, Agnes hạnh phúc đến đỏ hết cả mặt, hai tay cô ôm chặt lấy chị ta. Ánh mắt cô ngoảnh lại nhìn căng nhà của mình lần cuối.
" Mong sau, khi ba mẹ đọc được tâm thư của con thì sẽ hiểu được nổi lòng của đứa con bất hiếu này "
Cô cười nhạt, việc bỏ trốn này tuy là một việc sai trái nhưng nó là tự do của cô. Dù có thể bị ba mẹ trách mắng nhưng cô cũng cam lòng.
Ba mẹ Agnes lúc này đã vô cũng lo lắng, họ nghe thấy tiếng báo động đã nhanh chân chạy vào phòng con gái vì họ biết chắc cô đã cho người đến mang mình đi. Vì bình thường cô cũng hay làm cái trò bỏ trốn này rồi tầm 1-2 tuần sẽ quay về. Vào phòng cô, ông bà nhìn xung quanh tìm kiếm, được một lúc họ nhìn thấy có một tấm thư ở trên bàn. Đó là chữ viết tay của Agnes.
" Kính gửi ba mẹ thân yêu của con!
Con xin lỗi vì đã bỏ đi, con cũng xin lỗi vì lần này đã không nghe theo lời ba mẹ. Con có vài lời muốn nói với ba mẹ và có lẽ lần này con sẽ không giống như bao lần trước là trở về đâu. Nên xin hai người hãy lắng nghe tâm thư này của con.
Ba mẹ ơi, con đã từ bỏ rất nhiều thứ mình mong muốn vì ba mẹ. Con rất thích vẽ, nhưng vì ý nguyện của ba con đã bỏ nó và học về những thứ ba muốn. Con rất thích được đi đây đó, nhưng vì mẹ con đã luôn ngoan ngoãn ở nhà. Thế nhưng ba mẹ à. . tình yêu là thứ không thể sắp đặt được. Con biết ba mẹ cũng vì hai chữ sắp đặt mà có được con, mà con thì không thể làm được vì con đã đem lòng mình trao cho người dân thường ấy rồi. Ba mẹ có thể rất giận con, nhưng lần này con muốn sống cho chính bản thân mình một lần. Được làm một Agnes thật sự, chứ không một Agnes do ba mẹ lắp đặt. Cuối cùng con muốn nói là: con rất yêu ba mẹ! "
Bà cười hiền, cầm tắm thư lên, phía sau tấm thư là một bức vẽ bầu trời màu xanh dương xinh đẹp. Ông bà điều hiểu ngụ ý trong bức tranh đó là bởi vì màu xanh là màu của tự do.
" Ông à, có lẽ chúng ta đã quá áp đặt con bé vào một cái khuôn rồi. Giờ đây con bé đã lớn, nó đã phá vỡ cái khuôn đó để tìm màu xanh của nó "
Bà đặt tắm thư xuống, tay choàng qua ôm lấy ông.
" Hãy để con bé được làm những gì mà nó muốn thôi ông à "
" Tôi sẽ không truy tìm và ép buộc con bé nhưng mà tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho cái người Alpha đã dẫn con bé đi khỏi tôi "
Tuy là nói như vậy nhưng khoé mắt của ông đã có chút đỏ. Ông nghẹn ngào ôm lại bà, dù có khó tính đến đâu ông vẫn thật sự rất yêu thương cô con gái của mình và càng không nỡ rời xa nó. Từ đầu ông đã biết con gái của mình đã phải lòng kẻ thường dân, nhưng sau khi điều tra ông mới phát hiện người kia chính là Alpha được định ước với cô, và cả nụ cười thực sự của cô con gái nhỏ làm ông không nỡ ép buộc cô buông bỏ.
_________________
Hai năm sau
Người người xôn xao đăng lên các diễn đàn âm nhạc về việc ẩn danh suốt thời gian dài vừa qua của nghệ sĩ piano nổi tiếng Lư Hữu Duyên. Họ đua nhau hỏi về lí do tại sao chị ta lại giải nghệ và không đàn nữa và hiển nhiên họ đâu hề biết rằng người đó đang bận bịu cho việc chăm con, việc chuẩn bị hôn lễ cho mình và vợ yêu bé nhỏ của mình.
" Tôi không biết nên đặt con tên gì nữa hay là em đặt đi "
Hữu Duyên vừa bồng đứa trẻ vừa khó xử nói. Agnes ngồi trên ghế, chị vừa ăn trái cây vừa suy tư.
" Hữu Đông thì sao? Em và chị sắp kết hôn và nó được tổ chức vào mùa đông mà đúng không? Mình đặt vậy được không? "
" Được đó. Hữu Đông nghe cũng rất hay "
Chị ta cúi xuống hôn nhẹ lên trán đứa bé đáng yêu đó.
" Từ nay, bảo bối của ba và mẹ sẽ tên là Lư Hữu Đông đó nha "
Đứa trẻ đáng yêu đó cười phì. Agnes và Hữu Duyên cũng nhìn nhau cười tươi rói. Giờ đây họ đã có thể ôm trọn hạnh phúc của họ rồi.
Vài tháng sau đó, hôn lễ được tổ chức, tuy hôn lễ không có sự chứng giám hay tham dự của gia đình bên phía omega nhưng nó vẫn được tổ chức và diễn ra rất suôn sẻ với sự góp của bên phía gia đình Hữu Duyên. Từ ba mẹ cho đến cô chú điều hết mực yêu thương Agnes, họ từ lâu đã xem cô là một thành viên trong gia đình rồi.
Trong hôn lễ đẹp đẽ này còn có cả sự góp mặt của một thanh niên hay đi cà khịa người khác, anh ta còn có một quả tóc vàng chói bẩm sinh.
" Chậc chậc! Bây giờ già đầu rồi mới chịu kết hôn đó à? "
" Tin tôi chém cậu không? "
Hạ Vũ cười lớn, anh ta đi tới gần chị, bên tay phải là một cậu nhóc tầm 9-10 tuổi, tay trái là vợ mình. Đứa nhóc đó cũng có một mái tóc màu vàng óng y hệt anh ta.
" Cậu có nhờ lời hứa hồi đại học không? Sau này, cậu phải gả con của cậu cho con của tôi đấy nhá! "
" Rồi rồi! Gả thì gả. Mà cậu bớt thái độ lại đi. Khách hàng quen thuộc của tôi cũng có con trai, cậu mà làm tôi không vừa ý là tôi gả con tôi cho khách hàng của tôi đấy "
Hữu Duyên nhếch mép cười, tay chỉ chỏ về phía anh.
" là Cao gia đúng không? Con ông ta tên là gì nhỉ? "
Hạ Vũ đưa tay lên cằm vuốt vuốt, anh ta vặn não ra để suy nghĩ. Hữu Duyên thở dài, chị tiến đến gần anh, tay chỉ về hướng khu vực hôn lễ chính, đằng đó có một cậu nhóc tóc đen, gương mặt hiền hậu và còn có một phong thái ưu nhã đến lạ. Cậu nhóc đang rất tự tin cười nói với mọi người.
" Tôi nhớ rồi, nhóc đó tên là Cao Từ Hậu! "
Anh gật gật đầu.
" Đứa trẻ này mà là tình địch của con tôi thì khó xơi đây "
" Hahaha. Nói như thể tương lai đám nhóc này sẽ gặp nhau vậy "
Hữu Duyên cười phá lên vì cái suy nghĩ sâu xa của ông bạn mình, một lúc sau chị ta ngoắc tay cho người bên trong bế đứa nhỏ ra. Agnes đi tới, cô dịu dàng xoa nhẹ đầu của đứa nhóc đang rụt rè nép sau lưng ba mình.
" Khi lớn lên, con phải yêu thương con của cô đấy. Bởi vì bé Đông là cành vàng lá ngọc của cô đó "
" Haha nếu con trai tôi mà có ăn hiếp con rể của tôi thì tôi chắc chắn sẽ tẩn nó một trận "
Vợ của Hạ Vũ lên tiếng, bọn họ được một trận cười rộn ràng. Hôn lễ cũng được diễn ra suông sẻ. Agnes và Hữu Duyên sau đó đã quyết định đi du lịch khắp nơi. Hữu Duyên thì lâu rất lâu mới trình diễn một lần, Agnes thì đã có thể tự do vẽ tranh và làm những gì mình thích. Các tranh vẽ của cô đã được rất nhiều người để mắt đến, họ còn mua nó với giá rất cao. Cứ vậy họ sống hạnh phúc bên cạnh nhau.
Thế nhưng hạnh phúc của họ chỉ kéo dài đến năm Hữu Đông lên 8 tuổi. Lúc đó, họ nhận được thiệp mời tham dự buổi tiệc ở nhà Hạ Vũ, sẵn họ muốn cùng nhau bàn bạc về chuyện hôn lễ sau này của 2 đứa trẻ, nhưng không may khi ấy họ đã bị tai nạn xe rất nghiêm trọng vì chiếc xe phía trước mất lái dẫn đến việc không may này xảy ra, phía xa xa bên kia là toà biệt thự của Hạ Vũ đang bốc cháy dữ dội, ánh lửa nuốt chửng mọi thứ.
Cả hai gần như mất đi mọi nhận thức, Agnes đã bị một mảnh kính vỡ đâm vào bụng dưới, Hữu Duyên thì bị trấn thương nặng ở phần đầu. Đứa con của họ may mắn hơn là bởi vì nó đã được Agnes ôm trọn vào lòng để bảo vệ.
Trước khi mất đi ý thức, Agnes đã cố vươn cánh tay ra chạm lên mặt Hữu Duyên. Khi chạm được làn da lạnh tanh đó, cô đã nở một nụ cười hạnh phúc đầy mãn nguyện.
" Duyên à. . . em yêu. . chị, yêu . . chị nhiều lắm. Kiếp sau, em. . vẫn sẽ. . nguyện làm omega . . của chị "
Hữu Duyên trong mê man đã nghe được những lời nói lắp bắp đó của cô. Chị ta cũng đã mĩm cười hạnh phúc, tuy không đáp lại nhưng trong thâm tâm của chị ta cũng đã nói từng lời ngọt ngào dành cho cô.
" Tôi cũng vậy. Tôi cũng yêu em Agnes à, nếu kiếp sau có đến, tôi sẽ nguyện một lần nữa được cưới em. Dù có phải trải qua đau đớn, tôi cũng cam tâm tình nguyện trải qua nó để được cưới em "
Họ đã ra đi và để lại một kết tinh tình yêu của mình. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, Agnes đã nghe thấy được tiếng khóc thất thanh của Hữu Đông. Nghe con mình khóc, lòng cô một phần được an ủi vì con mình còn sống, một phần đau thương vì không thể tiếp tục ở bên chăm sóc cho con mình.
" Thiên thần nhỏ của mẹ. Hãy sống một cách hạnh phúc và vui vẻ nhé còn, xin lỗi vì cả hai chúng ta chẳng thể đi cùng con hết những ngày tháng tươi đẹp. Nhưng ta tin chắc, con sẽ có thể vững vàng trên đường đời của mình. Mẹ yêu con. . . "
Cuộc đời của cả hai đã kết thúc nhưng tình yêu của họ thì không. Cho đến lúc chết đi, điều mà cả hai trăn trối không phải là tiếc nuối mà chính là lời yêu thương dành cuối cùng dành cho đối phương và lời yêu thương dành cho đứa nhỏ của họ.
Tình yêu chính là vậy, nó chớm nở rất nhanh nhưng nó lại bền chặt và lấp lánh hệt như một viên kim cương thuần khiết. Nó sẽ tồn tại mãi trong trái tim và linh hồn của chúng ta.
___________Kết thúc Phiên ngoại________