Từ Phong từ lần đó nhìn thấy Mộc Thính đi vào phòng bao kia thì bắt đầu chú ý đến hắn.
Bọn họ những người nhàm rỗi thì không thường cố định đến câu lạc bộ đêm này chơi bời đàn đúm cả ngày.
Họ không nhất định ở trong phòng bao mà có thể ngồi ở ngoài quầy bar.
Lúc buồn chán còn có thể túm lấy một đóa hoa nào đó vừa ý, tìm một gian phòng làm một nháy.
Quán bar club này cũng không phải địa bàn của bọn hắn, nhưng không biết từ lúc nào nó đã trở thành nơi tụ hội hoặc là vui chơi của đám người làm ăn không trong sạch bọn họ.
Họ trộn lẫn trong tầng tầng lớp người quyền quý hoặc dân đen, tựa như cá gặp nước.
Từ Phong đã biết Mộc Thính là người trực thuộc cao tầng, khả năng còn dính dáng đến ông chủ lớn phía sau bọn họ nữa nhưng chưa lần nào nhìn thấy hắn đi với ai trong có vẻ là ông chủ lớn cả.
Có lúc sẽ thấy hắn đi với quý tộc có danh tiếng của đế đô… Mà trong mắt đám người thân ở nơi sáng nhưng tâm tràn ngập bóng tối như họ, Mộc Thính chẳng khác nào trai bao, gái gọi cả.
Beta cơ mà, thân hình còn ngon cơm như vậy, biết đâu chừng còn là tình nhân của ông chủ lớn.
Từ Phong lần trước đã nói sẽ nhận đợt vận chuyển lần này, hắn cũng đang đợi Mộc Thính đến tìm hắn.
Thế nhưng hai ba ngày rồi mà đối phương vẫn chưa liên hệ với hắn.
Từ Phong không vội nhưng nhàm chán chống tay ngồi trên ghế cao nơi quầy bar, ở trong tiếng nhạc, tiếng người loạn xà ngầu hết cả lên mà thưởng thức ly rượu màu hổ phách trong tay.
Nói ra thì trong ba mươi năm làm người của hắn cũng chỉ có mấy năm này là uống được nhiều rượu nhất.
Chỉ sợ sau này muốn bỏ cũng là một quá trình không thoải mái chút nào.
Đương lúc hắn thương xuân bi thu thì bỗng nhiên ở khóe mắt nhìn thấy một hình ảnh khiến tâm thần hắn run lên ngay lập tức.
Mộc Thính ở trong mắt của Từ Phong lúc này không hề có dáng vẻ như bình thường hắn vẫn thấy mà có vẻ mềm mại quyến rũ hơn.
Nếu không phải ánh mắt của hắn sắc bén thì khó lòng mà nhìn thấy được Mộc Thính ở trong lớp lớp người nhốn nháo nơi sàn bar hỗn tạp này rồi.
Mà để cho hắn đáy mắt khó lường là khi nhìn thấy Mộc Thính ở nơi lối đi dẫn vào sảnh chính đông đúc người qua kẻ lại, nhanh nhẹn tựa như họ chưa từng đi cùng nhau mà cùng một người đàn ông trung niên ăn mặc sang quý tách ra.
Từ Phong nhìn bóng lưng ý vị khó lường của Mộc Thính đang dõi theo người đàn ông kia, lại nhìn người đàn ông đã sắp khuất khỏi tầm mắt của hắn mà rời đi quán bar, suy nghĩ thâm sâu hiện lên trong lòng.
Hắn đứng dậy, nhanh nhẹn mà lách qua lớp người chạy theo.
…
Đường Liêm đang ngồi trong phòng khách ăn dưa hấu thì nhận được tin.
Hắn ngay lập tức bật dậy, ánh mắt lượng lượng nhìn chằm chằm tin tức trên vòng tay.
Rắn đã lộ cái đuôi rồi.
…
Mộc Thính không tiếp xúc nhiều với người này… Không, hắn không tiếp xúc nhiều với ai trong những thủ lĩnh của trùm buôn thuốc cấm lớn nhất đại lục này cả.
Trừ những lúc cần bàn giao công việc thì hắn mới nói nhiều với họ vài câu.
Người ta biết hắn có liên quan đến ông chủ phía sau nhưng chẳng ai dám hỏi.
Không phải không dám, chỉ vì đó là quy tắc.
Con người hắn lãnh đạm, trừ đối với người kia cả đời sẽ không có được thì hắn lười yêu ghét đối với một người.
Nhưng hắn phát hiện hắn không thích người trước mặt này cho lắm.
Trước không có mãnh liệt như vậy, nhưng giờ lại càng khó chịu hơn.
Nhất là ánh mắt hắn nhìn mình.
Từ Phong từ đầu chí cuối ánh mắt đều sắc như dao lại mang theo chút ý vị khiến người ta nữa hiểu nữa không mà hiểu rồi sẽ cảm thấy bực bội nhìn chằm chằm Mộc Thính.
Vốn muốn bàn giao công chuyện cho Từ Phong, lúc này Mộc Thính lại có chút muốn đổi người khác.
Ánh mắt của người này Mộc Thính không thích.
Từ Phong người này Mộc Thính chỉ biết là vừa đến tổ chức hai năm, thế nhưng phong cách làm việc khiến người khác e ngại mới làm nên danh tiếng của hắn.
Những cuộc giao dịch từ tay hắn tuy không phải đều dễ dàng thành công nhưng tổn thất là ít nhất, lại sát phạt quyết đoán.
Vậy nên tuy vào sau nhưng đàn em dưới tay hắn có vẻ còn nhiều hơn những thủ lĩnh lâu năm khác.
Đương lúc Mộc Thính đang nghĩ không biết có đổi người hay không thì lại nghe đối phương dùng giọng điệu lạnh lẽo mà tựa như đang nhục mạ hắn nói: “Sở thích của anh có vẻ không được dễ coi cho lắm.”
Mộc Thính sững người.
Hắn không chắc mình có hiểu đúng ý tứ trong câu nói của người này hay không.
Nhưng ánh mắt của Từ Phong vẫn vậy, sâu không thấy đáy.
Cho đến khi đối phương lại mở miệng nói một câu nữa hắn mới chắc chắn ý tứ của câu nói trước đó.
“Thiếu thốn thì cũng nên tìm một người như tôi mới phải.”
“Anh!”
Mộc Thính lăn lộn giữa một đám người tay chân dơ bẩn, hắn cũng cảm thấy mình chẳng sạch sẽ gì.
Thế nhưng da mặt hắn lại không có dày, cũng không chịu nổi đối phương nhục mạ mình như vậy.
Hắn có làm việc sai trái thì thân thể này cũng không có dơ đến mức ai cũng nhúng chàm được.
“Sao vậy? Tức giận?”
Từ Phong ở lúc Mộc Thính giận dữ bỗng nhiên ép sát vào người hắn, còn dám hỏi hắn như vậy.
“Tránh ra!”
Mộc Thính sắc mặt lạnh lẽo nâng chân đá tới.
Bộp!
“Buông!”
Cẳng chân bị người nắm lấy còn gập lại thành một tư thế đáng xấu hổ, Mộc Thính vừa thẹn vừa giận mà trừng trừng nhìn Từ Phong gần như đã áp đảo lên người hắn.
Thân mình của Mộc Thính bị kẹp ở giữa ghế da và Từ Phong, lòng ngực hắn phập phồng còn nghiến răng nghiến lợi tựa như muốn lao đến cắn chết Từ Phong ngay mới hả dạ.
So với Mộc Thính, sắc mặt Từ Phong từ đầu chí cuối đều không thay đổi, lạnh lùng và đáng sợ như vậy.
Vết sẹo trên mặt còn khiến cho ngũ quan của hắn càng thêm hung hăng nhưng kỳ lạ là trong mắt hắn không có một chút nào là ý tứ nhục mạ, mỉa mai Mộc Thính cả.
Tựa như những lời hắn ta nói chỉ là đang trần thuật một vấn đề hay chỉ đang thương lượng với Mộc Thính việc đổi tam lấy tứ mà thôi, rất đơn giản.
“Anh tức giận như vậy để làm gì? Những người như chúng ta không biết khi nào sẽ bị ngồi tù mọt gông, sao lại không biết hưởng thụ như vậy chứ.”
Từ Phong vừa nói vừa luồn tay còn lại vào áo Mộc Thính, vuốt ve vòng eo thon thả chắc nịt của đối phương.
Lòng hắn nghĩ, cái eo thật mềm dẻo.
Thế nhưng Mộc Thính lại không có cái tâm tình như hắn.
Mộc Thính chỉ là bị kiềm chế một chân, một chân khác tuy cũng bị chân của đối phương đè lại nhưng hai tay vẫn còn tự do.
Phặc!
Bốp!
Rầm!
“Buông ra!”
Một trận binh hoang mã loạn, Mộc Thính bị người đè nằm trên ghế da, mặt đỏ rần rần không biết là vì thẹn hay giận mà quát thẳng vào mặt Từ Phong đang áp đảo ở phía trên.
Đến lúc này Mộc Thính đã hiểu được một chút rồi tại sao tên này lại nói với hắn những lời như vậy.
Có lẽ đối phương đã nhìn thấy hắn đi với người kia.
Tâm thần hắn có một khắc run lên khi bí mật bị vạch trần, nhưng sau đó hắn thầm cảm thấy may mắn vì đối phương chỉ lo chăm chăm dùng nữa thân dưới để suy nghĩ vấn đề.
Không phải tự dưng mà người kia phải che giấu thân phận ông chủ lớn sau lưng với đám người này..