Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Editor: Min

Đến nhà lớn Thẩm gia, Thẩm Minh Xuyên lái xe chạy thẳng vào gara nhà mình, rồi cùng với Ôn Nhiên lấy ra túi to túi nhỏ từ cốp xe vào, đều là đồ được chuẩn bị để "hối lộ" cho ba Thẩm mẹ Thẩm, mong hai người có thể xử lý chuyện này nhẹ nhàng.

Mặc dù như thế, Thẩm Minh Xuyên vẫn cảm thấy điềm chẳng lành cực kì mạnh mẽ: "Sao anh cứ cảm giác chắc chắn mẹ sẽ chuẩn bị đại chiêu để chờ anh về."

Hắn hiểu rõ tính mẹ Thẩm, bình thường quả thật là con người rất rộng lượng, không so đo tính toán chuyện gì cả, nhưng thật sự mà nói, nhưng so vai ai khác thì cũng đều hẹp hòi hơn nhiều.

Chuyện này sẽ không được dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, không biết mẫu thân đại nhân đã tích cóp được bao nhiêu sự giận dữ rồi, hắn mà trở về nhất định là sẽ gặp nạn.

Ấn tượng của mẹ Thẩm với Ôn Nhiên là người bình dị gần gũi rất dễ ở chung, cậu và Thẩm Minh Xuyên kết hôn cũng sắp 4 năm rồi, từ đó tới giờ chưa từng thấy mẹ Thẩm ôn hòa ưu nhã làm ra hành động gì giận dữ cả.

Vì vậy cậu nghĩ không nghiêm trọng như vậy, còn thoải mái nói với hắn: "Nhiều lắm là chỉ mắng một trên thôi, anh cũng lớn như vậy rồi, dù sao cũng không thể nào lại ra tay đánh anh được... mà."

Âm cuối trong câu của cậu được kéo dài hơn nhiều, bởi vì cậu nhìn đến cửa nhà, mẹ Thẩm đang cầm chổi lông gà đứng đó.

_______ Ba Thẩm bình thường rất thích một số loại đồ sứ, đồ ngọc để trang trí, nhưng trưng bày lâu thì bị bụi, dùng khăn lau lại rất phiền phức, vì vậy trong nhà bây giờ có thêm một chiếc chổi lông gà loại nhẹ không dễ làm xước làm hỏng các đồ trưng bày, dùng phủi bụi bặm cũng tiện.

Mà đánh thằng con trai cũng tiện.

"Không phải chứ," Ôn Nhiên sâu sắc cảm phục cái mồm quạ đen của mình, "Anh có muốn, trốn không?"

"Trốn được mùng một cũng tránh không được mười lăm, cứ nhanh chóng giải quyết cho xong việc thôi em."

Ôn Nhiên ngẫm lại cũng đúng, hai người biết rõ sẽ phải ăn món "măng xào thịt" tươi ngon, cũng chẳng thể trốn tránh, chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước.

"Mẹ."

"Mẹ."

Hai người ngoan ngoãn gọi, lão đại trong chính của gia đình đang ở trước mặt, ai cũng không dám bướng.

Mẹ Thẩm cũng không tiếp nhận tình cảm tốt đẹp ấy, bà lạnh lùng nói: "Còn biết gọi mẹ cơ à, tôi còn tưởng tôi đã sớm trở thành không khí rồi chứ."

Phu phu hai người nhìn thoáng qua nhau, Ôn Nhiên có giá trị bị thù ghét tương đối nhỏ nên mở miệng nói trước: "Mẹ, chuyện này là do con và Minh Xuyên đã sai, con rất hiểu tâm tình của mẹ, nhưng mà bây giờ bọn con cũng nước chảy thành sông rồi, ngay cả con cũng có rồi, mẹ có thể đừng tức giận nữa được không ạ?"

Mẹ Thẩm nhìn cậu một cái, đáo: "Mẹ biết việc này không có liên quan mấy tới con, hơn phân nửa là do chủ ý của cái thằng nhóc chết tiệt này mà ra, con vào nhà trước đi, để mẹ nói chuyện riêng với nó mấy câu."

"Con..."

"Đi vào."

Ôn Nhiên rất muốn ở lại để đồng cam cộng khổ với Thẩm Minh Xuyên, nhưng hai chữ "Đi vào" đầy lạnh lùng của mẹ Thẩm thực sự cực kì có lực uy hiếp, Ôn Nhiên không dám nán lại nữa, chỉ có thể vỗ vai Thẩm Minh Xuyên, cầu phúc cho hắn, rồi nhận lấy đồ từ tay Thẩm Minh Xuyên, đi vào trước.

"Nói, cho anh một cơ hội thẳng thắn để đổi lấy sự khoan hồng." Cây chổi lông gà trên tay mẹ Thẩm sáng láng, rất có tư thế chỉ cần anh nói dối tôi một câu tôi liền đánh anh.

Đưa đầu ra cũng là một đao, rụt đầu vào cũng là một đao, Thẩm Minh Xuyên cũng chẳn còn gì để giấu giếm, hắn suy nghĩ một chút liền nói: "Ngay từ lúc đầu, con và Tiểu Nhiên quả thật là kết hôn giả, hơn nữa là còn ở chung dưới cùng một mái nhà hơn ba năm nhưng cơ bản không hề tiếp xúc với nhau, mãi cho tới khi em ấy có bầu Phiền Phiền, lúc ấy bọn con mới dần dần bắt đằua có cảm tình, diễn giả thành thật."

"Cùng hề tiếp xúc?" Thế thằng nhóc con làm thế nào lại có được, thụ tinh nhân tạo?"

"Không phải mẹ, ngày đó con đi tụ tập với bạn bè uống hơi nhiều rượu, rồi không cẩn thận bị bỏ thuốc, em ấy tới đón con, sau đó... thì có bầu."

"Hồ đồ!" Mẹ Thẩm nghe đến đó thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, kiềm nén cơn giận nói, "Nói như vậy, các anh trước đây đều là diễn trò lừa gạt chúng tôi? Có phải hay không hả?"

Thẩm Minh Xuyên ngoan ngoãn gật đầu.

"Được lắm cái thằng tiểu tử thối này," Mẹ Thẩm rốt cuộc nhịn không được cơn tức giận đỉnh điểm của mình nữa, bà cầm chổi lông gà quật lên chân Thẩm Minh Xuyên, "Nếu không phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn ấy, có phải anh định lừa gạt tôi cả đời không hả!"

Mẹ Thẩm đã ra tay là sử dụng hết lực, Thẩm Minh Xuyên bị quật đến mức hít khí lạnh, hắn vừa nhảy lên tránh né đòn roi của mẹ vừa giải thích: "Đấy không phải là vì hồi đấy mẹ cứ giục con tìm sao, nếu không con cũng không vội như thế...Ái, đau đau đau!"

Thẩm Minh Xuyên thừa dịp đang hỗn loạn liền đánh tráo khái niệm, lúc này ngàn vạn lần không thể thừa nhân nguyên nhân thực sự dẫn đến việc kết hôn giả là hắn bị thúc giục đến mức thấy phiền, vừa không hứng thú với tình dục lại không muốn tìm, nên hắn dứt khoát mới tìm bừa một người để kết hôn cùng.

"Anh đừng có kiếm cớ với tôi, tôi giục anh mau tìm người yêu, là do tôi lo lắng cho anh... chứ không bắt anh nhất định phải kết hôn ngay lập tức." Đáng tiếc là tư duy của mẹ Thẩm vẫn rất rõ ràng, không hề bị hắn làm cho nghĩ sai lệch đi chút nào.

Khoảng thời gian đó, mẹ Thẩm thấy Thẩm Minh Xuyên cũng 30 tuổi rồi, vậy mà chỉ một lòng vùi đầu vào công việc, cứ như là cao tăng khổ hạnh vậy, không tìm bạn gái cũng chả tìm bạn trai, lại chỉ đi cùng với hoa hoa công tử Kỉ Thừa An, quá là không bình thường.

Bà lo thằng nhóc này có bệnh gì đó không thể nói được, mới thúc giục nó nhanh chóng tìm người yêu, kết quả thì nó tốt rồi, đã không lĩnh hội được cái sự khổ tâm của bà thì thôi, nó lại còn lừa bà.

Mẹ Thẩm vì tức giận nên lại càng dùng thêm nhiều lực hơn, chẳng hề khách khí mà quật vào mông Thẩm Minh Xuyên.

Đáng thương cho Thẩm tổng chưa từng biết mất thể diện là gì, lúc này trước mặt mẫu thân đại nhân liền quăng hết sạch, nói: "Mẹ ơi, con biết sai rồi, mẹ đừng đánh nữa mà, ái, mẹ chừa lại cho con chút thể diện đi mẹ."

"Mày còn thể diện ấy hả, mẹ mày còn chưa tính toán xong với mày đâu, còn ở đó mà thể diện." Mẹ Thẩm vữa chưa hết giận lại vụt hắn thêm mấy cái nữa rồi mới ngừng tay.

Thẩm Minh Xuyên xoa xoa mấy chỗ bị đánh, chắc là đều đã bị bầm rồi, hắn có giận thì cũng chẳng dám hó hé gì, chỉ dám nhỏ giọng ý kiến: "Mẹ đúng là ra tay chẳng khách khí tí nào."

"Đáng!" Mẹ Thẩm đáp, lại liếc mắt nhìn thằng con trai cao lớn đẹp trai của mình, do dự hỏi, "Mày có phải là thực sự... không được đúng không?!"

".... Mẹ, con mà không được, thì Phiền Phiền ở đâu chui ra."

"Không phải mày vừa nói mình bị bỏ thuốc đấy sao," Nói đến đó, mặt mẹ Thẩm lo lắng, "Nếu như mày không được thật thì đừng có làm chậm trễ Tiểu Nhiên, thằng bé còn trẻ, mày đừng có hủy hoại nửa đời còn lại của con nhà người ta."

Thẩm Minh Xuyên bị chính mẹ đẻ của mình nghĩ rằng mình không lên nổi chọc cho không biết nên tức hay cười, quả thật là có đôi lúc hắn cũng không ổn cho lắm, nhưng cũng không tới cái trình độ đó!

Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, Thẩm Minh Xuyên cần phải bảo vệ bằng được, hắn ôm vai mẹ mình: "Mẹ đừng có nghĩ như thế, con trai của mẹ vừa hùng vĩ lại vừa lâu đấy. Mẹ không thấy hôm nay Tiểu Nhiên phải đỡ eo đấy sao, đó là kết quả của việc tối qua con trai mẹ đã chăm chỉ cày cấy đấy."

Cái chổi lông gà trên tay mẹ Thẩm lại muốn vụt lên người Thẩm Minh Xuyên, thế nhưng lại bị Thẩm Minh Xuyên nhanh nhẹn tránh được.

"Cái thằng ranh vô liêm sỉ, không có tí da mặt nào này." Mẹ Thẩm cười mắng.

Thẩm Minh Xuyên biết nghe lời phải mà nói tiếp: "Da mặt vừa không thể ăn vừa không đáng tiền, lại còn nặng nữa, muốn nó để làm gì mẹ nhỉ."

Mẹ Thẩm không đáp chỉ lắc đầu, rồi đi vào trong nhà.

Thẩm Minh Xuyên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đối phó với mẹ Thẩm xong, thì bên ba Thẩm coi như cơ bản cũng đã qua.

Bên này, Ôn Nhiên mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào phòng khách, ngày hôm qua cậu với Thẩm Minh Xuyên chơi quá điên, nên thắt lưng và cả chỗ không nói nổi ấy hôm nay đều đau, giờ lại phải xách không ít đồ, giờ lại càng cảm thấy cả người khó chịu.

Dì giúp việc thấy cậu, vội vội vàng vàng chạy ra đón giúp cậu cầm đồ vào: "Cậu đã về rồi, Minh Xuyên cậu ấy..."

"Anh ấy với mẹ đang nói chuyện riêng ạ, hẳn là không có việc gì đâu, dì đừng lo."

Dì giúp việc gật đầu, rồi lại lo lắng sốt ruột hỏi: "Tin tức của hai đứa dì cũng nghe nói một chút, cậu với cậu Minh Xuyên... còn có thể ở bên nhau không?"

"Còn chứ ạ, tình cảm của bọn con giờ vẫn rất tốt, dì đừng nghi ngờ bọn con."

Hai ngày nay câu hỏi mà Ôn Nhiên nhận được nhiều nhất chính là cậu và Thẩm Minh Xuyên rồi sẽ còn ở bên nhau nữa hay không, cậu ở bên Thẩm Minh Xuyên có phải chịu ủy khuất gì không?

Sáng sớm lúc mẹ Ôn gọi, mẹ vừa khóc vừa nói nếu như cậu không vui vẻ gì thì hãy trở về nhà, kết hôn với kẻ có tiền thì để làm gì cơ chứ, bà vừa tự trách bởi vì gia đình không kiếm nổi tiền mới khiến Ôn Nhiên phải dùng thân để đổi lại các tài nguyên, làm cho Ôn Nhiên vừa tự trách bản thân vừa thương ba mẹ. Cậu phải một lần nữa bảo đảm rằng giữa mình và Thẩm Minh Xuyên tuyệt đối là chân ái, không hề có một chút giao dịch bẩn nào cả.

Dì giúp việc nghe cậu nói vậy thì mới yên tâm đi cất đồ.

Trong phòng khách, Phiền Phiền đang nằm trong nôi của trẻ con do mẹ Thẩm đã đặt làm riêng cho cháu nội, nhìn trên nôi treo đủ các loại thú bông sặc sỡ biết phát nhạc, thằng bé hưng phấn mà vươn tay nhấc chân để chạm vào chúng, còn thỉnh thoảng phát ra mấy âm thanh ê a, trông rất rất vui vẻ.

Ôn Nhiên bế nhóc con lên, tiểu Phiền Phiền có chút không vui, cứ quay qua nhìn chằm chằm cái đám thú bông, hiển nhiên là có hứng thú với chung nhiều hơn là ba mình rồi, Ôn Nhiên bất đắc dĩ chọc chọc cái khuôn mặt nhỏ nhỏ của con: "Con đấy đồ tiểu vô lương tâm, ngay cả ba con bế mà con cũng không thèm."

"Bây giơ thằng bé vẫn chưa nhận thức được thôi, chờ lớn chút nữa thì chỉ thích được ba bế đó." Thím Kim cười nói.

"Mấy hôm nay bé có ngoan không ạ?"

"Rất ngoan, Phiền Phiền là đứa bé tương đối dễ chăm, cơ bản cũng chẳng khóc ầm ĩ mấy, có đôi khi để thằng bé nằm trong nôi xem đám thú bông quay quay, là tự thằng bé cũng có thể nằm trong đó chơi nửa ngày, không khóc cũng chẳng quấy."

"Thật ạ," Ôn Nhiên lộ nụ cười vui vẻ, "Xem ra không thể gọi là Phiền Phiền rồi, phải gọi là ngoan ngoan mới đúng."

Chơi với Phiền Phiền một lúc, Ôn Nhiên liền nhớ tới Thẩm Minh Xuyên, không biết mẹ Thẩm có thực sự ra tay đánh hắn hay không nữa.

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Minh Xuyên và mẹ Thẩm cùng đi vào nhà, thoạt nhìn thì cũng coi như là nói chuyện rất vui vẻ. Ôn Nhiên nhìn về phía Thẩm Minh Xuyên, hắn đáp lại cho cậu một ánh mắt trấn an, biểu thị mọi thứ ổn thỏa rồi.

Thái độ đối đãi của mẹ Thẩm với Thẩm Minh Xuyên và Ôn Nhiên hoàn toàn khác nhau, với con trai ruột có thể không ngần ngại mà đánh một trận, mà đối với Ôn Nhiên lại có thể nói cười vui vui vẻ vẻ, quan tâm săn sóc, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Ngồi với bọn họ một lúc, mẹ Thẩm còn có chuyện gấp phải đi. Ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, Ôn Nhiên liền đặt Phiền Phiền vào xe đẩy, rồi đưa thằng bé ra ngoài sưởi nắng.

Thẩm Minh Xuyên cùng hộ tống.

Trong khu biệt thự sa hoa này, các căn biệt thự liền kề nhau, con đường bên ngoài rất rộng rãi, mật độ xe cộ và dòng người đều không quá dày đặc, còn có những con đường tản bộ được xanh hóa, rất thích hợp để đi dạo.

Sáng sớm hôm nay đã có một tầng sương thật dày, mà đến đây rồi ánh mặt trời lại đặc biệt ấm áp, khi đi dạo cảm thấy rất thư thái.

"Anh nói chuyện gì với mẹ thế?" Đi ra bên ngoài rồi, Ôn Nhiên mới hỏi Thẩm Minh Xuyên.

"Thì anh nói thật với mẹ thôi."

Gan to như vậy, "Vậy mà mẹ không đánh anh à?"

"Đánh chứ, mà còn đánh cực mạnh ấy."

Thẩm Minh Xuyên lớn đến như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bị ăn đòn, nhưng cái tên già đầu vô liêm sỉ này chẳng hề thấy đấy là nhục, trái lại còn nghĩ nó rất vinh quang, còn muốn chiếm được ít sự đồng cảm từ Ôn Nhiên.

Quả nhiên, vẻ mặt của Ôn Nhiên liền trở nên buồn rầu: "Mẹ đánh ở đâu, anh có đau không, lát nữa về có phải bôi thuốc không?"

"Mẹ đánh ở chân," Thẩm Minh Xuyên ghé tới thấp giọng nói, "Đến giờ ngủ trưa em liếm cho anh, dùng nước bọt trị thương một tí là hết."

".... Cút!" Mặt Ôn Nhiên nóng bừng, "Cho anh đau chết đi."

Có lẽ Phiền Phiền không ưa khi thấy hai ông ba ở bên đây liếc mắt đưa tình, cậu chàng nằm trong xe đẩy chẳng được bao lâu đã "oa" lên một tiếng khóc lớn, Thẩm Minh Xuyên đành phải khom lưng bế bé lên.

"Đúng là tiểu yêu tinh đáng ghét, ngoan ngoãn chả được tới 10 phút." Thẩm Minh Xuyên thập phần ghét bỏ mà xoa nhà đầu Phiền Phiền, nói.

Phiền Phiền thành công lấy được sự chút ý của hai ông ba nhà mình, cực kì cao hứng đem nắm đấm tay con con của bản thân nhét vào mồm mút "chùn chụt".

Ôn Nhiên phải cản tay nhóc lại: "Bảo bối à, con không ăn cái này dược."

Nắm đấm nho nhỏ của bé con bị dính đầy nước dãi, Ôn Nhiên dùng khăn lau sạch tay cho con, lại không kìm lòng được mà cầm bàn tay nhỏ nhắn dễ thương ấy để lên miệng cắn cắn.

Phiền Phiền bị ba nhỏ bắt được một tay, rất bình tĩnh mà lấy tay còn lại đút vào mồm tiếp tục mút.

Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên: "....."

Con đúng là tinh quái mà!

Suốt cả lễ mừng năm mới, Thẩm gia đều rất náo nhiệt, các thể loại lấy danh nghĩa là tới thăm hỏi tặng quà cứ nối nhau không dứt, bởi vậy bình thường cả gia đình bọn họ thường bay ra nước ngoài đón năm mới, thuận tiện trốn mấy người như vậy.

Năm nay xảy ra nhiều chuyện, không kịp bay ra nước ngoài, chỉ có thể ở lại trong nước. Ba Thẩm lấy cớ là cho phu phu bọn họ chứng minh tình cảm, liền để hai người họ phục trách tiếp đãi khách khứa.

Một chiêu này của ba Thẩm thật sự rất "độc", phu phu hai người bị ba Thẩm làm cho thảm, từ lúc về nhà tới tận gần năm mới đều không được yên tĩnh ngày nào.

Đến tận đêm Giao thừa, mới không có ai tới nhà nữa.

Bởi bên chú của Thẩm Minh Xuyên và gia đình bọn họ quan hệ không hòa hợp, bởi vậy lễ mừng năm mới cũng là nhà nào tự mừng nhà đó.

Cả nhà vui vẻ hòa thuận vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm Tất niên, mọi người vừa cùng nhau ngồi trước màn hình TV xem xuân vãn vừa nói chuyện phiếm, ba Thẩm mẹ Thẩm đều mừng tuổi cho Phiền Phiền.

Chờ tới lúc về phòng rồi, Ôn Nhiên mời đòi Thẩm Minh Xuyên lì xì cho mình.

"Anh không có tiền lẻ, dùng bao lì xì Wechat nhé."

Nếu cậu nhớ không nhầm thì hạn mức cao nhất trong bao lì của Wechat chỉ có 200 tệ! Ôn Nhiên rất muốn phẫn nộ: "Anh keo kiệt quá đấy!"

"Tinh!" Cậu vừa dứt lời, lì xì của Thẩm Minh Xuyên đã tới.

Ôn Nhiên rất tò mò muốn xem hắn lì xì cho mình ít hay nhiều, vừa mở ra thấy tên của lì xì "Bà xã năm mới vui vẻ", liền kinh ngạc đến ngây người.

"Năm tệ hai, Thẩm tổng, ngài mà cũng ra tay như thế này ấy hả!"

Thẩm Minh Xuyên không hề biết xấu hổ: "Điều này không phải chứng minh là tình cảm của chúng ta vững chắc hơn vàng (*) đó sao?"

(*) Nguyên gốc là "情比金坚" – tình bỉ kim kiên

Ôn Nhiên thì lại khác, cậu một hơi gửi tận 7 cái lì xì Wechat cho Thẩm Minh Xuyên, hắn mở ra thấy bao lì xì đầu tiên là "Kim (jing) so với tình thì còn vững bền hơn" thì bật cười, nói: "Cái tên này em đặt sẽ dễ làm anh hiểu sai đấy."

(Jing) ở đây là Tinh lực nhé.

"Chính là muốn anh hiểu sai đó, anh mau lĩnh đi."

Thẩm Minh Xuyên ấn nhận, đều là bao lì xì hạn mức cao nhất 200 tệ.

"Em là đang hỗ trợ thêm cho sự keo kiệt của anh đấy à?"

"Dĩ nhiên là không phải," Ôn Nhiên nháy mắt với hắn một cái, giọng nói cực kì ám muội, "Đây là 200 tệ một lần, muốn anh năm mới mỗi đêm đều mạnh mẽ, là ngụ ý bảy lần một đêm, có phải đúng là rất hợp cảnh rất phù hợp với chủ đề của tiền lì xì không."

"...."

Hết chương 53.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui