Nhiên Tử quay về, hắn vừa về đến nhà đã tức tốc chạy đến tủ quần áo của mình. Hắn chọn cái áo này rồi đến cái áo nọ, lựa qua lựa lại thì cuối cùng hắn chỉ ưng mỗi cái áo sơ mi đen và cái quần cũng màu đen nốt.
" Như vậy chắc ổn rồi "
Hắn đặt quần áo xuống và tháo kính ra, cả người thư giãn tiến vào phòng tắm. Nhiên Tử xả nước từ vòi sen xuống, hắn gãi gãi tóc của mình. Đôi mắt diều hâu dần dần nhắm lại tận hưởng cảm giác thoải moái này.
" Thời gian gần đây Lữ Linh rất hay ngủ. Thuốc điều trị đã ngày càng có tác dụng rồi nhỉ? Em ấy sẽ nhớ lại mọi chuyện nhanh thôi "
Nhiên Tử thở dài, pheromone của hắn được thải ra. Kì động dục của hắn sắp đến nhưng hắn vẫn cố gắng điều khiển nó để cho nó đến muộn nhất có thể. Chính vì điều đó mà nó đã ảnh hưởng không ít đến tâm trạng của hắn.
" Nếu Lữ Linh nhớ lại mọi thứ thì liệu rằng em ấy có còn là em ấy của bây giờ không? Em ấy có còn mĩm cười khi nhìn thấy mình không? Em ấy có còn gọi tên mình nữa không? "
Nghĩ đến điều này trái tim của bác sĩ nhói lên. Hắn ta hiểu cảm giác này là do khi hắn yêu chất xám ngập chìm trong dopamine và oxytocin, những hormone đem lại cảm giác vui vẻ và hài lòng.
Nhưng khi tình yêu tụt mất hoặc nói đúng hơn là thất tình, nguồn cung cấp của các hóa chất này biến mất một cách tự nhiên, và để lại các kích thích tố căng thẳng như cortisol và adrenaline. Dù hiểu rõ là vậy nhưng hắn vẫn thực sự cảm thấy rất đau mỗi khi nghĩ đến việc Lữ Linh sẽ mãi mãi rời xa hắn.
" Cảm xúc nào của con người điều bị khống chế bằng não của mình nhưng có bao giờ tự mình điều khiển mình dừng yêu một người được đâu. Dù biết rằng việc ở bên cạnh người ta rất mơ hồ hoặc có thể người đó sẽ không thực sự yêu mình nhưng mình vẫn một lòng cố chấp "
Nhiên Tử rời khỏi phòng tắm. Hắn thay quần áo xong, gương mặt buồn thê thảm đó đang cố gắng nở nụ cười. Hắn ta đưa tay lên véo má mình vài cái để lấy lại tinh thần.
" Đến giờ hẹn rồi. Phải tỉnh táo lên nào Nhiên Tử "
Hắn đeo kính vào và rời khỏi nhà. Đến bệnh viện, hắn chậm rãi đi tới phòng cậu. Nhiên Tử gỏ cửa, hắn chờ đợi giọng nói của cậu.
" Đợi em một chút "
Lữ Linh đang chọn quần áo của mình. Cậu mặc đại một cái áo màu xám, tay với lấy cái áo khoác bên cạnh thì bất chợt cậu quơ tay trúng phải cái khoác trắng bên gốc. Tiếng leng keng va chạm quen thuộc phát ra, cậu ngơ ngác.
" Âm thanh này giống hệt với âm thanh của sợi dây chuyền trong giấc mơ "
Lữ Linh nhanh tay lấy sợi dây trong túi áo khoác ra. Nhìn thấy kiểu dáng của nó cậu cảm thấy rất đau đầu, lòng cũng buốt lên. Hơi thở dồn dập, cả người cậu nóng hừng hựt toả đầy pheromone dục vọng. Nhiên Tử ở bên ngoài cũng cảm nhận thấy không ổn, hắn mở cửa tiếng vào trong. Vừa vào hắn đã nhìn thấy Lữ Linh đang ngồi khụy ở dưới sàn với hơi thở hổn hển.
" Em sao vậy Lữ Linh? Em bị đau ở đâu sao? "
Hắn chạy đến gần cậu, mùi hương pheromone của Lữ Linh như quắn lấy hắn. Nhiên Tử nhận ra đây chắc chắn là kỳ phát tình của cậu đã đến.
" Kỳ phát tình của em đến rồi sao? "
Hắn mở ngăn tủ lấy thuốc ức chế cho cậu. Nhiên Tử cố gắng kìm chế, hắn nâng cằm của cậu lên để đưa thuốc vào nhưng cậu đã không thể giữ được bình tĩnh. Lữ Linh choàng tay qua cổ hắn, giọng nói khàn khàn đầy dụ dỗ
" Anh giúp em đi, bằng tay cũng được "
Mặt cậu đỏ ngâu lên, môi nhỏ mấp máy thèm khát nụ hôn của hắn. Mồ hôi lạnh trên trán cậu chảy nhẹ xuống lỗ tai. Nhiên Tử nuốt nước bọt, hắn thở dài. Đôi tay rắn chắt ôm chầm cậu vào lòng, hắn luồng tay xuống phía dưới quần của cậu. Tay còn lại chạm nhẹ lên sợi tóc của Lữ Linh một cách nâng niu. Hắn hạ môi xuống gần môi cậu.
" Anh hôn em được không? "
" Được "
Nhiên Tử tiến đến mút lấy bờ môi đang mong chờ kia. Hắn luồng đầu lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng của cậu, hai đầu lưỡi nóng bỏng quắn lấy nhau say đắm. Phía dưới của hắn cũng đã ngóc đầu dậy, nhưng Nhiên Tử vẫn một mực dùng tay vuốt vuốt cho cậu chứ không hề có ý định đâm vào bên trong.
" Aaah ưm- em. . .em sắp ra "
" Em ra đi "
Hắn lấy viên thuốc ức chế của cậu ra và ngậm trong miệng. Nhiên Tử tiến tới hôn cậu lần nữa, tay hắn nhịp nhàng vuốt lên vuốt xuống cậu em của Lữ Linh. Cậu bị nụ hôn đó điêu luyện mút lấy đến độ đạt đến đỉnh điểm của khoái cảm, Lữ Linh bắn ra dòng tinh dịch trắng đục, môi nuốt luôn viên thuốc ức chế mà hắn vừa đẩy qua.
" Haah . . Mệt quá đi mất "
Cậu gục vào lòng của hắn, hơi thở gấp gáp. Hắn cười trừ, bế cậu lên giường. Nhiên Tử đi đến phòng vệ sinh tự mình giải quyết cái thằng nhóc đang ngôi đầu gào thét kia.
Lữ Linh nằm dài trên giường, cậu mê man chìm vào giấc mộng, âm thanh leng keng đó lại lần nữa vang lên từng nhịp. Nó giống như đang muốn khơi gợi một điều gì đó trong lòng cậu. Lữ Linh càng muốn đến gần nó cậu càng bị một bóng tối vô hình kéo lại, bóng đêm đó mạnh mẽ đến nổi vực cậu dậy khỏi giấc ngủ.
" Rốt cuộc. . . rốt cuộc thì. . lỗ hổng đó là gì vậy? "
Chỉ có vài phút trôi qua mà cậu đã không thể ngủ lại được. Lữ Linh bước xuống giường, cậu lụt lọi tủ lấy ra cái quần mới để thay. Thay xong Lữ Linh ngồi phịch trên giường, cậu lấy sợi dây chuyền đó ra xem. Tay run run tiến đến mặt dây, cậu dự định mở ra thì đột ngột Nhiên Tử mở cửa bước ra làm cho cậu giật mình. Lữ Linh nhét sợi dây chuyền vào túi áo khoác.
" Sao em không ngủ một chút đi? Dậy như vậy sẽ rất mệt đó"
Hắn lo lắng đi đến chỗ cậu, tay nhẹ kiểm tra trán của Lữ Linh.
" Kỳ phát tình của em được thuốc kìm chế lại rồi đó. Giờ em sẽ không mất kiểm soát nữa đâu "
Hắn cười dịu dàng. Cậu cười tươi đáp lại. Lữ Linh nắm lấy tay hắn, cậu có chút đượm buồn.
" Em muốn đi xem đài phun nước "
" Được. Mà nếu em cảm thấy không khoẻ phải nói với anh đó, biết chưa? "
Cậu ngoan ngoãn gật đầu. Cả hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện. Chiếc xe hơi màu xám nhạt của bác sĩ chậm rãi chạy đến khu công viên phía Bắc thành phố. Họ dừng ở trước cổng mua vé và cùng nhau đi bộ vào trong.
Hôm nay có buổi biểu diễn đặc biệt nên có rất nhiều người đến xem. Những Alpha nam xung quanh điều lén lén nhìn ngắm cậu. Lữ Linh cảm thấy có chút khó chịu và lo lắng, cậu nắm chặt lấy tay hắn.
" Em không thích nơi đông người sao? "
Cậu lắc lắc đầu.
" Không phải. Em sợ em sẽ lạc mất anh "
Giọng nói nhỏ nhẹ có chút sợ sệt đó mang đầy sự đáng yêu. Điều ấy như một mũi tên màu hồng bay thẳng vào tim của ai kia, hắn đỏ mặt ngại ngùng. Lòng thì háo hức cảm giác vui sướng.
" Anh dẫn em đến chỗ này, vừa dễ xem buổi biểu diễn, vừa không quá đông người "
Nhiên Tử nắm tay cậu rời đi, cả hai luồn lách qua con hẻm lớn của công viên rồi tiến đến một góc nhỏ nằm xéo qua phía khán đài. Hai người ngồi xuống ghế, họ thở phào vì cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi lý tưởng cho cả hai.
_________________
Vũ Vinh giải quyết xong số công việc của mình, anh đi đến quán bar để hưởng thụ dục vọng. Anh ta ngồi trên ghế, tay ôm lấy vị hôn phu mà ba anh đã bắt buộc anh phải cưới, môi hôn lấy cô ả một cách tận hưởng. Đột nhiên tiếng gõ cửa bên ngoài phá tan đi bầu không khí ám muội của anh.
" Vào đi! "
Vũ Vinh khó chịu nói. Tay xoa xoa tóc của cô.
" Vợ đợi anh một chút nhé! Xong xuôi mọi chuyện anh sẽ tiếp tục cuộc vui với em "
Một nụ cười không tài nào giả hơn của anh. Tiếc cho anh là gia đình anh không làm trong giới showbiz chứ không thì bây giờ chúng ta đã có một ảnh đế mang tên Vũ Vinh rồi. Anh khoác áo vào, bước chân chậm rãi đi ra cửa. Nụ cười gượng ép trên môi cũng tắt đi.
" Chuyện gì? "
" Thưa ngài, cậu Lữ Linh đã ra ngoài với tên bác sĩ đó. Hiện tại bọn họ đang ở công viên đài phun nước ạ. "
Nghe đến đây Vũ Vinh sôi máu. Anh siết chặt tay tạo thành nắm đấm, ánh mắt lộ rõ sự tức giận.
" Chuẩn bị xe đi! Tôi sẽ tự mình đến đó "
Vũ Vinh hùng hổ rời đi. Anh đã nghĩ rằng nếu anh nhờ bác sĩ riêng của Hạ Phong thì cái chuyện có kẻ lăm le cướp lấy viên minh châu của anh sẽ không xảy ra. Nhưng anh đâu ngờ rằng anh lại tự tay mình dâng thịt đến cho hổ đâu. Anh đến xe, vừa ngồi xuống ghế anh đạp mạnh chân ga phóng đi với tốc độ cao. Sự ghen tuông mù quáng đã ăn mất lý trí của anh lần nữa.
" Lữ Linh của anh. Em là của anh mà. Sự đẹp đẽ và hào nhoáng của em là do anh nhìn thấy chính vì vậy nó phải là của riêng một mình anh. Dù anh có ở với ai hay anh có không thể cưới em thì em cũng phải là của anh "
__________ Còn Tiếp ________
Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin. Nếu truyện được đăng tải ở nơi khác hoặc mang nội dung gần giống (y hệt) thì điều là reup trái phép.