Từ Hậu nhanh chóng rời khỏi nơi đó, anh ta chạy một mạch về nhà cậu. Mồ hôi lanh trên trán rơi xuống không ít, anh ta đang hoảng loạn. Dừng trước cổng, vẻ mặt của anh hiện rõ sự bất ổn. Tay run run, anh nhìn lên kính hậu để xem biểu cảm của cậu.
" Sao em ấy có thể bình tĩnh như vậy chứ? Không lẽ em ấy đang có ý định muốn để Hạ Phong tìm thấy sao? Không được đâu, mình đã cố gắng đến như vậy rồi. Tuyệt đối không để Hạ Phong cướp đi em ấy khỏi tay mình "
Anh mở cửa xe bước xuống, Hữu Đông cũng rời khỏi xe. Cậu dự định đi vào trong cùng Dâu Tây thì bị anh ngăn lại, cậu khó hiểu nhìn anh.
" Sao vậy? "
Hữu Đông gục mặt xuống, từ nãy đến giờ cậu vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh. Cậu luôn tính toán trong đầu những khả năng xấu nhất có thể diễn ra với mình khi bị hắn phát hiện. Nhưng cậu không biết rằng sự bình tĩnh này lại gây ra một suy nghĩ sai lệch trong đầu Từ Hậu.
" Đi thôi Hữu Đông! Anh sẽ lập tức cho người đến thu xếp mọi thứ, rời khỏi thành phố này thôi. Hạ Phong hắn đã tìm thấy em rồi, là do anh không cẩn thận. Anh xin lỗi, nên là bây giờ mình đi thôi em "
Anh siết chặt tay cậu. Dâu Tây nó cũng lo lắng, tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng mà nhìn vẻ mặt của Từ Hậu nó biết chuyện này rất quan trọng. Nó nắm chặt lấy tay ba nó như đang cố an ủi cậu cho cậu bớt căng thẳng.
" Ba ơi, ba đừng sợ, mùi của ba phát ra nhiều lắm luôn "
" Ơ- ba-ba xin lỗi. Do căng thẳng quá nên làm con khó chịu rồi "
Hữu Đông giật mình, cậu nhận ra vì quá hoảng mà đã vô thức phát tán mùi pheromone bất ổn. Cơ thể của cậu vì thế mà lạnh đi đôi chút, cậu hít mạnh một hơi. Ánh mắt xanh xám nhìn anh một cách kiên định.
" Em nghĩ không cần trốn nữa đâu. Hạ Phong đã muốn tìm rồi thì chắc sẽ dùng cả đời để tìm, tìm không thấy anh ta cũng sẽ tìm. Em trốn được tới nay đã là may mắn lắm rồi, nên là em sẽ tự mình đối mặt với chuyện này. . Anh không cần lo đâu và chuyện này không phải lỗi của anh "
Cậu vỗ vỗ vào tay anh rồi nhẹ nhàng gạt nó xuống. Ngay lúc cánh tay cậu rời khỏi tay anh là lòng của Từ Hậu đã bị nhiễu loạn. Anh ta vô hồn, đứng im bật nhìn bóng dáng cậu và Dâu Tây bước vào trong nhà. Cái cảm giác người ngoài cuộc này làm anh nghẹn ngào một cách kì lạ, nó vừa có chút đau, vừa cảm thấy tức giận lẫn ganh tỵ. Khoảng khắc cậu khuất dần trong mắt anh cũng là khoảng khắc anh hiểu hơn về chuyện mình chỉ là một dấu chấm nằm ngoài vòng tròn tình cảm của cậu. Câu nói cậu chỉ xem anh là anh trai và cái ranh giới đó nó hiện lên rõ rệt một cách đáng sợ, nó phân biệt giữa tình yêu và cái gọi là mang ơn. Thứ cảm xúc tốt đẹp cậu dành cho Từ Hậu chỉ là hai chữ mắc nợ, hiển nhiên mắc nợ thì phải trả và món vật cậu trả anh chính là những cử chỉ ân cần bình thường không bao giờ vượt quá giới hạn mà bản thân đặt ra.
" Khoảng thời gian bên cạnh nhau dài như vậy, chẳng lẽ em không nghe thấy tiếng con tim tôi đập vì em sao? "
Anh quay lại vào trong xe, tay đấm mạnh vào vô lăng. Ánh mắt đen hừng hựt lửa giận, xung quanh anh ta toả ra một màu đen huyền đến đáng sợ. Từ Hậu chạy xe và rời đi. Hữu Đông vào trong nhà, cậu ôm chặt lấy Dâu Tây, ánh mắt này không hề dao động bởi vì cậu có thứ mà cậu nhất định phải bảo vệ.
" Bé Dâu ngoan, dù cho có nghe ba quát tháo ai hoặc chuyện gì xảy ra thì con vẫn phải ở yên trong nhà, không được ra khỏi phòng khi ba không cho phép, biết chưa? "
" Dạ con biết rồi ạ "
Dâu Tây gật đầu, cậu dẫn nó vào phòng để cho nó chuyên tâm đọc truyện mà không để ý đến bên ngoài. Cậu thì ra sẵn cửa chờ vì biết chắc rằng là Hạ Phong sẽ đến vào hôm nay. Đương nhiên mọi chuyện không ngoài dự đoán của cậu, hắn khi nãy đã khéo léo hỏi về tên của Dâu Tây và được cô giáo chủ nhiệm của nó ghi ra địa chỉ nhà. Vừa biết nhà, hắn đã tức tốc đến đây cùng Nhất Nhất. Ngồi trên xe mà lòng hắn như lửa đốt, nó bồi hồi và bồn chồn đến từng phút từng giây.
" Là nơi này ạ "
Nhất Nhất dừng xe, Hạ Phong lo lắng chỉnh chỉnh lại cà vạt. Hắn bước xuống xe còn lúng túng, sợ bộ dạng bên ngoài của mình không được chỉnh chu mà soi vào kính hậu của xe. Hắn hít mạnh một hơi, lấy tinh thần, chậm rãi đi vào trong khu trọ. Vừa vào là mọi người xung quanh ai cũng trầm trồ với vẻ ngoài lai Tây nổi bật của hắn.
Khác với một Từ Hậu đen huyền thì một Hạ Phong vàng sáng sẽ làm người ta thích ngắm nghía hơn. Mái tóc hắn được ánh nắng chiếu vào trong sáng bừng hệt như một ánh sao giữa màn đêm, khuôn mặt chững chạc, già dặn nhưng tuấn mỹ vô cùng, chiều cao và vóc dáng hắn đâu kém gì những người mẫu nổi tiếng.
Hạ Phong đi sâu vào trong, hắn dừng trước cửa phòng trọ của Hữu Đông. Hắn đứng đựng ra đó không dám gỏ cửa, nhìn hắn như học sinh cấp hai đang đi tỏ tình người yêu vậy, rụt rịt rụt rè trong khá hài hước.
Hắn đưa tay lên dự định rõ cửa thì tiếc là Hữu Đông đã mở cửa bước ra trước. Cậu nhìn hắn với đôi mắt tràn ngập sát khí, còn hắn nhìn cậu thì trong ánh mắt mong mỏi và tràn đầy hạnh phúc. Hắn ngẩn ra nhìn từ tóc cho đến mặt, đến cổ rồi đến cả thân người cậu. Tất cả mọi đường nét điều bị hắn tham lam nhìn ngắm từng li từng tý.
" Anh muốn gì hả? "
Cậu hằng giọng, trong âm điệu mang sự tra hỏi. Hạ Phong nghe giọng nói của cậu hắn còn đỏ mặt lên bởi cái âm thanh này là thứ mà hắn đã nhung nhớ nhiều năm. Có điều âm giọng ấy lúc này đang rất chua chát, nó không còn nhẹ nhàng, êm dịu như ngày xưa.
" Anh- anh. . À- hay là mình tìm chỗ nào ngồi cho dễ nói chuyện, được không? "
Hắn ngập ngừng nói. Cậu cau mày, giọng đay nghiến.
" Tôi với anh có gì để nói hả? Sáu năm trước anh hành hạ tôi chưa đủ nên muốn tìm lại tôi để tiếp tục hành hạ sao? Anh lại muốn đem tôi đến nhà kho ngủ, rồi sáng đến tôi phải nhìn anh làm tình với người khác "
Cậu mất bình tĩnh nhìn hắn. Hạ Phong gục mặt xuống, hắn biết những chuyện hắn làm thật sự rất tàn nhẫn. Lúc đó đổi lại là người khác thì e rằng người ta đã tìm cách bỏ đi rồi chứ không còn ngu dốt ở lại bên cạnh hắn đâu. Hữu Đông nhìn thấy ánh mắt hối lỗi của hắn, cậu bất giác mềm lòng nhưng lúc này cậu phải cố gắng cay nghiệt hết mức để đuổi hắn rời khỏi cuộc sống đang yên bình của cậu và đứa nhỏ.
" À- hay là anh không có ai để làm tình nên mới tìm tôi. . . nhưng mà tiếc cho anh là tôi không muốn lăn cầu thang mười mấy bậc nữa đâu, tôi cũng không dư giả thời gian mà ngồi ăn cơm bệnh viện suốt ba tháng, tôi không bao giờ muốn gặp lại một tên khốn chỉ xem tôi là một món đồ chơi, nên là anh hãy biến đi "
Cậu cười khẩy, lạnh lùng quay người vào trong, Hạ Phong hắn vươn tay ra tiến đến nắm chặt lấy cả người cậu. Hắn còn thừa cơ hội ôm trọn cậu vào lòng, mũi hít hà hương vị mát lành từ tóc của cậu.
" Đông. . nghe anh nói đi m-"
" ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI!!! "
Cậu hét lên, tay tán mạnh vào mặt hắn. Tiếng chát như xé nát bầu không khí yên tĩnh, căng thẳng bao trùm họ. Hữu Đông nghiến răng, ánh mắt cậu hiện rõ sự giận dữ. Cậu chỉ thẳng ngón tay trỏ vào mặt hắn.
" Anh có nói bất kì điều gì tôi cũng không tin anh, nên là hãy cút khỏi đây đi, đừng bao giờ đến nơi này nữa. Sự xuất hiện của anh chỉ càng tăng thêm cảm giác căm hận trong tôi mà thôi "
Từng lời hất hủi và ghét bỏ từ cậu như một thanh gươm sắc bén đâm mạnh vào trái tim hắn. Hạ Phong khó chịu đến nghẹn đắng, hơi thở của hắn tự dưng bất ổn, mùi pheromone toả ra mất kiểm soát. Hắn cố gắng đứng vững, cánh tay run run tiến đến chỗ cậu, hắn chạm nhẹ lên má cậu. Gương mặt chất chứa đầy sự u mê và ần cần.
" Xin em đừng trốn chạy khỏi anh nữa. Dù em có mang bộ dạng căm phẫn nào anh vẫn sẽ tình nguyện ngu dốt mà ôm lấy, em có hận thù anh thì anh vẫn muốn được nhìn thấy nụ cười của em. . . Và nếu em có tiếp tục bỏ đi, thì anh sẽ lại tìm kiếm, bao lâu anh cũng sẽ tìm, miễn sau kết quả cuối cùng vẫn là em "
Vừa nói xong, hắn té khụy xuống như bịch muối làm cậu hoảng hốt. Hữu Đông ngồi xuống, cậu lay lay cả người hắn nhưng lại không có bất kì động tĩnh nào, trông hắn không khác gì một cái xác chết.
" Hạ Phong! Hạ Phong! "
Cậu khó khăn đỡ hắn lên, cái cơ thể này của hắn cũng nặng quá rồi. Cậu vừa cắn răng vừa cố lê cái thân to đùng của hắn ra ngoài tìm Nhất Nhất. Sau hơn 10 phút thì cuối cùng cậu đã mang được hắn ra xe, vừa đến nơi Nhất Nhất đã mau chóng đỡ hắn lên xe. Cậu thấy vậy định quay người về, Nhất Nhất chạy đến chặn cậu lại, anh ta cuối gằm cả nửa người xuống cầu xin cậu.
" Xin cậu Hữu Đông hãy đi với tôi, xin cậu hãy phối hợp chữa trị căng bệnh của ngài D "
Hữu Đông ngơ người, rõ là nhìn hắn khỏe mạnh mà, cơ thể vẫn còn cứng cáp hệt như sáu năm trước. Mặt mũi có trưởng thành hơn thật nhưng hắn cũng đâu phải là trong độ tuổi suy yếu đâu mà phải điều trị bệnh này nọ.
" Tôi không làm được đâu, tôi không phải bác sĩ, với cả tôi cũng muốn dính dáng gì đến anh ta nữa "
Cậu cố gắng tìm cách tránh né anh ta. Nhất Nhất càng làm lớn hơn, anh ta quỳ xuống làm cậu khó xử trước ánh mắt của rất nhiều người.
" Nếu cậu không đi cùng thì chắc chắn đôi mắt của ngài ấy sẽ mù loà vĩnh viễn, thế nên cầu xin cậu rũ lòng từ bi "
Nghe đến lời mù loà vĩnh viễn của Nhất Nhất làm cho cậu sững sờ. Hạ Phong hắn mất căng bệnh nan y gì mà có thể dẫn đến mù loà vĩnh viễn như vậy chứ. Cậu tiến đến đỡ Nhất Nhất lên.
" Được rồi! Tôi sẽ đi cùng anh, trên đường đến bệnh viện hãy nói rõ cho tôi biết về bệnh của anh ta "
Tuy sợ hãi hắn nhưng cậu vẫn thật sự không thể giết đi cái tình yêu mình dành cho hắn. Sáu năm cố gắng chết tâm nhưng trái tim thì không thể giết hay cắt bỏ. Rõ là cậu đã có thể tàn nhẫn đuổi hắn đi, buông lời cay độc hơn với hắn nhưng để hắn mù loà hay bị thương tật mãi mãi thì cậu chắc chắn không thể trơ mắt ra nhìn được, dù đúng dù sai hắn vẫn là ba của Dâu Tây, là Alpha từng lăn giường với cậu, tuy chưa thể chung chăn gối nhưng vẫn còn chút ít nghĩa tình và sự nghĩa tình đấy thay đổi đi suy nghĩ, tính toán sẵn của cậu. .
_______________Còn Tiếp___________
Truyện được đăng tải duy nhất trên wat pad Hattchin. Nếu truyện được đăng tải ở nơi khác hoặc mang nội dung gần giống ( y hệt ) thì điều là reup trái phép.