Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Ngày lễ giáng sinh mới vừa qua, G thành lại bắt đầu trang trí ngày lễ nguyên đán. Lâm Ngạn suy nghĩ một chút, quyết định trước khi tìm được chỗ ở mới, mang theo đôi tham ăn đi ra ngoài giải sầu một chút, cũng tránh được một ít người “không liên quan gì”.
Cầm từng tờ thắng cảnh công ty du lịch giới thiệu, Lâm Ngạn cái trạch nam là triệt để mờ mịt. Ôm lấy Lâm Đậu Bao từ hôm qua đã bắt đầu hờn dỗi, chỉ chỉ hình vẽ thắng cảnh đầy màu sắc rực rỡ trên giấy tuyên truyền, “Cha cho con quyền ưu tiên lựa chọn.”
Lâm Đậu bao quay phắt đầu, ai đáp ứng để ý cha!
Lâm ngạn im lặng nhìn con trai bảo bối của mình, nhìn nhìn lại vẻ mặt không sao cả của con gái, nhất thời có một ý nghĩ, đây là chuẩn bị đi giải sầu hay là chuẩn bị đi ầm ĩ nha!
“Lâm Đậu Bao, Đại Lâm nhà con là ta hiện tại tâm tình thật không tốt, hậu quả rất nghiêm trọng!”
Lâm Đậu Bao quay đầu nháy con mắt nhìn cha nhóc liếc mắt, “Thầy giáo có nói làm đoàn thể nhỏ là không đúng, loại hành vi này hẳn là phải ngăn chặn lại!”
Lâm Ngạn nhìn nhóc, trong lòng nhất thời vui vẻ, nhìn trộm khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng cứng này, thiếu chút khắc hai chữ ủy khuất thật lớn lên mặt rồi.
Làm cha lập tức thừa nhận sai lầm, dùng chân ngoắc ngoắc chân nhỏ của Lâm Thang Viên, “Bạn nhỏ Lâm Đậu Bao nói rất đúng, Lâm Thang Viên nhanh xin lỗi em trai đi.”
Lâm Thang Viên rất không muốn mẫu mực nhìn cha né cùng em trai bảo bối, kéo kéo chân nhỏ Lâm Thang Viên, “Coi như quà tạ lỗi, tiền lì xì năm mới thuộc về em.”
Mắt Lâm Đậu Bao nhất thời phát sáng, lập tức từ trên người cha nhóc leo xuống, bắt tay chị của nhóc, “Đại Lâm là người bão lãnh!”
Lâm Ngạn lập tức đuổi kịp, “Không nên tùy ý hoài nghi nhân phẩm của chị con!”
“…”
“…”
Lâm Thang Viên lôi kéo tay của Lâm Đậu Bao, “Tâm tình thoải mái không?”
Lâm Đậu Bao mắt cười đều híp lại, tốt, năm mới có thể mua quà sinh nhật cho Đại Lâm rồi! Lâm Thang Viên nhìn em trai bảo bối nhà mình cười cười, đừng tưởng rằng ta không biết em đang len lén dành tiền chuẩn bị mua quà cho Đại Lâm!
Nhìn đôi tham ăn hòa thuận như lúc ban đầu, Lâm Ngạn đột nhiên cảm thấy những chuyện ngổn ngang kia tựa như đã cách cậu thật xa, cậu có một đôi tham ăn, đủ rồi!
Cha con ba người cuối cùng vẫn không có chọn được chỗ muốn đi, chuẩn bị sau khi trở về nghiên cứu một phen. Lâm Đậu Bao trút bỏ vẻ lo lắng, hoàn toàn quên mất quyết định ngày hôm qua phát thề không để ý đến Đại Lâm nhà bé ba ngày, lúc này đã ôm lấy Đại Lâm nhà nhóc nói đông nói tây, tâm tình hoàn toàn tăng vọt!

Khâu quản gia vẫn chờ ở trong quan cà phê đối diện công ty du lịch, thấy cha con ba người thật cao hứng từ cửa công ty du lịch đi ra, mới vội vàng từ trong quán cà phê đi ra. Lâm Đậu Bao nghệch đầu nìn lão gia gia đột nhiên xuất hiện này một cái, có chút buồn bực, nhìn cha nhóc một chút, cha nhóc cũng là đầy đầu mơ hồ.
Khâu quản gia vừ nhìn thấy thần tình của Lâm Ngạn liền biết tiệc cưới ngày đó Lâm Ngạn sợ rằng chưa từng nhớ rõ dáng dấp ông ra sao, liền mở miệng tự giới thiệu, “Lâm thiếu gia, lão gia nhà ta họ Khâu. Không biết Lâm thiếu gia có tiện hay không cùng lão gia nhà ta ăn một bữa cơm đạm mạc?”
Thần tình Lâm Ngạn nhất thời căng thẳng, cậu nhớ đến ông lão trước mặt này là ai. Lão quản gia Khâu gia, người làm lâu năm của cha Khâu Thiện!
Lâm Thang Viên lôi kéo tay cha bé, “Đại Lâm?”
Trong lòng Lâm Ngạn kỳ thực rất không muốn đi, nhưng là có một số việc thật đúng là muốn tránh đều không tránh được.
“Làm phiền dẫn đường!”
Khâu quản gia phất phất tay, chiếc xe màu đen vẫn đứng ở bên kia ven đường lập tức quay đầu lái đến. Khâu quản gia chờ ba cha con lên xe mới lên ngồi ghế phó lái, nói cái địa chỉ, xe liền chạy đi.
“Lâm thiếu gia, vốn là lão gia muốn đi gặp người, nhưng khi nhìn thấy người mấy ngày nay không quá tiện…”
Lâm Ngạn gật đầu, câu nói kế tiếp không nói cậu cũng biết.
Lâm Đậu Bao ngồi ở trên đùi cha nhóc, hai mắt trợn to bám chặt lưng ghế phó lái nhìn Khâu quản gia, “Lão gia gia, ai mời chúng con ăn a?”
Khâu quản gia biết thân phận của đứa bé này, tự nhiên không dám chậm trễ, nhìn đứa nhỏ nhu thuận đáng yêu như vậy trong lòng ai cũng thích, không khỏi sờ sờ đầu Lâm Đậu Bao, “Thiện Dực tiểu thiếu gia gặp liền biết.”
Lâm Đậu Bao bị năm chữ mở đầu này đập đến đầu hơi choáng váng, lập tức lùi về trong lòng cha bé, nhìn cha, không tiếng động hỏi, tình huống này là gì?!
Lâm Ngạn rất im lặng nhìn vẻ mặt Khâu quản gia làm hết phận sự, vô lực Ngọa tào! (Ngọa tào(卧槽): 1. Nằm(ở) lì một chỗ. Chỉ những người làm việc lâu dài cho một công ty, không có ý định nhảy việc | 2. Một vị trí của quân mã (cờ tướng) có thể chiếu tướng ở 2 vị trí. | đồng âm Ngã thảo (我草) ~ Ngã kháo(我靠): đồ rác rưởi; mẹ kiếp;…) (nguồn: https://bachngocsach.com/forum/thre/286/page-2)
Lâm Thang Viên lôi kéo tay cha bé, thấp giọng hỏi, “Gặp nguy hiểm sao?”
Lâm Ngạn thực sự nhịn không được, dùng sức vỗ xuống đầu con gái nhà cậu, “Không cần đi theo Chu Lam xem kịch bậy bạ trên tivi!” Ánh mắt của bé con nói cho cậu biết, từ lúc bắt đầu lên xe bé vẫn luôn não bổ!
Lâm Thang Viên sờ sờ đầu của mình, có cần phải kích động như vậy sao?!
Bị đôi tham ăn không tâm trạng quấy nhiễu, tâm tình Lâm Ngạn vốn còn có chút khẩn trương nhất thời thả lỏng không ít, mà khi thời điểm cậu đứng trước cửa gian phòng ở nhà hàng, tim đập nhất thời tăng nhanh không ít. Đối với loại người luôn thiếu sót trong tính mạng như cậu, cậu là xa lạ. Đối với danh từ mẹ này, cậu có thể nghĩ đến mẹ Lâm, thế nhưng đối với cha, trong đầu của cậu chỉ có trống rỗng. Cái danh từ này quá xa lạ, xa lạ đến cậu đứng ở trước mặt Khâu Sơn Hà còn chưa có phản ứng lại, người này là cha ruột của cậu, trông thân thể của cậu có một nửa máu là xuất từ người này.

Khâu Sơn Hà hướng về Lâm Đậu Bao vẫy vẫy tay, nhóc con rất có ánh mắt nhìn cha mình một chút, cảm thấy Lâm Ngạn ngơ ngơ ngác ngác thật sự là không đáng tin cậy, tung ra một tia vui vẻ liền hướng trong lòng Khâu Sơn Hà bổ nhào qua, “Gia gia đẹp trai!”
Lâm Thang Viên che mặt, hàng này làm nũng đã là bản năng rồi!
Con cái Khâu Sơn Hà tuy nhiều, thế nhưng cũng không có cho lão một cháu trai bảo bối vui đùa một chút, ôm lấy Lâm Đậu Bao hung hăng hôn một ngụm, “Thiên Dực ngoan!”
Lại giống như hướng Lâm Thang Viên vẫy vẫy tay, Lâm Thang Viên lúc này rất là nghe lời, thấy tướng mạo gia gia, thật đúng là không khó tưởng tượng hình dạng Đại Lâm nhà bé lúc về già. Đi tới nắm tay của Khâu Sơn Hà, rất lễ phép gọi một tiếng gia gia, Khâu Sơn Hà nghe thấy thần thanh khí sảng! Nhân sinh cũng chỉ như vậy, con cháu đầy đàn, thiên luân chính mình vui vẻ!
Tổ tôn ba người thật cao hứng ngồi ở trên bàn cơm chuẩn bị gọi món ăn, Lâm Ngạn còn có chút chưa hồi thần đứng ở cửa.
Khâu Sơn Hà mới mặc kệ đứa con trai vừa nhận thức, chiếc đũa nặng nề đặt xuống, “Lần đầu tiên gặp mặt liền chuẩn bị cho ta xem sắc mặt a!”
Lâm Ngạn lại càng hoảng sợ, thấy đôi tham ăn hai bên trái phải ngồi bên người Khâu Sơn Hà, nhất thời não đều đau, hai đứa nhỏ này thế nào lại không sinh quen thuộc!
Khâu Sơn Hà nhìn đứa con mà mình bị mất nhiều năm này, đau lòng!
“Con cái người làm ba ba thế nào còn không có bộ dáng lễ độ như đứa nhỏ, thấy cũng không biết phải gọi người?” Lão gia tử cố ý rất tức giận, chọc cho Lâm Đậu Bao nheo mắt, lập tức bò lên trên đầu gối Khâu Sơn Hà, “Gia gia đẹp trai, nếu như tức giận sẽ không đẹp trai nữa!”
Lâm Thang Viên rất là bội phục nhìn em trai nhà mình, có dũng khí!
Lâm Ngạn ho khan một cái nói, “Khâu lão tiên sinh.”
“Sai! Cho con ba lần cơ hội, nếu như đều gọi sai, con của con cũng đừng nghĩ đón đi!”
“…”
“…”
“…”

Lâm Ngạn nhất thời đổ mồ hôi lạnh, Lâm Đậu Bao vừa nghe lời này, lập tức chuẩn bị trượt xuống, ôm ấp của Đại Lâm nhà nhóc vẫn là thích hợp với nhóc hơn!
Tay Khâu Sơn Hà ôm chặt chẽ, Lâm Đậu Bao lập tức ngồi thẳng, hướng về gia gia đẹp trai nhà bé cười, tỏ vẻ hữu hảo.
“Khâu chủ tích.”  Lâm Ngạn suy nghĩ một chút, cảm thấy hai chữ kia thật đúng là kiêu chiến cực hạn “nhân loại”…
“Khâu quản gia, lập tức phân phó, đem căn phòng của tiểu tiểu thư và tiểu tiểu thiếu gia chuẩn bị cho tốt!” Lão gia tử quyết định thật nhanh, Khâu quản gia tùy thời đợi lệnh.
Lâm Ngạn nhất thời suy sụp, uống hết một tách trà mới tiếp tục lại mở miệng, “Vì sao muốn nhận thức con?”
Chân mày lão gia tử cau lại, nhóc con này còn hiểu được lấy lui làm tiến, không phản ứng cậu, đem thực đơn đặt ở trước mặt đôi tham ăn, “Thiên Vũ, Thiên Dực, cùng quản gia gia gia gọi món ăn đi, nhớ rõ, không cần ngon nhất, chỉ cần mắc nhất!”
“…”
“…”
“…”
Ba cha con bị lão gia tử khí phách chán động một chút, đôi tham ăn lập tức lăn xuống cái ghế chạy theo Khâu quản gia. Lâm Ngạn không ngờ được, nháy mắt liền không còn hình dạng.
Lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, lão gia tử lúc này mới tinh tế quan sát đứa con này, mặc kệ bộ dáng tính tình, nhóc con này đều rất giống ông. Đưa tay rót cho con trai thêm một tách trà đầy, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
“Con không tiếp nhận ta, ta có thể hiểu rõ. Lỗi của mẹ con ta ở đây trước xin lỗi con, ta đây làm cha cũng có một phần trách nhiệm. Lúc còn trẻ nợ rất nhiều, lại làm cho con phải gánh vác.” Lão gia tử nói đến đây thanh âm cũng có chút trầm thấp, “Năm đó mẹ con bất quá chỉ là một minh tinh nhỏ hạng ba, muốn bà bất quá là gặp dịp thì chơi. Sau đó bà lại mang theo em trai Khâu Trật của con tới cửa, ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần Khâu Trật là con trai của ta, Khâu gia không thiếu chút tiền ấy. Thế nhưng ta trăm triệu thật không ngờ, chính là ta ngay lúc đó nhất thời sơ sẩy, tạo cho con nhiều năm khổ sở như vậy, người làm cha ta đây, quả thực không có tư cách yêu cầu con gọi ta một tiếng cha. Bất quá, hiện tại ta muốn bù đắp cho con thật tốt, Khâu Trật nên có, con cũng một phần cũng không thể thiếu. Mặc kệ con có muốn hay không, ta cũng phải cho!”
Lâm Ngạn há miệng muốn nói gì, thế nhưng lời đến khóe miệng lại một câu đều nói không nên lời.
“Con chưa từng trách ngài.” Nữa ngày, Lâm Ngạn mới khẽ thở dài nói một câu, lão gia tử luôn chờ cậu mở miệng gật đầu, mặc kệ những lời này là thật tình hay giả ý, có một phần ý chí như vậy là đủ!
“Cái này là anh hai của con đưa quà gặp mặt cho con. Hôn lễ ngày đó quá vội vàng, nó hiện tại lại ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật, vốn muốn chờ về nước lại đến tìm con, thế nhưng lão nhân ta nóng ruột, liền cùng nhau mang đến.” Lão nhân gia đem túi văn kiện vẫn đặt trong tay đảy đến trước mặt Lâm Ngạn.
Lâm Ngạn có chút kinh ngạc nhìn ông, mở túi văn kiện vừa nhìn một lúc mới chợt biến sắc, giải trí Tinh Thành!
“không, con không cần!” Lâm Ngạn vội vàng lắc đầu, cậu không muốn cùng người Khâu gia có bất kỳ quan hệ gì, lại không cần quà của bọn họ!
“Lý do!” Lão gia tử cho đến bây giờ liền không thích lời vô ích, gõ bàn một cái nói, “Ngày hôm nay nếu như con không nhận lấy chính là vẫn trách ta!”
“…” Lâm Ngạn im lặng nhìn ông, cái suy luận cường đạo gì a!

“Muốn cùng Khâu gia một văn tiền quan hệ cũng không có có đúng hay không?! Con có bản lĩnh đem phân nữa máu thuộc về Khâu gia trả lại cho ta!”
Nhất thời Lâm Ngạn đổ mồ hôi lạnh, trọng tâm câu chuyện thoáng cái liền máu tanh rồi?!
Không tự chủ nuốt ngụm nước miếng, “Người đây là đang ép buộc…”
Lão gia tử rất là công nhận, “Ta là cha con, ép buộc con cũng là hợp pháp!”
Lâm Ngạn nhất thời cười lớn, cậu còn giống như chưa có đồng ý nhận ông là ba cậu nha.
Lão gia tử rát là bình tĩnh, hướng về Lâm Ngạn làm điệu bộ, ý tứ rất rõ ràng, tiếp tục trọng tâm câu chuyện mở đầu, Lâm Ngạn còn có một cơ hội cuối cùng.
“Thế nhưng người vẫn chưa trả lời  vấn đề của con.” Lâm Ngạn rất chấp nhất.
Khâu lão gia tử từ trước đến nay đều không phải người có tính khí tốt, ngọn lửa này châm một chút liền thôi, “Ta là cha con, điều này cần lý do sao?! Nhóc con thối, mau gọi người! Nếu không đời này của con cũng đừng nghĩ nhìn thấy cháu ta!”
Cơn tức của lão gia tử rất lớn, đốt đến Lâm Đậu Bao luôn nghe lén ở cửa đều rất kích động, “Chị, đây là gia gia ruột của mình?!”
Lâm Thang Viên gật đầu, “Nếu như Đại Lâm mở miệng gọi người, em có thể đem cái chữ đẹp trai trước từ gia gia xóa đi, thêm một chữ ruột.”
Khâu quản gia đứng ở một bên làm bảo mẫu đối với vị tiểu tiểu thư này lập tức vài phần kính trọng, thông minh!
Lâm Đậu Bao máu dồn não, kích động liền quên chính mình đang làm gì, đẩy cửa ra liền hướng trong lòng Lâm Ngạn nhào vào, ‘Đây là gia gia của con, Đại Lâm mau gọi người!”
“…” Lâm Ngạn lần đầu tiên cảm thấy đứa con trai này cũng không phải con ruột của cậu!
Lão gia tử vui vẻ vô cùng, tiểu bàn đôn này sau này sẽ là quả vui vẻ trong lòng Khâu Sơn Hà ông!
“Ba ba…” Hai chữ ba ba này cuối cùng vẫn là bị Lâm Ngạn ép gọi đi ra.
Chân mày lão gia tử cau lại, “Ta là cha con, cũng không phải tú bà! Có cần không tình nguyện như vậy không?”
Lâm Ngạn bị buộc không có biện pháp, thở dài, nhìn trưởng giả (người lớn tuổi) “quỷ kế đa đoan” này, khẽ cười một cái, “Cám ơn người, ba ba.”
Lão gia tử lúc này mới bật cười, buông chấu trai, ôm lấy đứa con trai đã thất lạc nhiều năm này, dùng sức vỗ vỗ lưng cậu, “Nhớ rõ, Khâu Sơn Hà là cha của con, con là con trai của Khâu Sơn Hà, ai cũng không thể đem con khi dễ!”
Mắt Lâm Ngạn có chút ướt, nguyên lai cha là cái dạng này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui