Lý Nhã vừa nghe đã cảm thấy có dự cảm chẳng lành, chỉ là Lộ Nguyên Hầu không có cho bà ta thời gian mở miệng: “Dù có là hoàng tử thì cũng nên đối xử bình đẳng.”
“Lại xem ở khía cạnh hai vị hoàng tử muốn rèn luyện bản thân cho tương lai sau này thừa kế ngôi vị của bệ hạ…”
Giọng hắn rét lạnh, nhưng lúc nói tới hai chữ thừa kế thì dù biểu tình vẫn không chút thay đổi nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự khinh miệt nhìn Lý Nhã.
Hắn nói: “Tôi nhất định sẽ dốc hết sức đào tạo cho hai người họ mau chóng đạt đến trình độ có thể như những binh sĩ bình thường, đủ khả năng cầm súng lên chiến trường mà không đến nổi bị quân địch giết chết trong nháy mắt.”
Chữ “chết” bị hắn cắn thật chặt, không chỉ Lý Nhã mà cả những người xung quanh đều nhịn không được mà đánh cái rùng mình.
Họ đều như vậy, hai người Nguyên Nhạc, Nguyên Thịnh trong lời nói trước là sợ hãi sau là giận dữ ngập trời rồi tựa như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn hắn.
Thế nhưng bọn họ một câu đều không thể nói.
Hiện tại dù nói cái gì đều không tốt cho họ, nhưng ngậm miệng như vậy thì lại càng khó chịu hơn.
Lý Nhã sao không phải như vậy.
Bà ta không ngờ Lộ Nguyên Hầu lại thâm độc đến thế, đem tức giận trút lên người hai đứa con trai của bà ta.
Mà lúc bày tỏ thái độ bà ta lại không nhớ ra thằng con hoang này lại đang là cấp trên của con trai bà.
Bà ta chỉ nhớ đến ấn tượng Lộ Nguyên Hầu cho bà ta vào cái thời điểm hắn sống trong cung một năm kia mà vô tình đánh giá sai lầm hoàn cảnh hiện tại.
Bà ta giận nhưng lại không thể phản bác được cách nói của Lộ Nguyên Hầu, móng tay bà ta đã muốn bấm vào thịt rồi mà bà ta vẫn chẳng thấy đau.
So với giận dữ trong lòng ngực thì chút đau kia có là gì.
Trái ngược, nó giúp bà ta tỉnh táo lại.
“Nàng thôi được rồi đó.”
Ở lúc này Nguyên Dực lại xả vào thêm một câu.
“Ta…”
Lý Nhã tức ngực khó thở, nói không ra lời nhìn ông.
Rõ ràng nãy giờ bà là người bị mắng đến mất hết mặt mũi, cả hai đứa con trai đều bị liên lụy, vậy mà không được bênh vực thì thôi… Chỉ vì thằng con hoang này…
Hiện tại cho dù là ai nói Lộ Nguyên Hầu không phải thằng con hoang kia thì Lý Nhã cũng nhất định không tin.
Thiên vị rành rành như vậy…
“Phu nhân tự xem lại mình đi.”
Nguyên Dực hừ lạnh một tiếng, không có vì mặt mũi của bà ta mà bỏ qua: “Nói làm sao thì Lộ trung tướng cũng đã cống hiến cho đế quốc bao nhiêu.
Hắn lại thân là hậu bối, con của hắn gọi ta là gia gia càng chẳng có gì không đúng.
Ngược lại là nàng, ở trong thời điểm thời thế thay đổi, nàng còn muốn giữ cái ưu việt kia khăng khăng như vậy để làm gì.
Nàng có thể thay trung tướng cống hiến cho đế quốc cái gì sao?”
Nguyên Dực thật sự là không nể mặt chút nào cả.
“Làm Vương Hậu thì nên làm cho xứng chức, làm gương cho người khác.
Đế quốc không phải của hoàng thất mà là của dân chúng.
Ta đã muốn thay đổi cái chế độ này từ lâu rồi.
Thời đại hiện tại không cần một hoàng thất chỉ có cái vẻ mà còn tự cho mình là ưu việt.
Tất cả đều không mang đến lợi ích lớn nhất cho đế quốc được mà còn khiến nó thụt lùi về phía sau.”
Cả tòa cung điện lặng ngắt như tờ vì lời nói hùng hồn của ông.
Ai cũng không ngờ ông lại có thể nói như vậy.
Sứ thần của hai nước đã hủy bỏ chế độ quân chủ, không thể không cho ông một cái ánh mắt kính trọng.
Thời thế thay đổi là phù hợp với dân chí, lấy quyền lợi của dân làm gốc.
Bộ máy quyền lực của một nước cũng là để quản lý chứ không phải để gò ép dân chúng.
Hiện tại chỉ còn hai nước Tây - Hạ là chưa thay đổi được.
Nhưng quân chủ một nước đang hưởng hết quyền lợi lại tự đề ra ý định thay đổi thời đại thế này là chưa từng có, làm sao có thể không khiến người kính phục chứ.
Nguyên Dực không biết người ta nghĩ gì về mình, nhưng ông nói những lời này không phải là nói suông.
Theo sự cự tuyệt của đứa con trai ưu tú đối với ngôi vị này qua thời gian, Nguyên Dực càng kiên định với tính niệm này hơn.
Thay vì giao đế quốc vào tay hai kẻ bất tài thì thay đổi chế độ, con ông là trung tướng, địa vị vẫn là có tiếng nói, lại không cần phải cưỡng ép ngồi lên vị trí này mà vẫn có thể cống hiến cho đế quốc, như vậy đương nhiên là tốt nhất.
Lý Nhã chết lặng nhìn Nguyên Dực.
Bà ta giật mình nhận ra rằng, ở trong lúc bà ta sống trong sự ưu việt, người đàn ông đầu ấp tay gối của mình đã âm thầm có ý nghĩ khiến bà ta không kịp trở tay này rồi.
Tất cả mọi tính toán của bà ta ở trong mắt ông tựa như một trò cười.
Lộ Nguyên Hầu trầm mặt nhìn người cha không xứng chức của mình, bất giác thở dài.
Tiếng thở dài của hắn nhỏ đến mức khó mà nghe thấy trong âm thanh xôn xao của đám người xung quanh, thế nhưng nó vẫn lọt vào trong tai Hạ Mễ Chúc đang được hắn ôm vào lòng nữa giờ.
Hạ Mễ Chúc hơi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông.
Tuy cậu không hiểu lắm tại sao ngài ấy thở dài, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy rằng tiên sinh nhà mình tựa như vừa buông bỏ một cái gì đó vẫn luôn đè nặng trong lòng.
Nếu tiên sinh là đại hoàng tử… Không phải ngài ấy cũng là ứng cử viên của vị trí kia hay sao?
Hạ Mễ Chúc bỗng nhiên ngộ ra.
Cho dù điều này chưa được chứng thực nhưng nếu là vậy thì với năng lực của tiên sinh, ngài ấy có thể trở thành người sáng giá nhất cho ngôi vị kia.
Nhưng những chuyện đã và đang diễn ra hiện tại rõ ràng cho thấy ngài ấy không hề tha thiết gì vị trí đó…
Hạ Mễ Chúc không chút mảy may nghi ngờ Lộ Nguyên Hầu sẽ có động cơ khác khi che giấu nhiều năm như vậy mà đã cho rằng hắn không thích vị trí kia.
Không biết Lộ Nguyên Hầu khi biết cậu nghĩ như vậy sẽ có biểu tình gì.
Một trận yến tiệc lại tiết lộ nhiều thông tin như vậy, dù có nhiều hoang mang hơn thì đám người cũng phải tiếp tục.
Đám người mỗi người một tâm tư, ở trong âm thầm trao đổi với nhau ý nghĩ của mình mà trải qua một bữa tiệc đã định sẽ kéo dài xuyên đêm.
Bởi vì tính chất của bữa tiệc nên hoàng cung đã chuẩn bị phòng nghỉ cho khách nhân, mệt mỏi có thể đi nằm.
Đây là ngày duy nhất trong năm mà quý tộc có thể được đi dạo cung điện hoàng gia.
Miễn không đến những nơi không nên đến, hoa viên hoàng gia đều mở ra với họ.
Khách nhân của buổi tiệc có thể ở lại cung điện một đêm, sáng hôm sau rời khỏi.
Yến tiệc sẽ diễn ra không ngừng cho đến khi bình minh ló dạng.
Lộ Nguyên Hầu đưa hai ba con nhà hắn về phòng nghỉ khi buổi tiệc diễn ra được vài tiếng.
Yến tiệc bắt đầu lúc ba giờ chiều, thời điểm đấy bên ngoài hoàng hôn buông xuống, nhuộm lên cung điện xa hoa một lớp hoàng kim lấp lánh.
Hạ Mễ Chúc được tiên sinh nhà mình dẫn đi qua dãy hành lang dẫn đến phòng nghỉ.
Ráng chiều phủ lên người cậu, y phục hoa mỹ như được gia công thêm một lần, trở nên lộng lẫy dị thường.
Thời điểm một nhà ba người đến lối đi rẽ vào phòng nghỉ thì ở con đường bên trái có cung nhân đi lại đây.
Hạ Mễ Chúc có cảm giác mục tiêu của hắn là họ.
Nhưng người kia còn chưa tiếp cận họ thì con đường bên phải, chính là nơi họ sẽ đi cũng xuất hiện thêm một… À không, hai người..