Buổi học dài của Hữu Đông kết thúc, cậu vươn vai một cái khoẻ khoắn. Dọn dẹp hết đóng sách vở trên bàn Hữu Đông nhanh chóng rời khỏi lớp.
" Làm gì cậu gấp vậy? Đi ăn gì đó không? "
Lưu Hoà lẽo đẽo theo sau cậu, cậu ta khó hiểu nhìn sự gấp rút của bạn mình. Bình thường rủ cậu đi ăn thì cậu sẽ ngây lập tức gật đầu, hôm nay thì lại khác, mặt hiện rõ sự khó xử.
" Để hôm khác nha "
Hữu Đông hì hục chạy khỏi lớp, cậu nhanh chóng chạy đến cổng trường và bước vào một chiếc xe hơi màu đen kì lạ. Lưu Hoà nhìn thấy thì vô cùng nghi ngờ.
" Cậu ta từ khi nào mà có người đưa đón nhỉ? Mình có nên hỏi không hay là để cậu ấy tự nói đây "
Dù nghi ngờ nhưng Lưu Hoà không hề hấp tấp bởi vì cậu ta hiểu được tính cách của bạn mình và cũng một phần nào đó hiểu được căng bệnh của Hữu Đông. Ngày trước, cậu ta cũng không ít lần khuyên nhủ Hữu Đông là hãy đi bệnh viện điều trị nhưng cậu ta lại một mực không chịu . . . Có lẽ cậu đã quá ám ảnh cái chết của cha mẹ trong phòng cấp cứu nên mới không dám đến bệnh viện hoặc cũng có lẽ cậu sợ bà dì của mình đánh nên mới cố chấp như vậy. Nghĩ đến thì Lưu Hoà càng rầu rĩ hơn.
" Thôi để cậu ta tự nói với mình vậy "
________________
Hữu Đông bước xuống xe, cậu thở dài đi lên phòng thì đột nhiên dừng chân lại bởi mùi pheromone của hắn. Nó toả ra vô cùng mạnh mẽ và rất chi là gợi cảm, nó giống như đang dụ dỗ cậu.
" Tên này đừng nói là đang trong phòng của mình làm chuyện bậy bạ nha "
Cậu đưa tay lên bịch mũi, tay còn lại thì mở cửa phòng bước vào. Nhìn thấy hắn đang say giấc nồng trên giường của mình khiến cậu có chút khó chịu, dù khó chịu nhưng trút giận lên hắn thì chắc đầu thai vài kiếp cậu cũng không dám làm.
" Sao lại ngủ ở phòng người khác như vậy chứ? "
Cậu đến gần hắn hơn. Hữu Đông tò mò thấy Hạ Phong đang ôm một vật gì đó trong quen mắt vô cùng, cậu gỡ tay hắn ra thì ngỡ ngàng.
" Đây là tranh của mình vẽ vào năm lớp 8. Tại sao nó lại ở đây? "
Cậu lớn tiếng nói khiến hắn thức giấc. Hạ Phong mở nhẹ mắt, hắn nhàn nhã nở nụ cười
" Về rồi đấy à. . "
Không đợi cậu đáp, hắn tiến đến hôn lấy môi cậu, chiếc lưỡi điêu luyện ấy tham quan hết bên trong bờ môi ấm áp của cậu. Hạ Phong như thèm khát mà càng mút chặt lưỡi của Hữu Đông hơn khiến cậu đứt quãng hơi thở.
" Dừng . . . "
Cậu khó khăn nói. Hắn sau trận hôn mạnh bạo thì cũng chịu dừng lại, tay hắn luồng vào trong chiếc áo đồng phục của cậu mà man mê đầu ngực, Hữu Đông không thể kháng cự lại Pheromone mát mẻ của hắn. Cậu như say đắm vào khoái lạc mà hắn đang tạo ra
" Aaah~ "
" Rên lớn lên đi. Ta muốn nghe âm thanh tuyệt hảo của ngươi "
Hạ Phong đưa tay tiến gần đến lỗ nhỏ của cậu, hắn trêu ghẹo vào nơi ấy một cách chậm rãi, sự chậm rãi khiến cho cậu thích đến mê hồn. Mùi hương của Hữu Đông dần dần toả ra, nó hoà quyện vào mùi hương của hắn khiến cho khắp căn phòng nồng nặc mùi pheromone.
" Sướng lắm sao? "
" Vâng. . . Aaah~ xin hãy mạnh hơn "
Cậu choàng tay qua cổ hắn, ánh mắt màu xám xanh bây giờ trong rất dâm đãng, nó khiến cậu em của hắn phình lên kiu gào dữ dội.
" Ta sẽ chiều theo ý muốn của ngươi vậy "
Hắn cởi quần của cậu xuống, hai cánh tay lực lưỡng ấy bế Hữu Đông lên một cách nhẹ nhàng. Hạ Phong tiến dương vật to lớn của mình vào chiếc lỗ ướt đẫm nhỏ nhắn của cậu.
" Aaaaaah ~ "
Hữu Đông rên một tiếng lớn, âm thanh ấy khiến hắn hưng phấn hơn.
" Ngoan ngoãn thật đấy "
Hạ Phong mạnh bạo đẩy vào bên trong cậu, hắn nhịp nhàng đẩy vào rút ra khiến cho cậu không thể ngừng khoái cảm và cũng không thể ngừng rên rỉ.
" Aaaah~ aaaah~ ưm-"
Hắn tiến đến giường đặt cậu xuống gần bức tranh, hông thì nhịp nhàng đẩy vào đẩy ra.
" Aaaaaah ~ Hạ Phong à~ tôi . . . Tôi sắp ra "
Cậu lớn giọng, tay báu chặt vào cổ hắn. Hắn liếm nhẹ môi, thút mạnh lên khiến cho dương vật sắp chậm đến gần nút thắt.
" Aaaaaah ~ "
Cả hai cùng nhau xuất ra một tinh dịch màu trắng. Cậu thở gấp, tay chân thì mệt mỏi đến rã rời. Hắn rút dương vật ra, ngồi lên ghế trong rất thư giãn. Hữu Đông nhìn hắn như bị thu hút bởi cơ thể hoàn hảo của hắn, nó khiến cho cậu mê say một cách vô thức.
" Nhìn gì dữ vậy ? "
" Hả? K-k-không gì "
Cậu đỏ mặt lẫn tránh câu hỏi của hắn, hắn cũng không mấy để ý. Hạ Phong tựa người vào ghế, tay tiện lấy gói thuốc mà hắn vứt trên bàn khi nãy. Hắn châm một điếu, rít một hơi, ánh mắt có chút trầm tư. Cảnh tượng này lại khiến cho Hữu Đông ngắm nhìn chăm chú.
" Bức tranh đó là ngươi vẽ đúng không? "
" Dạ. Nó có điều gì khiến ngài bận tâm sao? "
Cậu nhìn hắn tò mò. Hắn ngậm điếu thuốc trên miệng, đứng dậy mặc quần áo vào. Chỉnh chu xong trang phục hắn cầm điếu thuốc xuống, phà một hơi khói, vẻ mặt trong khá dịu dàng, nụ cười tươi của hắn cũng không còn vẻ giễu cợt . Xung quanh hắn đột nhiên hiện lên vài ánh vàng của pheromone.
" Nó rất đẹp nên khiến ta bận tâm. Ta nghĩ ngươi nên vẽ nhiều hơn "
Hắn bước ra khỏi phòng và rời đi. Hắn đi và đã để lại một sự rung động đến không thể chịu đựng được dành cho Hữu Đông. Nhìn thấy nụ cười, ánh mắt màu vàng tuyệt sắc ấy của hắn khiến tim cậu rối loạn, nó cứ đập thình thịch một cách mạnh bạo. Cậu bối rối cầm lấy chiếc chăn trùm lên kín người, dù trùm như vậy nhưng cậu vẫn không thể trùm lại trái tim của mình được. Nó cứ đập mạnh liên hồi chỉ vì vài hành động nhỏ nhặt của Hạ Phong.
" Không thể nào đâu đúng không? Không thể nào . . . Mình đây chỉ là vì ngưỡng mộ mà thôi "
Dù cố gắng nghĩ nó là một cảm giác ngưỡng mộ nhưng tim của cậu thì lại thành thật vô cùng. Nó đã rung động bởi giọng nói, bởi ánh mắt, bởi nụ cười đẹp đến mê hồn của ai đó. . .
___________ Còn Tiếp_________
Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin