Lâm Ngạn cảm giác mình sắp điên rồi, cầm điện thoại gắt gao nhìn chằm chằm. Không có điện thoại, không có tin nhắn, tin tức gì cũng không có. Từ sáng sớm đến bây giờ, đã bảy tiếng đồng hồ rồi, tròn bảy tiếng đồng hồ. Không có bất luận một cái tin tức gì của đôi tham ăn. Lâm Ngạn liều mạng cắn môi của mình, chỉ cần trả lại đôi thăm ăn cho cậu, Lâm Thanh Sơn y muốn cái gì Lâm Ngạn cậu đều sẽ cho y. Cũng không phải Lâm Ngạn cậu thiếu nợ y, là Lâm Ngạn cậu đời trước thiếu đức đời này mới gặp phải người có lòng dạ hiểm độc như thế!
Khí trời không lạnh, Lâm Ngạn lại lạnh đến run rẩy, ôm chính mình dựa vào cánh cửa chờ Chu Mặc từ G thành chạy tới. Cậu hối hận, hối hận đến chỉ muốn quất chết chính mình. Cậu hẳn là nên đem đôi tham ăn đưa đến bên người lão gia tử. Một khắc kia khi nhìn thấy Lâm Thanh Sơn, cậu thế nào lại hồ đồ như thế?!
Năm đó y có thể đen tâm bán cậu, ngày hôm nay thì sao? Cậu đã như vậy kia bảo bối lại sẽ gặp phải cái gì? Lâm Ngạn không dám nghĩ, nếu như nghĩ, Lâm Ngạn nhất thời đều không sống nổi nữa. Cậu thực sự sẽ phát điên!
Chu Mặc phong trần mệt mỏi từ trên taxi nhảy xuống, thấy bộ dáng Lâm Ngạn cuộn tròn ôm chặt thân thể chính mình, tâm liền đau đớn.
“Có tin tức không?” Chu Mặc ôm lấy cậu, Lâm Ngạn vô lực nhìn hắn, lắc đầu, “Từ lúc bọn nhỏ mất tích đến bây giờ tin tức gì cũng không có.”
“Dám đụng đến bảo bối Khâu gia ta, thật là chán sống rồi mà!”
Người nói chuyện trung khí mười phần, Lâm Ngạn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lão gia tử chống quải trượng đứng ở cách đó không xa, đứng bên cạnh còn có Khâu Thiện chỉ gặp mặt một lần.
Lão gia tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ chỉ Lâm Ngạn, “Con nói con tính tình quật thành như vậy, biết rất rõ ràng Lâm Thanh Sơn là cái mặt hàng gì rồi, còn không biết chuyển về Khâu gia?! Thế nào lại không nhớ lâu một chút!”
Khâu Thiện đỡ lão gia tử, liếc mắt nhìn Lâm Ngạn, “Không sợ, có anh hai ở đây, đôi tham ăn không có việc gì.” Quay đầu liếc mắt nhìn lão gia tử, “Ba, chuyện này giao cho con, người ở đây cùng Lâm Ngạn đi.”
Chu Mặc liếc mắt nhìn Khâu Thiện, gật đầu, đỡ lấy Lâm Ngạn để cho cậu ấy nhìn mình, “Ở nhà chờ tin tức của anh.”
Lâm Ngạn vội vàng kéo hắn, “Em muốn cùng đi với các anh.”
Chu Mặc lắc đầu, “Ngoan, anh đáp ứng em nhất định mang con an toàn về nhà!”
“Được rồi, đi thôi, Lâm Ngạn, con theo ta vào nhà!” Lão gia tử ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Chu Mặc, thúc giục Lâm Ngạn vào nhà. Trước khi đóng cửa, dùng quải trượng chọc chọc Chu Mặc, “Nếu như chút chuyện này cũng làm không được, cậu cũng đừng nghĩ lại muốn bất luận kẻ nào ở Khâu gia ta!” Nói xong lưu loát đóng cửa, chọc cho Khâu Thiện bất đắc dĩ nhún nhún vai.
“Lão gia tử đây là muốn sính lễ đi, còn nhìn cái gì, đi nhanh lên đi.” Khâu Thiện vỗ vỗ vai Chu Mặc, lập tức liền bắt đầu gọi điện thoại cho bạn hắn ở Australia.
Hai người ở ven đường đợi sắp tới một tiếng đồng hồ, mới có một chiếc Audi màu đen lái tới, từ chỗ ngồi tài xế xuống là dân bản địa, tóc vàng mắt xanh, thân thể rất cường tráng, thấy Khâu Thiện cũng chỉ là gật đầu một cái, gọi Khâu thiếu.
Khâu Thiện hí mắt nhìn một chút, nở nụ cười, “Nói cho lão đại nhà cậu biết một tiếng, trở lại Khâu mỗ tôi nhất định sẽ tặng hậu lễ!”
Người nước ngoài kia cũng không khách khí, một ngụm tiếng trung nói rất không thuận miệng, thế nhưng ý tứ vẫn là biểu đạt được, người là Lâm Thanh Sơn bắt, thế nhưng hiện tại hắn trốn ở nơi nào còn cần chút thời gian để tìm. Chu Mặc nghe xong vùng xung quanh lông mày nhíu lại, không được, Lâm Thanh Sơn có tiền án, càng là tìm trễ, bọn nhỏ càng gặp nguy hiểm!
“Cậu nói Lâm Thanh Sơn vì sao không gọi điện thoại?” Sắc mặt Khâu Thiện cũng không dễ nhìn, kẻ bắt cóc nào có đạo lý không đòi tiền chuộc?!
Chu Mặc nhìn hắn một cái, nói ra tình hình xấu nhất, “Tôi sợ này là trò thông minh của bọn nhỏ.”
Khâu Thiện nhất thời sửng sốt một chút, dựa theo hiểu biết của hắn đối với bọn nhỏ, thật đúng là có khả năng này!
Không thể không nói Chu Mặc đối với con mình vẫn là hiểu rất rõ. Từ sáng sau khi bị làm hôn mê mang đi, Lâm Thang Viên tài trí thông minh rốt cuộc phát huy đến cực hạn rồi. Lâm Thanh Sơn vì tránh tai mắt của người, đem bọn nhỏ hướng chỗ vắng mà đi. Lúc Lâm Thang Viên tỉnh cũng không lên tiếng, lặng lẽ véo tỉnh Lâm Đậu Bao.
Lâm Đậu Bao nước mắt lưng tròng nhìn chị bé, bé muốn Đại Lâm nhà bé!
Tay Lâm Thang Viên tuy rằng bị trói, thế nhưng cũng không trở ngại bé móc giấy và bút từ trong balo của Lâm Đậu Bao. Chỉ là bốn chữ tiếng anh còn chưa có viết xong, đã bị Lâm Thanh Sơn vừa vặn trở về phát hiện. Lâm Thanh Sơn lo lắng nha đầu kia lại làm ra chiêu trò gì, lập tức thay đổi đường lúc ban đầu đi đến vùng ngoại ô khác.
Lâm Thang Viên bị Lâm Thanh Sơn đánh ngất, Lâm Đậu Bao nhìn chị mình hôn mê ngủ mất, thời điểm Lâm Thanh Sơn đi đổ xăng cấu chính mình khóc lớn tiếng, chọc cho nhân viên công tác liên tục hỏi. Lâm Thanh Sơn hận đến răng đều cắn nát, cũng nhân viên công tác dây dưa nửa ngày mới thoát thân ra được.
Lâm Đậu Bao nháy con mắt mở trừng trừng nhìn trạm xăng dầu càng ngày càng xa, thu thu nước mắt, ôm chị bé căm tức nhìn vẻ mặt than đen của Lâm Thanh Sơn.
“Bại hoại!” Lâm Đậu Bao đánh giá rất đúng trọng tâm.
Lâm Thanh Sơn cười nhạt nhìn đôi tham ăn này, “Thằng cha tuy rằng ngu xuẩn chút, bất quá sinh ra hai đứa con ngược lại có chút đầu óc!”
Nói xong đem hai đứa nhỏ trói đến nghiêm nghiêm mật mật, cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Đậu Bao cũng bị bịt kín, Lâm Thang Viên càng là mê man không biết mình ở nơi nào.
