Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!


Sáng hôm sau Hạ Mễ Chúc tỉnh lại trong tiếng ê a náo nhiệt của đám nhóc.

Ban đầu cậu còn có chút mơ màng không hiểu tiểu Mễ Thụy rõ ràng đã nói được sành sỏi rồi sao giờ lại giống như lúc nó mấy tháng tuổi chỉ biết bật ra những đơn âm ngây ngô.

Đến lúc một bàn tay nhỏ bé mềm mại áp vào mặt mình cậu mới bừng tỉnh mở to hai mắt.
Thì ra không biết từ lúc nào mà hai đứa con nhỏ của cậu đều bị đem đến giường lớn, xếp hàng nằm ở bên cạnh cậu.

Quan trọng nhất là có một cánh tay màu mật ong rắn chắn bắt ngang qua mặt cậu, chọc phá hai đứa nhỏ đến nổi quạu mà quơ quơ nắm tay nhỏ bắt lấy.

Vậy nên cái tay ịn lên mặt cậu là do đứa nhỏ bắt không được tay của cha nó mất đà mới đáp xuống.
Hạ Mễ Chúc phải mất một lúc mới định hình lại được hoàn cảnh hiện tại của mình.

Một cái giường rộng hai mét hai, Hạ Mễ Chúc nằm giữa, vùi mình dưới hõm nách và lòng ngực của người đàn ông.

Lộ tiên sinh nằm nghiêng bên trái cậu, một tay chống lên, một tay vươn ra đùa đứa nhỏ.

Tiểu Mễ Thụy thì lưng dựa vào lưng hắn, chơi đồ chơi của nó.

Ngay bên cạnh đầu của Hạ Mễ Chúc xếp hàng trước tiên là tiểu Mễ Ngọc, cái tay kia là của nó.

Sau đó là tiểu Nguyên Phách ngoài cùng.

Xung quanh giường rào chắn đều được dựng lên, tránh cho hai đứa nhỏ ở ngoài cùng lọt xuống trong lúc vui đùa.

Khung cảnh bình yên ấm áp này khiến lòng Hạ Mễ Chúc hơi hoảng hốt, lại không thể khống chế mình chìm đắm trong đó.
“Làm sao vậy?”
Hạ Mễ Chúc đang mơ màng bị âm thanh trầm thấp của người đàn ông kéo về hiện thực, vừa quay mặt qua đã đập thẳng vào lòng ngực như đá tảng của hắn, cái mũi lập tức đỏ lên.
“…”
Hạ Mễ Chúc mặt nóng lên thấy rõ khi nghe được tiếng cười thấp thấp cùng lòng ngực trấn động vì cười của người đàn ông.
“Ba ba!”
Tiểu Mễ Thụy từ bên cạnh chồm qua, toét miệng hô lên.
“Bảo bối lớn!”
Hạ Mễ Chúc vươn tay lên xoa xoa mặt nhỏ của nó.
“Bảo bối nhỏ!”
Đặng cậu quay qua hai đứa bé bên cạnh, mỗi đứa một cái chóc chóc lên má sữa, lại bởi vì phản ứng của chúng mà cười vui vẻ.

Tiểu Mễ Ngọc thì hai mắt sáng lên lấp lánh, tiểu Nguyên Phách thì mày nhỏ nhíu lại tỏ vẻ không thích được ba ba nó tặng nước miếng.

Nhưng nó càng như vậy Hạ Mễ Chúc càng muốn chọc.
Kết quả là đứa nhỏ cười nắc nẻ lên dưới sự cù lét của ba ba nó.
Tiểu Mễ Thụy không chịu vắng vẻ cũng lộn nhào qua, chen vào giữa hai cha của nó để đòi ba nó cưng nựng.
Người đàn ông nhìn khung cảnh này mà khuôn mặt băng sơn vạn năm như tan ra, ánh mắt tựa như hóa thủy, lòng ngực cũng mềm mại ấm áp căng đầy.
Chụt!
Bỗng nhiên một cái hôn dán lên vành môi mỏng của hắn cùng ánh mắt thẹn thùng cong cong.

Lộ Nguyên Hầu chẳng chút suy nghĩ mà ở trước mặt đám con trình diễn một màn chào buổi sáng bằng một nụ hôn dài tận năm phút…
“Tiên sinh, chúng ta về chứ?”
Hạ Mễ Chúc hơi hơi thở hổn hển nằm dưới thân nam nhân lắm lét nhìn hắn dò hỏi.
Ba đứa nhỏ bên cạnh giương đôi mắt to tròn nhìn họ.
Lộ Nguyên Hầu bị tám con mắt chú mục, hắn nhìn tiểu Beta cẩn thận như vậy, ác ý mà im lặng hồi lâu.

Đến lúc tiểu Beta sắp không giữ được nữa vẻ mặt của mình, hắn mới chậm rì rì mà hé đôi môi mỏng của mình “ừm” một cái nhẹ tênh.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tiểu Beta, hắn cảm thấy không còn gì quan trọng nữa.

Năm năm sau.
Năm năm trước, Hạ Mễ Chúc ôm con được Lộ tiên sinh hộ tống hộ giá trở về Tây Hoang, bