Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!


Thời điểm hắn trở về, vừa bước chân vào phòng ngủ đã nghe thấy cửa phòng tắm đối diện bật mở.

Tiểu Beta của hắn trên người chỉ quấn một cái khăn tắm đủ che được từ ngực cho đến mông, để lộ đôi vai gầy cùng đôi chân thon thả đứng trước cửa phòng tắm.

Rõ ràng đối phương cũng không ngờ hắn lại ở lúc này trở về, biểu tình trên mặt có phần sống động lại chọc người muốn trêu ghẹo.
Hạ Mễ Chúc bối rối thật sự, đứng ở cửa phòng tắm luống cuống một hồi cũng không biết nên đi ra hay nên đóng cửa, một lần nữa ngăn lại tầm mắt của người kia.
So với cậu, Lộ Nguyên Hầu không có nhiều rối rắm, nhất là khi nhìn thấy bàn chân trần trụi trắng hồng của cậu.

Hắn hơi nhăn mày đi tới, không nói một lời bế thốc cậu lên.
“A!”
Hạ Mễ Chúc theo bản năng ôm lấy cổ hắn, đôi mắt mở ra thật to, quên mất cả ngượng ngùng mà nhìn tiên sinh nhà mình.
Bịch.
Một tiếng vang nhỏ, Hạ Mễ Chúc đã được Lộ tướng đặt trên giường.
Hạ Mễ Chúc bối rối giữ lại chiếc khăn bởi vì hành động mạnh bạo của ai đó mà muốn rớt ra, ngước mắt lên nhìn tiên sinh nhà mình đang đứng bên giường.
“Tiên sinh…”
Cậu nhỏ giọng kêu một tiếng, xấu hổ khiến cho ngón chân trắng nõn cuộn lại.

Ở trong mắt ai đó đặc biệt đáng yêu quá mức.
“Tắm bao lâu rồi?”
Lộ tiên sinh không biểu tình hỏi.

“Mới… Mới thôi ạ.”
Hạ Mễ Chúc thật sự muốn nói, dù cho có qua bao nhiêu lâu, đứng trước một Lộ tướng mặt không có cảm xúc như vầy, cậu vẫn rất sợ…
“Lần sau phải mang dép vô.”
“Dạ…?”
Hạ Mễ Chúc đang khóc trong lòng bị lời này làm cho ngẩn ngơ, theo bản năng hỏi ngược một tiếng.
Lộ tướng nào đó ngồi xuống mép giường một phát nắm lấy bàn chân nhỏ của tiểu Beta, cảm nhận nhiệt độ mát lạnh của nó, nhăn mày nói: “Sàn nhà lạnh.”
Hạ Mễ Chúc bị bàn tay lớn mang theo nhiệt độ nóng rực cùng vết chai hơi thô ráp chọc cho run rẩy, trái tim còn nóng hơn khi hiểu được ý tứ của ai đó.
Cậu rất muốn nói trước đây cậu có thai tiểu Mễ Thụy còn phải làm việc nặng nhọc mà vẫn sinh được nó ra, có khi còn phải tắm nước lạnh, chút nhiệt độ này có là gì.

Thế nhưng đối diện với đôi mặc mâu đầy quan tâm của tiên sinh nhà mình, Hạ Mễ Chúc lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời: “Dạ, em lần sau sẽ chú ý.”
Tiểu Beta dịu ngoan như vậy đương nhiên được lòng Lộ tiên sinh.
“Ngồi yên đó.”
Lộ Nguyên Hầu khẽ nhéo ngón chân tiểu Beta một cái rồi mới chịu đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy đồ cho cậu.
Hạ Mễ Chúc vội vàng giấu bàn chân xuống dưới chăn, cảm nhận cảm giác tê dại còn vương trên đó mà mặt muốn nhỏ máu.
Nhưng mà dù cậu có giấu cỡ nào, đến thời điểm được Lộ tướng mặc đồ cho vẫn là bị lôi ra, còn không ngoại lệ lại bị nhéo nhéo thêm mấy cái.
“Tiên sinh…”
Hạ Mễ Chúc bủn rủn cả người khẽ đẩy đẩy lòng ngực của nam nhân xấu xa nào đó, nhỏ giọng đáng thương gọi.
“Ừm?”
Lộ tiên sinh mặt không đổi sắc đáp lại một câu.
“Em đói bụng.”
Cái chiêu này có vẻ dễ sài.

Lộ tiên sinh vừa nghe đã lập tức buông bàn chân bị nhéo đến mềm nhũn của cậu ra: “Tôi mang em đi ăn.”
Lộ Nguyên Hầu đi lấy giày cho cậu.
Không chỉ lấy giày, Lộ Nguyên Hầu còn lấy áo khoác quân phục của hắn mặc vào cho cậu rồi mới nắm tay cậu ra cửa.
Lúc rời khỏi hai người còn đụng độ Khúc Ninh vừa từ trong phòng bước ra.
Khúc Ninh có vẻ không có ý định tương tác với họ, cũng không nhìn Lộ Nguyên Hầu quá lâu đã quay đầu đi.
Hạ Mễ Chúc cảm thấy nghi hoặc bởi vì thái độ của Khúc Ninh, nhưng Lộ tiên sinh lại không.

Hắn xem như hành lang này chỉ có hai người họ, thản nhiên nắm tay tiểu Beta nhà mình bước nhỏ hướng về sảnh tiệc.
Hạ Mễ Chúc thấy Khúc Ninh vốn là đi trước nhưng sau đó lại ngập ngừng chậm lại bước chân.

Cậu còn chưa kịp hiểu rõ đã bị Lộ tiên sinh dắt đi, chẳng mấy bao lâu đã vượt qua bên người Khúc Ninh.
Bỏ đi.
Cậu để ý làm gì chứ.
Khúc Ninh ở phía sau nhìn bóng lưng của họ, lại nhìn về cửa phòng nghỉ cách đó không xa, ý định muốn đi hỏi xem rốt cuộc Diêm Tố Nhữ đã làm cái gì rồi cũng không muốn làm nữa, quay đầu đi trở về phòng mình.
Giờ mà đi sảnh tiệc lại nhìn thấy hai người kia, cậu ta một chút đều không muốn.

Thật lòng mà nói, một Omega như cậu cần gì phải cứ mãi bám dính lấy một người.

Cho dù người đó là Alpha tốt nhất đại lục thì làm sao, người ta không thích cậu, còn đã có bạn đời.
Nếu không phải… Nếu không phải thân bất do kỷ…

“Muốn ăn cái gì?”
Lộ tiên sinh nắm tay tiểu Beta, xuyên qua đám đông mà đi tới nơi chuyên bày biện thức ăn dùng để cung cấp cho sảnh tiệc.
Hạ Mễ Chúc nhìn một dãy đồ ăn dài mà hoa cả mắt, đồ ăn của quý tộc đế đô thật sự là xa hoa mà.

Thế nhưng lúc nhìn vào những con tôm đỏ âu được sốt cay, cậu vô thức nuốt nước miếng.
Lộ Nguyên Hầu vẫn luôn quan sát cậu, nhìn thấy biểu hiện này của cậu cũng không đợi cậu lên tiếng đã trước đi bưng đĩa tôm sốt cay đi.
“Muốn ăn gì nữa không?”
Lộ tướng thản nhiên hỏi tiếp.
Hạ Mễ Chúc nhìn cái đĩa đầy ụ là tôm sốt cay, gần như là cung cấp cho cả sảnh tiệc chứ không phải phần ăn cho một người trên tay hắn mà âm thầm đổ mồ hôi.

Có điều cậu không có nói lời dư thừa, cũng làm ngơ với những ánh mắt với đủ loại biểu tình của người xung quanh mà ngoan ngoãn nhìn khắp một lượt lần nữa.

Chỉ là lần này cậu không có cảm xúc mãnh liệt với cái gì nữa.
“Em muốn ăn với cơm.”
Cậu ngước mắt lên nhìn hắn nhỏ giọng nói.
Lộ Nguyên Hầu biết chắc trên bàn không có cơm, mà tiểu Beta đang mang thai, ăn cơm chắc bụng hơn.
Hắn không nhìn nữa mà nắm tay tiểu Beta đi đến ghế sofa có bàn tròn.
“Đợi tôi.”
Để tiểu Beta ngồi trên ghế sofa, đồng thời đặt đĩa tôm xuống rồi hắn mới nói.
Hạ Mễ Chúc ngoan ngoãn gật đầu, hai tay bị ống tay áo rộng thùng thình của Lộ tướng che khuất quy củ đặt ngay ngắn trên đùi.
Lộ Nguyên Hầu thuận tay sờ sờ má nhỏ của tiểu Beta rồi mới sải đôi chân dài rời đi.

Hắn vừa đi, người xung quanh như bắt được tín hiệu, lập tức câu nọ câu kia mà mỉa mai.
“Gì vậy chứ! Xem cậu ta kìa!”
“Bộ sợ người ta không biết cậu ta là bạn đời của Lộ tướng hay sao mà còn khoác áo quân phục của ngài ấy đi nhông nhông như vậy.

Đúng là bình dân, chỉ thích khoe khoang.”
“Làm vậy cho ai xem chứ.”
“Ỷ mình được Lộ tướng cưng chiều thì bắt đầu không có giới hạn rồi.”
“Đợi cậu ta bị đá đi thì sẽ biết điều thôi.”
“Chắc không đâu, Lộ tướng nhìn rất dịu dàng với cậu ta.

Tôi còn chưa thấy Lộ tướng đối xử với ai tốt như vậy đâu.”
Hạ Mễ Chúc càng nghe càng thấy buồn cười.
Cậu sờ sờ vạt áo quân phục của Lộ tiên sinh, trong lòng nghĩ đám người họ cũng chỉ có thể ở đó ghen tỵ hận thôi chứ làm gì được nữa.

Bên dưới lớp áo khoác này cậu chỉ mặc một bộ đồ thường chất liệu thoải mái.

Lộ tiên sinh không muốn cậu phải vất vả chỉnh chu lại lần nữa rồi mới ra cửa lại sợ cậu lạnh nên mới cho cậu mặc áo khoác của hắn.

Tuy không biết ngài ấy có ý đồ gì khác không, tựa như tuyên bố chủ quyền… Nhưng phần tâm ý đó Hạ Mễ Chúc trân trọng, gìn giữ cũng chưa từng phản kháng bao giờ.
Cứ để họ nói thoải mái, cậu chỉ cần quan tâm cảm xúc của Lộ tiên sinh mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận