Editor: Minh An
Beta: Cún
Nhân viên vừa rồi nhận nhiệm vụ trông Khẩu Khẩu ra chỗ Kiều Vãn Tình xin lỗi liên tục. Cô nàng giải thích ban đầu thấy Khẩu Khẩu muốn ăn trái cây nên lấy cho cậu một miếng, không ngờ cậu lại nghịch bẩn áo.
Kiều Vãn Tình cũng không trách cô nàng, bảo cô bé nhân viên kia rằng không có việc gì. Sau đó cô đưa Khẩu Khẩu đi thay quần áo. Cố Yến Khanh cũng xin lỗi mọi người rồi rời khỏi bàn tiệc.
Trên đường đi, hai người đều vô cùng im lặng. Nếu không phải vừa rồi gặp lại Hạ Vũ Sơ, Kiều Vãn Tình cũng quên luôn mấy ký ức đen tối mà nguyên chủ để lại cho cô rồi.
Nhưng bây giờ……
Vào trong phòng, Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu đi rửa mặt và rửa tay. Cố Yến Khanh thì cầm khăn bông lau giúp Khẩu Khẩu. Kiều Vãn Tình rửa mặt cùng rửa tay cho Khẩu Khẩu xong thì nhận lấy khăn bông trên tay Cố Yến Khanh để lau mặt cho cậu nhóc. Nhưng lúc cô cầm thì Cố Yến Khanh giữ chặt khăn lại, không cho cô lấy.
“Anh bỏ tay ra.” Kiều Vãn Tình bảo anh.
“Để anh.”
Cố Yến Khanh thấy một tay Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu, một tay thì lau mặt cho cậu nhóc khá khó khăn nên anh duỗi tay ra lau cho Khẩu Khẩu.
Bầu không khí giữa hai người lại trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ. Khẩu Khẩu vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn quần áo bẩn của mình, không khuấy động bầu không khí như ngày thường nữa.
“Việc trước kia……” Sau khi do dự một lúc lâu, Kiều Vãn Tình cũng mở miệng, “Em rất xin lỗi.”
“Hả?” Cố Yến Khanh ngơ ngác, nghĩ một lúc mới biết Kiều Vãn Tình đang nói gì, “Em không cần xin lỗi vì việc này.”
Kiều Vãn Tình đang nghĩ Cố Yến Khanh cũng dễ tính thật, việc như vậy cũng có thể bỏ qua thì Cố Yến Khanh nói: “Anh biết người đó không phải là em.”
Kiều Vãn Tình đang rửa tay cho Khẩu Khẩu thì cứng đờ người, suýt nữa đẩy Khẩu Khẩu trong ngực mình ra.
Cố Yến Khanh dựa người vào cửa, nhàn nhạt nói: “Em nói sau khi em sinh con ra thì tâm trạng, con người của em thay đổi rất nhiều. Nhưng có câu “Giang sơn dễ đổ, bản tính khó dời”, anh không tin một người có thể thay đổi nhiều đến vậy, đổi cả tính cách của mình. Vì thế anh mới thử tìm hiểu một chút về em ở quá khứ.”
Nói đến đây, Cố Yến Khanh đặc biệt giải thích thêm một câu: “Anh không cố ý điều tra quá khứ của em, chỉ muốn xem xem lúc em mang thai em đã trải qua những việc gì mới thay đổi nhiều đến vậy. Bà nội cũng bảo với anh rằng mấy ngày trước khi sinh thì tính tình của em đột nhiên thay đổi, vì thế anh mới nghi ngờ.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Nói vậy là bà nội Kiều cũng có nghi ngờ cô đó hả?
Có lẽ là do tính cách của cô khác tính cách nguyên chủ quá nhiều. Nhưng cô không thể diễn được thói tham lam cùng sự ác độc của nguyên chủ. Vốn dĩ hồi mới xuyên tới đây, cô còn hơi chú ý đến hình tượng của mình một chút. Nhưng sau khi sinh Khẩu Khẩu ra, lực chú ý của cô đặt hết trên người cậu nhóc, lại trải qua khoảng thời gian ở cữ vô cùng mệt mỏi. Vì thế cô cũng dần quên đi việc phải duy trì hình tượng của nguyên chủ.
“Anh không quan tâm em từng là ai. Nhưng hiện tại em chính là người anh yêu, là vợ sắp cưới của anh!”
Năng lực tiếp nhận của Cố Yến Khanh cũng quá tốt rồi. Đổi lại là người khác, gặp phải mấy việc quỷ quái này có khi đã sợ tới mức chạy ngay đi tìm mấy đạo sĩ gì đó rồi!
Hơn nữa: “Vợ sắp cưới?”
Cố Yến Khanh gật đầu, lấy một hộp nhẫn từ trong túi ra. Nhẫn này vừa làm xong hôm nay, anh cũng vừa mới đi lấy về. Nhưng nay chưa về đến nhà nên anh cũng chưa bỏ ra, không ngờ lại có thể dùng ngay lúc này.
Anh nhẹ giọng cười cười, nói: “Anh định chờ đến trung thu mới cầu hôn em. Nhưng hiện tại xem ra là anh không chờ nổi nữa rồi.”
“……” Hốc mắt của Kiều Vãn Tình ngay lập tức nóng lên. Cô biết mình sắp chào đón khoảnh khắc hạnh phúc và quan trọng nhất của đời mình. Nhưng mà, “Cố tổng, anh chắc chắn mình muốn cầu hôn ở toilet sao?”
“……”
Vốn dĩ Khẩu Khẩu đang nhân lúc ba mẹ không chú ý tới mình mà trộm nghịch nước. Nhưng đột nhiên thấy ba ba cầm hộp nhẫn xinh đẹp, cậu nhóc quên ngay nước đi, vươn tay ra chỗ Cố Yến Khanh đòi nhẫn.
“Cho, cho Khẩu Khẩu, cho Khẩu Khẩu.” Trên mặt cậu còn dính nước, trông vô cùng nhếch nhác.
“Cái này không chơi được, ngoan nào.”
Kiều Vãn Tình cầm lấy cái tay còn hồng hồng của Khẩu Khẩu tiếp tục cho vào vòi nước rửa cho sạch. Sau đó cô ôm Khẩu Khẩu ra khỏi toilet. Cố Yến Khanh im lặng đi đằng sau, yên lặng nhìn cô thay quần áo cho Khẩu Khẩu. Kiều Vãn Tình thì thấy Cố tổng im lặng đến mức kỳ lạ.
“Hay anh ra ngoài trước đi?” Cố Yến Khanh là ông chủ, không thể rời đi lâu được. Hơn nữa anh còn chưa chúc rượu xong đâu.
“Anh váng đầu.” Cố Yến Khanh nói.
“……” Nếu cô nhớ không nhầm thì nãy ai đó bảo nghỉ một lát sau đó đi chúc rượu tiếp mà nhỉ?
Nhưng Kiều Vãn Tình nhớ lại, chắc là do lúc nãy anh toàn uống rượu vang đỏ. Mà rượu này có tác dụng chậm nên giờ mới thấy choáng.
Nhưng mà còn chưa chúc rượu xong đâu! Kiều Vãn Tình sợ anh ngồi thêm lát nữa thì không đứng dậy nổi đi chúc rượu thì vội bảo anh: “Thôi anh cứ ra trước đi, em thay đồ cho Khẩu Khẩu xong thì em cũng ra ngoài đó. Lát nữa em sẽ bảo khách sạn làm một bát canh giải rượu cho anh.”
Cố Yến Khanh ngồi im, hơi tủi thân nói: “Em còn chưa đồng ý lời cầu hôn của anh.”
“……”
“Anh rất đau lòng.”
“……” Kiều Vãn Tình cạn lời nhìn Cố Yến Khanh uống say xong nhõng nhẽo như một đứa trẻ, biến thành phiên bản phóng to của Khẩu Khẩu. Cô bất đắc dĩ nói, “Em cũng chưa nói là từ chối anh mà.”
Ánh mắt của Cố Yến Khanh sáng lên. Anh lấy hộp nhẫn ra, cầu hôn chính thức một lần nữa. Sau khi Kiều Vãn Tình gật đầu đồng ý thì anh đeo nhẫn lên cho cô, rồi hôn hôn trán của cô.
Khẩu Khẩu thấy mẹ có nhẫn nhưng mình không có thì ngay lập tức không vui. Cậu không chịu mặc quần áo sạch nữa, vô cùng tủi thân nhìn hai người.
Kiều Vãn Tình đành phải lấy dây ở túi đựng lễ phục kết thành cái nhẫn nhỏ sau đó đeo vào ngón tay của Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu thấy nhẫn của mình đẹp, lại còn to mới bĩu môi chấp nhận.
Ba người ngồi trong phòng làm nhiều chuyện như vậy nhưng cũng mới chỉ hết 15 phút. Đến khi cả nhà ra khỏi phòng, tiếp tục vào sảnh tiệc thì kiều Vãn Tình thấy Cố Yến Khanh đi kính rượu những người khác vô cùng nhiệt tình. Có lẽ do vừa cầu hôn thành công nên anh còn hăng hái hơn cả trước nữa.
Kiều Vãn Tình: “……”
Sao cô cảm giác càng uống Cố Yến Khanh càng tỉnh ý nhỉ?
Thôi xong! Sa vào bẫy của kẻ địch rồi!
Kiều Vãn Tình vuốt vuốt chiếc nhẫn cầu hôn trên tay mình, bất đắc dĩ cười cười.
Lần trước hai người đi xem một bộ phim điện ảnh, nữ chính của bộ phim đó là một doanh nhân thành đạt chính hiệu. Bộ phim xoay quanh về quá trình nam nữ chính giúp đỡ nhau cùng đi lên trong sự nghiệp, sau khi gây dựng được đế quốc thương nghiệp của riêng mình rồi thì hai người kết hôn với nhau. Xem xong, Kiều Vãn Tình còn cố ý trêu Cố Yến Khanh, bảo anh nên tìm một doanh nhân thành đạt về làm vợ mình. Như vậy thì hai người có thể cùng sánh vai nhau đi đến thành công. Lúc đó Cố Yến Khanh còn nhéo mũi của cô, bảo là thích vợ ngốc ngốc một chút. Cũng vì vậy mà anh đã bị cô đánh!
Hiện tại xem ra lấy vợ ngốc cũng khá vui đấy nhỉ. Rất dễ tính kế!
Lúc bữa tiệc kết thúc cũng là gần 10 giờ đêm rồi. Trên đường trở về, Khẩu Khẩu mơ mơ màng màng, mệt mỏi dựa vào người Kiều Vãn Tình. Buổi trưa Kiều Vãn Tình ăn “thức ăn nhanh” với Cố Yến Khanh cũng mệt lả. Lúc ngồi trên xe cô cũng mơ mơ màng màng mắt díp vào nhau.
“Vũ Sơ nói thứ bảy này muốn đến thăm nhà chúng ta, em thấy thế nào?” Hai mắt của Cố Yến Khanh “uống say thật” lờ đờ nhìn vào màn hình điện thoại. Trên màn hình hiển thị giao diện trò chuyện trên WeChat của anh cùng Hạ Vũ Sơ.
Kiều Vãn Tình vốn dĩ chuẩn bị ngủ nghe thấy vậy thì tỉnh táo lại ngay. Hạ Vũ Sơ mà muốn tới nhà cô khẳng định là không có ý gì tốt. Hôm nay Cố Yến Khanh ra mặt bảo vệ cô như vậy, chắc chắn trong lòng đối phương sẽ vô cùng khó chịu.
“Anh tự quyết định đi.”
Dù sao cũng là bạn của Cố Yến Khanh.
“Thế để anh từ chối,” Tay Cố Yến Khanh lạch cạch gõ chữ, “Để khi nào anh nói chuyện riêng với cậu ấy vậy.”
“Vâng.”
Từ chối là tốt nhất, chứ nếu mà Hạ Vũ Sơ đến thật thì Kiều Vãn Tình cũng không biết nên ứng xử như nào. Đối phương đang mang thai, mà cô lại ở thế yếu, nhưng cô cũng không phải là người ngậm bồ hòn làm ngọt, im lặng để mọi chuyện qua đi, vì thế mà gặp nhau thì cũng khá là khó xử.
Chuyện này cứ vậy mà qua đi.
Mọi việc lại trở lại bình thường. Kiều Vãn Tình tiếp tục học tập, Cố Yến Khanh tiếp tục làm việc, Khẩu Khẩu thì tiếp tục duy trì hình tượng ngốc bạch ngọt của mình.
Qua trung thu thì trời cũng mát dần. Khóa huấn luyện của chương trình hỗ trợ làm nông của Kiều Vãn Tình kéo dài trong ba tháng. Rất nhanh đã hết tháng thứ nhất. Mọi người trong lớp bắt đầu phân tổ để cùng làm nhiệm vụ được giao, khoảng vài người một tổ. Giáo viên hướng dẫn sẽ giao cho mỗi tổ một tài khoản bán hàng online mới, dạy bọn họ cách tuyên truyền, kinh doanh làm sao cho hút khách. Nhưng các sản phẩm được bán trong cửa hàng đều là sản phẩm mà bọn họ đã chỉ định sẵn.
Trần Du vào cùng một tổ với Kiều Vãn Tình. Sau khi nghe nói học xong sẽ bị thu hồi tài khoản bán hàng online kia thì cô nàng bĩu môi nói: “Khó trách họ không cho chúng ta dùng cửa hàng của riêng mình, rõ ràng là muốn mượn tay chúng ta để giúp bọn họ kinh doanh bán hàng. Sau khi tạo ra được một cửa hàng hot đầy uy tín và chất lượng thì lại nẫng tay trên của chúng ta!”
“……” Sau khi nghe đến đoạn kết thúc khóa học sẽ thu lại tài khoản bán hàng thì Kiều Vãn Tình cũng thấy kỳ lạ. Nhưng cô cũng chỉ muốn học tập kỹ năng bán hàng mà thôi, nên cô cũng không quá để ý việc này. Kiều Vãn Tình an ủi Trần Du: “Không phải là bọn họ trả hết tiền vốn mua hàng cho chúng ta còn gì, chỗ phí đó cũng khá lớn chứ em?”
“Chị nhầm rồi, đây là tiền mà chính phủ đầu tư cho chúng ta đó!” Trần Du thở dài, “Họ làm vậy làm sự tích cực của em bị tổn thương sâu sắc!”
Kiều Vãn Tình thấy Trần Du chuẩn bị tức giận thì nói: “Em nghĩ lại xem, nếu chúng ta có thể giúp tài khoản shop online đó hoạt động tốt thì chúng ta sẽ thành tâm điểm chú ý đó, còn tăng thêm uy tín của cá nhân nữa chứ! Sau đó nếu chúng ta gây dựng sự nghiệp của mình thì cũng dễ dàng đi kêu gọi vốn đầu tư. Mình còn có thêm kinh nghiệm để giúp shop mình hoạt động tốt hơn nữa ấy em ạ!”
“Muốn làm một shop bán đồ nông nổi tiếng không đơn giản như vậy đâu chị,” Sự nhiệt tình của Trần Du giảm gần hết, “Ai nha, tức giận quá!”
“……” Nhưng vấn đề là chúng ta còn chưa tạo được một tài khoản bán hàng online hot đâu em ạ!
Có lẽ do ở lâu với Cố Yến Khanh nên tình yêu tiền của Kiều Vãn Tình cũng bị phai nhạt đi rất nhiều. Vì thế mục đích học của cô tuy rằng cũng có là để kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng chủ yếu là cô tham gia khóa học này để tích lũy kinh nghiệm. Vì vậy, sau khi biết kết thúc khóa học sẽ phải trả lại tài khoản bán hàng cho người ta, cô cũng không quá bất bình.
Cố tổng phát hiện gần đây muốn gặp được người thương của mình rất khó. Kiều Vãn Tình thường hay nhốt mình trong phòng đọc sách hoặc là phòng ngủ, hoặc là ôm cái bàn làm một bản kế hoạch tỉ mỉ suốt mấy giờ liền. Khó khăn lắm mới buông được công việc thì Kiều Vãn Tình lại mải mê chăm sóc và chơi cùng Khẩu Khẩu.
Cố tổng nghi ngờ không biết mình cho Vãn Tình đi học kinh doanh này có phải là lựa chọn sáng suốt hay không.
Hôm nay Kiều Vãn Tình xong việc sớm, 10 giờ đã tắm rửa xong rồi về phòng. Cố tổng cũng đã tắm xong, ngồi chờ sẵn trong phòng.
Bình thường thì thằng nhóc thúi Khẩu Khẩu kia mới có 10 giờ thôi đã ngủ say lắm rồi, đôi khi có tiếng động lớn ngay bên cạnh cậu cũng không dậy.
Chắc hôm nay biết ba mẹ mình định làm mấy hoạt động giới hạn độ tuổi nên đến tận gần 10 rưỡi cậu nhóc vẫn vô cùng tỉnh táo lôi kéo Kiều Vãn Tình rủ cô cùng chơi con cá mập do Lort tặng cậu.
Bây giờ lá gan của Khẩu Khẩu lớn hơn trước nhiều rồi. Cậu thích cùng chơi ấn răng cá mập với mẹ để xem ai bị cá mập cắn.
Khẩu Khẩu vô cùng cẩn thận ấn một cái thật nhanh, sau đó nhanh chóng co tay của mình lại. Thấy miệng cá mập chưa đóng lại thì cậu vui vẻ kêu “A a”, sau đó giục Kiều Vãn Tình: “Ma ma, ma ma ấn!”
Kiều Vãn Tình ấn một cái, miệng cá mập vẫn chưa đóng lại. Cô nói: “Đến lượt con!”
Vẻ mặt của Khẩu Khẩu ngay lập tức nghiêm túc hẳn lên. Cậu nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ hồi lâu, sau đó ấn vào cái răng ở góc trong cùng. Đúng lúc đó thì cá mập ngậm miệng lại.
Chơi rất nhiều lần rồi nhưng mỗi lần bị cá mập cắn vào tay, Khẩu Khẩu vẫn sợ dựng đứng cả lên.
Khẩu Khẩu bị dọa, giật mình ngồi im tại chỗ trừng mắt ba giây. Sau đó cậu “A” một tiếng, vui vẻ nhảy nhót. Cũng không biết là đang sung sướng vì cái gì. Sau đó Khẩu Khẩu đưa cá mập cho Kiều Vãn Tình: “Ma ma, mở, mở ra ~”
Kiều Vãn Tình biết Cố Yến Khanh muốn làm gì. Cô quay đầu lại, thấy Cố Yến Khanh đang đen mặt. Cô vừa buồn cười vừa hơi thương người nào đó nên quay ra sờ sờ đầu Khẩu Khẩu: “Đã khuya rồi, bảo bối đi ngủ được không?”
“Không ~” Khẩu Khẩu từ chối.
Vốn dĩ Cố tổng đã khó chịu vì bị bóng đèn sáng trưng này ngăn cản chuyện tốt rồi. Ai ngờ thằng nhóc thúi đó còn một hai đòi chơi đồ chơi mà “tình địch” của anh tặng nó nữa chứ. Cố Yến Khanh tức đến bốc khói luôn!
Vì thế anh mạnh mẽ bế Khẩu Khẩu lên, nói: “Không được chơi. Con buồn ngủ rồi, Khẩu Khẩu ngoan nào!”
“Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu vẫn muốn ~” Khẩu Khẩu muốn nhảy ra khỏi lòng ngực Cố Yến Khanh.
“Ngoan nào, bây giờ đi ngủ xong mai ba đưa con đi chơi!”
Khẩu Khẩu thấy Cố Yến Khanh bảo mai sẽ dẫn mình đi chơi thì không làm loạn nữa, ánh mắt cậu chờ mong nhìn Cố Yến Khanh để xem anh nói thật hay giả.
“Ba nói thật đó. Con mau ngủ đi. Nếu không sáng mai dậy muộn là ba không đưa con đi chơi được đâu!”
Kiều Vãn Tình nghĩ lại. Mai cũng không phải là cuối tuần mà? Chắc Cố Yến Khanh vì một lý do vô cùng chính đáng nào đó nên mới quyết định sẽ xin nghỉ để đưa Khẩu Khẩu đi chơi. Cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thu dọn đồ chơi sau đó ngồi lên giường chờ Cố Yến Khanh ru Khẩu Khẩu ngủ.
Khẩu Khẩu thấy ba ba nói chắc như đinh đóng cột thì vô cùng ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Chỉ một lát sau, Cố Yến Khanh đã thấy cậu thở đều đều. Vì thế anh liền nhẹ nhàng đặt cậu nhóc vào giường nhỏ bên cạnh.
—— Để tiện làm việc thì hai người mua cho Khẩu Khẩu một cái giường nhỏ. Khi làm việc thì đặt cậu nhóc lên đó, sau khi xong việc thì hai người có thể bế cậu lên giường ngủ chung, vô cùng tiện!
Sau khi đặt Khẩu Khẩu xuống giường nhỏ xong thì Cố Yến Khanh thở phào nhẹ nhõm. Anh đi đến mép giường, cúi đầu nhìn Kiều Vãn Tình đang cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Lúc hai người vừa chạm môi vào nhau thì bỗng nhiên nghe được tiếng của tiểu ác ma Khẩu Khẩu truyền đến từ sau: “Ba ba, không được, không được lừa, Khẩu Khẩu!”
Hai người giật bắn mình, quay đầu lại nhìn thấy Khẩu Khẩu đang đứng trên giường nhỏ của mình, hai con mắt sáng long lanh nhìn bọn họ.