Đợi đến khi đem hai đứa nhỏ đến mục đích, Lâm Thanh Sơn mới lo lắng gọi điện thoại cho Lâm Ngạn.
“Lâm Thanh Sơn, bọn nhỏ đâu?” Khâu Thiện cầm điện thoại của Lâm Ngạn, vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Thanh Sơn sửng sốt một chút, lập tức cười lớn, “Khâu thiếu, không nghĩ đến động tác của anh lại nhanh như vậy.”
Khâu Thiện hừ lạnh một cái, “Điều kiện!”
“Khâu thiếu quả nhiên là người sảng khoái, cậu đã mở miệng, tôi cũng không bấn cái thắt nút này. Khâu lão gia tử hạ cho tôi cái thòng lọng lớn như vậy, không phải là muốn giáo huấn tôi một chút sao. Hiện tại Lâm Thanh Sơn tôi đã nhận được cái giáo huấn này, lão gia tử chuẩn bị lúc nào đem Hoàn Vũ trả lại cho tôi?”
Chu Mặc liếc mắt nhìn Khâu Thiện, Lâm Thanh Sơn muốn tuyệt sẽ không đơn giản như vậy! Khâu Thiện là người nào, đầu năm nay chỉ có hắn cùng người khác nói điều kiện, còn chưa từng có bị đàm điều kiện, thân thể ngồi ở chỗ ngồi phía sau cũng không động một chút, cười nói, “Chủ ý không tệ, nói tiếp.”
Lâm Thanh Sơn cũng không khách khí, mở miệng liền nói, “Thủ đoạn của Khâu thiếu chỉ cần người ở G thành lăn lộn qua đều biết, Lâm Thanh Sơn tôi càng rõ ràng. Cho dù cậu đem Hoàn vũ trả lại cho tôi, Lâm Thanh Sơn tôi cũng dời không đi.”
Khâu Thiện gật đầu một cái, “Nói có đạo lý, nói cái giá đi.”
“Năm nghìn vạn, trong vòng một tiếng phải gửi năm nghìn vạn vào tài khoản tiết kiệm của tôi, hai đứa nhỏ sẽ lông tóc không thương trở về.”
“Còn có?”
Đoán chừng là Khâu Thiện quá dễ nói, Lâm Thanh Sơn có chút hồ nghi liếc mắt nhìn điện thoại, Khâu đại thiếu gia có đúng hay không quá dễ nói chuyện rồi, nhất thời cảnh giác, “Trong vòng một tiếng, nếu như tôi không thu được một phân tiền nào, đời này các người cũng đừng nghĩ nhìn đến hai đứa nhỏ!”
Chu Mặc nhất thời toàn thân căng thẳng lên, Khâu Thiện vỗ vỗ bờ vai hắn, ý bảo hắn bình tĩnh.
“Không thành vấn đề. Thế nhưng tôi muốn nghe thấy thanh âm đứa nhỏ, nếu không một phân tiền cũng đừng nghĩ có được!”
Lâm Thanh Sơn gạt vải bố ngoài miệng Lâm Đậu Bao, vỗ vỗ khuôn mặt của bé, “Tiểu tử thối, ít ra vẻ cho ta!”
Lâm Đậu Bao nhếch miệng nhìn hắn, cầm điện thoại mỗi chữ mỗi câu đều dính bên ngoài, nói đến Lâm Thanh Sơn nghe không hiểu, Khâu Thiện nghe không hiểu, thế nhưng Chu Mặc nghe hiểu.
Lâm Thanh Sơn cảnh giác sai sai, vội vã lấy điện thoại trên tay Lâm Đậu Bao, “Khâu thiếu, nhiều hơn một phút đồng hồ tôi cũng sẽ không chờ cậu!”
Dứt khoát cúp điện thoại, Lâm Thanh Sơn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không dám bỏ đi. Lâm Đậu Bao ngồi bên người chị của bé, liều mạng nhéo chị bé. Lúc Lâm Thang Viên tỉnh lại nửa cánh tay đều tím, thấy Lâm Thanh Sơn ngồi ở chỗ đó chăm chú nhìn bọn họ liền nhíu mày, “Bại hoại!”
Khâu Thiện bị cảm giác cúp điện thoại rất không thoải mái, đối Lâm Thanh Sơn chán ghét càng đạt tới cao độ, “Lâm Đậu Bao nói điểu ngữ* gì thế?” (điểu ngữ: tiếng chim =)))
“Tiếng địa phương T thành, đứa nhỏ nói bên ngoài có rừng cây rất lớn.”
Khâu Thiện gật đầu, vỗ vỗ sau lưng ghế lái xe, “Truy tìm được chưa?”
Người nước ngoài quay đầu, “Xin chờ một chút, vừa rồi thời gian quá ngắn, chúng tôi còn cần thời gian.”
“Tìm cho tôi, đứa nhỏ bị trói nói bên ngoài có một rừng cây lớn.”
Nhãn tình người nước ngoài sáng lên, lập tức bắt đầu gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau thật hưng phấn quay đầu lại, “Khâu thiếu, lão đại đã đi trước.”
Khâu Thiện rốt cuộc cười ra tiếng, “Tốt!”
Cái lão đại này làm việc rất là lưu loát, rất có tư thế thần long thấy đầu không thấy đuôi. Khâu Thiện đến Australia, hắn liền phái một thủ hạ đến bắt chuyện với y, nhưng chờ thời điểm ba người Khâu Thiện chạy đến địa điểm, vị lão đại này đã thu thập xong tên Lâm Thanh Sơn đi trở về, chỉ chừa hai ba thủ hạ ở lại trông chừng.
Trông Lâm Thanh Sơn, chiếu cố đôi tham ăn.
Đôi tham ăn vừa bị trận đánh nhau thực lực cách xa thiếu chút làm rớt cằm, Lâm Thanh Sơn nguyên bản còn nhìn bọn nó chằm chằm ngay cả đầu còn không có quay lại, đã bị một gậy đánh ngất xỉu. Một người nước ngoài lớn lên vô cùng dễ nhìn cứ như vậy lóe sáng lên sân khấu, liếc mắt xem Lâm Thanh Sơn giống như rác rưởi.
Thời điểm thấy Lâm Đậu Bao mắt sáng rực lên một chút, véo véo gương mặt mập mạp của Lâm Đậu Bao, cứ như vậy tiêu sái lui trận, làm hại đôi tham ăn đến bây giờ cũng còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Chu Mặc ôm cổ đôi tham ăn, kiểm tra thật kỹ từ đầu đến đuôi một lần mới yên lòng, “Có bị thương không?”
Lâm Thang Viên quơ quơ cánh tay đã xanh tím một mảnh, “Bị Lâm Đậu Bao nhéo có tính không?”
Chu Mặc dở khóc dở cười vỗ vỗ đầu nha đầu kia, vội vàng gọi điện thoại cho lão gia tử, chờ hết thảy đều trấn an, Khâu Thiện mới để cho người tạt một chậu nước lạnh cho Lâm Thanh Sơn tỉnh.
“Thang Viên ngoan, mang em trai cùng bác đi ra ngoài chơi một chút.” Chu Mặc cản ở trước khi Khâu Thiện động thủ bất thình lình mở miệng.
Khâu Thiện hết ý nhìn hắn một cái, “Loại chuyện này cậu chưa bao giờ đụng đến.”
Chu Mặc liếc mắt nhìn Lâm Thanh Sơn ướt sũng quỳ ở trên mặt đất, cười nhạt, “Vậy phải xem có đáng giá hay không. Hắn, tôi nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình!”
Khâu Thiện nhướng mi, lôi kéo đôi tham ăn ra cửa, rất không chú ý hình tượng tùy chỗ mà ngồi, hai đứa nhỏ cũng học theo, cùng hắn ngồi dưới đất, Lâm Thang Viên lôi kéo tay của Khâu Thiện, “Bác hai, chú Chu sẽ không có việc gì đi?”
Khâu Thiện nở nụ cười, ôm lấy nha đầu ngồi ở trên người mình, “Không có việc gì, chú Chu của con làm việc rất có chừng mực.”
Chu Mặc làm việc đúng là rất có chừng mực, mỗi một quyền đánh vào trên người Lâm Thanh Sơn đều để lại dư lực, Lâm Thanh Sơn bị đánh một trận thảm thiết, hiểu rõ, cũng không nhìn ra một chỗ xanh tím. Hữu khí vô lực nhìn Chu Mặc, cười khổ, “không nghĩ đến Chu đại thiếu còn có loại bản lãnh này.”
Chu Mặc kéo tóc của hắn làm cho hắn ngẩng đầu lên, “Lão gia tử ra tay chỉ là muốn cho ngươi chút dạy dỗ. Nếu không phải xem trên phần mẹ của ngươi nuôi lớn Lâm Ngạn, ngươi cho là có thể để lão gia tử buông tha ngươi?! Chuyện này ngươi chính mình tự tìm đường chết, ai cũng không giúp được ngươi!”
Lâm Thanh Sơn nhìn hắn, không hề có ý hối hận, “Chờ lúc lão tử đi ra, nhất định sẽ không bỏ qua các người!”
Chu Mặc buồn bực cười nhìn hắn, “Lâm Thanh Sơn, ngươi quá coi thường Khâu gia rồi. Ngươi cho là ngươi có thể còn sống mà đi ra nhà giam sao, ngươi nằm mơ đi!”
Nhìn mặt Lâm Thanh Sơn chậm rãi biến thành màu đất, Chu Mặc hung hăng tát hắn một bạt tay, “Một tát này là thay Lâm Ngạn đánh ngươi, em ấy đem ngươi trở thành anh ruột, Lâm Thanh Sơn ngươi làm cái gì?! Ngươi biết là chỗ nào sao? Ngươi liền đem em ấy quăng vào trong hố lửa! Nhiều năm như thế ngươi như nào một chút áy náy cũng không có? Ngươi hủy cả đời của em ấy!”
Lâm Thanh Sơn bị đánh đầu lệch qua một bên, nghe vậy buồn cười nhìn hắn, “Lẽ nào ở đây không có một khoản công lao của ngươi sao Chu thiếu?”
Chu Mặc bóp cổ hắn, “Ta là xin lỗi em ấy, thế nhưng còn chưa tới phiên Lâm Thanh Sơn ngươi cùng ta thảo luận cái này, ngươi không có tư cách!”
Dừng lại, vỗ vỗ tay chính mình, một cước dẫm lên ngực Lâm Thanh Sơn, “Ngươi hẳn là nên may mắn ngày hôm nay không có làm gì đôi tham ăn, bằng không, không chỉ nói chờ cảnh sát không thôi, ta trực tiếp giết chết ngươi!”
Lâm Thanh Sơn bị dặm vô ngực tê rần, nhất thời phun một búng máu, đau đến một câu đều nói không nên lời.
Chu Mặc lười liếc nhìn hắn một cái, đi ra ngoài, thấy đôi tham ăn của mình đang ôm Khâu Thiện ngủ vù vù, lúc này mới vội vã chạy tới, ôm lấy Lâm Đậu Bao hôn một cái, lại hôn cái trán của Lâm Thang Viên một cái. Loại cảm giác mất mà có được này cả đời chỉ cần một lần là tốt rồi, nếu như lại đến một lần nữa, không chỉ Lâm Ngạn, chính hắn cũng không nhất định có thể chịu được.
Cho đến bây giờ hắn còn có thể nhớ được cảm giác một khắc kia khi mà hắn nhận được điện thoại của Lâm Ngạn cả người lạnh như băng.
Khâu Thiện đứng bên cạnh, thấy bộ dáng Chu Mặc tình thương của cha tràn lan không khỏi nhướng mi, thật không nghĩ đến tên đàn ông mặt liệt như thế, đối với con của mình lại là một mặt ôn nhu như thế. Ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ xe ở một bên chờ, “Mau trở về đi, còn dư lại tôi đến xử lý.”
Chu Mặc không nói lời dư thừa vô ích, hướng Khâu Thiện gật đầu một cái, liền dẫn bọn nhỏ ngồi xe, nhìn mảnh rừng phong cách đó không xa, Chu Mặc vỗ vỗ đầu nhỏ Lâm Đậu Bao, đứa nhỏ này thật là so với chị nhóc cũng không kém.