Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Ầm một tiếng, cửa bị thô bạo mở ra, Bành Vũ lập tức ngẩng đầu lên, cái đói khiến cho hắn có chút choáng váng, nhưng vẫn thấy rõ người tới, nhìn không khác những kẻ đã công kích họ, trên mặt là một màn sương đen, Bành Vũ đột nhiên nghĩ, bọn họ rốt cuộc là cố ý che mặt, hay là vì nguyên nhân khác mà phải che mặt như vậy?

Nhưng mà không đợi hắn nghĩ nhiều, người tới đã đi đến bên cạnh họ, đem dây thừng trên người thô bạo tháo ra, sau đó mở cửa, đứng ở cạnh cửa.

Bành Vũ xoay cổ tay, nhìn động tác của bọn chúng, có chút nghi hoặc và khó tin, "Bọn chúng là muốn thả chúng ta ra sao?"

Mạc Kình bình tĩnh nhìn Bành Vũ một cái —— sao có thể.

" ách... " Bành Vũ yên lặng, được rồi, là hắn suy nghĩ nhiều quá.

Cho dù bọn họ trên người không bị cái gì trói buộc, cũng không có biện pháp chạy trốn, chờ Bành Vũ cùng Mạc Kình ra khỏi phòng mới phát hiện, bên ngoài đứng rất nhiều người... Ngoan ngoãn đi theo, bọn họ dần dần xuyên qua hành lang.

Ra đến bên ngoài thị giác trở nên trực quan hơn, tuy rằng nơi này hết thảy thoạt nhìn đều thực bình thường, nhưng bên trên nhìn không tới trời, nhìn không thấy ánh sáng, toàn bộ kiến trúc bao phủ trong bóng tối, nếu không phải chung quanh có đèn dầu, chỉ sợ ở nơi tối tăm như vậy có mắt như mù.

Bành Vũ đột nhiên hít hít cái mũi, nhỏ giọng hỏi Mạc Kình, "Cậu ngửi được mùi gì không? Đây là..."

"Mùi dược" Mạc Kình trả lời.

Chỗ cuối hành lang là một gian hàng nhỏ, bốn phía treo màn màu trắng, chung quanh ánh lửa chiếu rọi xuống, lóe lên vầng sáng mờ nhạt, Ly Dao đem Tần Chí đưa tới đây, đặt trên đệm mềm trong cửa hàng, sau đó phân phó người không được lại đây quấy rầy.

Tần Chí đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, mơ mơ màng màng cảm giác được một trận hàn khí đang tràn vào cơ thể mình, cùng máu nóng trong người đối kháng, hàn khí này dường như một chút cũng không tương thích với cơ thể hắn, xung đột trong cơ thể hắn, Tần Chí nhăn chặt mày, cảm giác đầu của mình như sắp nổ tung, một ít kí ức không phải của mình xuất hiện trong đầu hắn, nhưng mỗi khi hắn muốn nhìn rõ, những đoạn hồi ức đó lại biến mất không thấy.

Ly Dao nằm sấp ở trên ngực Tần Chí, nhìn Tần Chí thống khổ, ngón tay miêu tả gương mặt hắn, trong miệng tự mình lẩm bẩm, "Người chưa bao giờ chịu nhìn ta một lần, càng chưa từng ở cạnh ta, nhưng mà hiện tại, ha hả..."

Đột nhiên, Ly Dao cảm ứng được trong cơ thể Tần Chí có sự dao động kịch liệt, hắn nhanh chóng phản ứng lùi lại, nheo đôi mắt, nhìn trên thân thể Tần Chí những cỗ linh khí đang dao động, thậm chí chúng còn hiện lên trên cả quần áo của Tần CHí, sau một lúc lâu, những cỗ dao động kia thu về cơ thể Tần CHí, Ly Dao nhìn qua, Tần Chí đã mở mắt.

Khóe miệng gợi lên nụ cười, Ly Dao mở miệng nói, "Ta thế mà không nghĩ tới, linh lực của người vẫn còn sao"

Tần Chí cúi đầu nhìn tay mình, nắm tay, buông ra, hắn cảm giác được trong cơ thể mình có một cỗ năng lượng, đó chính là linh lực sao?

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ly Dao, mở miệng hỏi, "Người rốt cuộc là ai? Ta và người trước kia có mối quan hệ sâu xa gì sao?"

Ly Dao trầm mặc một chút, sau đó đi đến bên cạnh Tần Chí, tựa hồ muốn ngồi xuống dựa vào Tần Chí, Tần Chí liền né sang một bên, Ly Dao dừng lại động tác, nhấp miệng, "Nếu người muốn biết ta có thể nói cho người, nhưng trước hết người phải nghe lời ta"

Sau khi Ly Dao mang theo Tần CHí đi mất, Địch Hạo bọn họ thu thập một chút, liền xuất phát, Thất Thất không thấy Tần Chí, hốc mắt đều đỏ, nắm tay ĐỊch Hạo, yên lặng không nói, thỉnh thoảng nâng tay gạt nước mắt, Tiêu Diễn đứng ở bên cạnh Thất Thất, nắm tay nhỏ của Thất Thất, không tiếng động an ủi. Khâu Viễn bọn họ cũng thực yên lặng, đến cả Hỏa Vân cũng không còn đùa giỡn nữa, ngoan ngoãn đi theo phía sau Thất Thất.

Địch Hạo đột nhiên dừng lại, đánh vỡ im lặng, " Không được, chúng ta bây giờ đi tiếp như vậy, căn bản cũng không tìm được bọn họ"

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Khâu Viễn mở miệng hỏi.

"Bây giờ đi như vậy cũng khó tìm được bọn họ, cho dù tìm được rồi, lấy mấy người chúng ta, cũng đối phó không được bọn họ, huống chi trong tay Ly Dao còn có Tần Chí, Bành Vũ bọn họ. " Địch Hạo nghĩ nghĩ, mở miệng nói, "Nếu bọn chúng chọn nơi này, hơn nữa trước đó còn bắt Mạc Kình và Bành Vũ, khẳng định có chỗ cần đến bọn họ, trước mắt mà nói, bọn họ hẳn là không có nguy hiểm, cho nên chuyện hiện ta chúng ta phải làm là biết rõ vì sao Ly Dao muốn bắt họ đi.

"Có quan hệ với Mạc Kình" Khâu Viễn mở miệng nói.

Địch Hạo gật đầu, "Hơn nữa, trước đó bọn chúng tập kích Bành Vũ, cậu ấy nói với tôi lúc ấy bọn chúng muốn giết Bành Vũ. Nhưng mà lúc nãy Ly Dao xuất hiện, nghe ý của hắn, Bành Vũ và Mạc Kình hiện tại đều an toàn, hơn nữa trước đó Bành Vũ gọi điện cho tôi, chỉ e là chuyện lần này có liên quan tới dược"

"Còn có những thảo dược chúng ta phát hiện trong nhà" Từ Tử Hạo mở miệng nói, "Chẳng lẽ những người ở đây có quan hệ với Mạc Kình"

"Rất có khả năng." Địch Hạo gật đầu, " Bành Vũ nói Mạc Kình cũng tinh thông dược lý, Bành Vũ cũng vậy, như vậy chúng ta có thể giả thiết, đây chính là lý do Ly Dao bắt bọn họ tới đây"

"Vậy còn A Chí" Khâu Viễn đột nhiên mở miệng hỏi.

Địch Hạo lập tức im miệng, không nói, hắn nhìn Khâu Viễn liếc mắt một cái, cự tuyệt trả lời vấn đề này.

" Tôi cảm thấy thái độ Ly Dao đối với Tần Boss không đúng lắm" Tiêu Kiền mở miệng nói, sau đó vò đầu, "Nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở đâu, mọi người thấy thế nào?"

Từ Tử Hạo mắt trợn trắng, đánh Tiêu Kiền một cái, "Cậu thật ngốc"

" a? "

Thất Thất đột nhiên mở miệng hỏi, "Người xấu kia coi trọng cha sao?"

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Thất Thất, khó có thể tưởng tượng —— Thất Thất đã nhìn ra sao?

Thất Thất bĩu môi, "Ánh mắt hắn nhìn cha thực đáng ghét" sau đó đột nhiên ôm lấy Địch Hạo, "Ba ba, ba phải cướp cha về, phải nhanh lên"

Địch Hạo dở khóc dở cười, nhưng mà trong lòng cậu cũng nghĩ phải nhanh chóng đưa Tần Chí về.

Khâu Viễn chọc chọc trán Thất Thất, " nhỏ mà lanh. "

Tiêu Kiền bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là vậy"

"Được rồi, hiện tại chúng ta nghĩ thử xem nên làm thế nào đi" Địch Hạo mở miệng nói.

Tần Chí đẩy Ly Dao ra, lãnh đạm nói, "CHuyện này ta cũng không phải đặc biệt muốn biết"

Ly Dao hừ một tiếng, vừa muốn mở miệng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng người thông báo.

"Chủ nhân, hai người kia đã đến... Ngài là muốn... "

Ly Dao nhìn Tần Chí liếc mắt một cái, xoay người đi ra ngoài, chỉ để lại một câu, "Canh chừng hắn"

Bành Vũ và Mạc Kình bị đưa tới bên trong một căn nhà rất lớn, trước khi vào nhà, Bành Vũ đã ngửi thầy mùi dược thảo vô cùng quen thuộc, chờ đi vào, quả nhiên, bên trong bày đầy các loại thảo dược, Bành Vũ kinh ngạc nhìn, thử đi lại gần, thấy kẻ dẫn bọn họ tới đây cũng không hạn chế hành động của bọn họ, tuy rằng có chút không thích hợp, nhưng Bành Vũ vẫn không cưỡng được hấp dẫn của dược liệu, gấp đến không nhịn được. Những dược liệu này có cái hắn cũng chưa từng thấy, rất nhiều cái đều là thứ hiếm. Mà Mạc Kình từ khi tiến vào căn nhà này, biểu tình liền có chút khó có thể nói nên lời, cậu tựa hồ có chút kháng cự, cũng không thèm liếc mắt tới những thứ dược liệu này một cái, đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích.

Bành Vũ một bên xoa bụng, một bên nói, "Thuốc đều là thuốc tốt, nhưng không có cái nào trực tiếp ăn được, tôi sắp đói chết rồi"

Mạc Kình giương mắt nhìn Bành Vũ một cái.

"Trời ạ, đây là loại dược gì vậy" Bành Vũ đi tới trước một cái giá, dược ở trên đó hắn còn không biết đọc tên đâu.

"Dược liệu nơi này rất phong phú đi"

Một thanh âm lười nhác truyền đến, Bành Vũ quay đầu lại, thấy ngoài cửa đi vào tới một nam nhân âm nhu, không đợi Bành Vũ phản ứng, Mạc Kình đã mở miệng, ngữ khí lãnh đạm, "Ly Dao"

Ly Dao hướng về phía Mạc Kình cười một chút, "Nhìn thấy nhiều dược liệu như vậy, ngươi không vui sao? Ta thấy Bành Vũ thực ra rất vui nha"

Bành Vũ sờ sờ mũi, yên lặng đi đến bên cạnh Mạc Kình —— xem ra người này chính là người đứng sau những kẻ bắt bọn họ, chính mình vẫn là ít nói đi thì hơn, để tránh chọc phiền toái.

Thấy hai người đều không nói lời nào, Ly Dao cũng không để ý, mà đi đến bên một cái giá, một bên nhìn dược liệu, một bên không chút để ý nói, " như thế nào? Ngươi còn chưa chết tâm chứ? Đây cũng không phải vấn đề gì lớn, tộc nhân của ngươi đã chết nhiều năm như vậy, hẳn là cũng sẽ không để ý. "

" ta đã nói rồi, ta không làm được. " Mạc Kình lãnh đạm mở miệng, ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.

"Ha hả" Ly Dao ném xuống dược liệu trong tay, "Sao lại không được? Dược thuật của Mạc gia không ai sánh được, liên hệ với chiến thú từ lâu đã xâm nhập cốt tủy, lấy thân phận Mạc gia của người, luyện dẫn hồn đan, khẳng định có thể thành công, nếu không thể thành công... " Đôi mắt Ly Dao nhìn quay sang nhìn Bành Vũ, " Không phải còn có thêm một người ở đây sao? Hắn hẳn là cũng tinh thông dược lý, ta chính là đặc biệt đem hắn và người cùng tới đây, để hắn tới giúp ngươi, nếu ngươi làm không được, ta đây tốn thời gian phí sức đem hắn lại đây làm gì?"

Sau khi Bành Vũ nghe xong, trong lòng chỉ muốn chửi thề! Đây là uy hiếp rõ ràng nha, nếu Mạc Kình không làm dẫn hồn đan gì đó mà nói, hắn khẳng định sẽ chết.

Mạc Kình nhìn thoáng qua Bành Vũ, nhăn lại mi, khóe miệng nhấp thực nhanh, như là đang rối rắm.

Bành Vũ nhìn Mạc Kình —— mẹ cậu, đây chính là chuyện liên quan tới mạng người cậu còn rối rắm cái gì!? Mạng của lão tử lại không đáng giá đến vậy? Ngọa tào!

Nhìn Mạc Kình không có trực tiếp cự tuyệt, Ly Dao vừa lòng cười một chút, "Ta có thể cho các người thời gian suy nghĩ một chút, không vội"

Mạc Kình giương mắt nhìn Ly Dao một chút, sau đó mở miệng nói, " Trước chuẩn bị một ít đồ ăn cho chúng ta"

Bành Vũ sửng sốt, nhìn về phía Mạc Kình.

Đến Ly Dao cũng có chút hoài nghi, chỉ sợ hắn cũng chưa từng nghĩ tới Mạc Kình lại có yêu cầu này.

Mà bụng Bành Vũ lúc này cũng như để chứng minh lộc cộc kêu một chút. Hắn ôm bụng xấu hổ, sau đó thực nhanh buông ra, " khụ khụ, sắp chết đói. "

Ly Dao nhếch mày một chút, "Ta sẽ cho người lấy đồ ăn, hi vọng sau khi ăn xong các người cũng cho ta một đáp án chắc chắn"

Bành Vũ bĩu môi —— đây là cố ý làm cho bọn họ đến cơm cũng ăn không ngon được sao?

Nhìn thời gian, bên ngoài chỉ sợ đã vào đêm, nhưng đám người ĐỊch Hạo dựng xong lều trại, cũng không đi vào, mà là đứng ở bên ngoài, bọn họ muốn quan sát những người xuất hiện ban đêm.

" tới. " Khâu Viễn nhỏ giọng nói một câu.

Mọi người liền thấy, ở trước những căn nhà, dần dần hiện ra rất nhiều thân ảnh, động tác của họ như đang tiếp tục làm việc, giống như bọn họ vẫn luôn ở đây, cũng vẫn luôn hoạt động, chỉ là vào ban ngày, tất cả mọi người đều nhìn không thấy, cho nên chỉ có buổi tối, đám người ĐỊch Hạo mới thấy rõ bọn họ đang làm gì.

Lúc này vị trí của Địch Hạo bọn họ là trong một lối đi nhỏ, nhìn những bóng người bên ngoài, trẻ con thì đùa giỡn chạy loạn, cười vui vẻ nhìn cha mẹ của chúng, còn có những người lớn đang làm việc, mà những người đó đều không ngoại lệ nhìn không thấy bọn họ, ở bên cạnh bọn họ đi qua đi lại.

Bọn họ hoàn toàn như người của hai thế giới. Nhưng đám người Địch Hạo đứng ở đây muốn thử một chút tiếp xúc với những người này.

"Chúng ta muốn tiếp xúc với họ thế nào" Từ Tử Hạo mở miệng hỏi.

"Mọi người xem, bọn họ tuy rằng cùng chúng ta như người của hai thế giới, nhưng bọn họ lại có thể đụng đến những đồ gỗ mà chúng ta cũng đụng được, điều này có phải chứng tỏ......? " Địch Hạo nhìn về phía đám người Khâu Viễn.

"Nếu chúng ta cầm những thứ này, cậu cảm thấy bọn họ có thể thấy chúng ta?Đơn giản như vậy sao?" Khâu Viễn có chút hoài nghi.

Địch Hạo lắc đầu, "Tôi cũng không biết, nhưng muốn thử một lần. "

Lúc này, Hỏa Vân đã chạy tới giữa đường, vươn móng vuốt nhỏ, đụng vào một cái cuốc bằng gỗ.

Ánh mắt đám người Địch Hạo lập tức nhìn đến những bóng người trong suốt, không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui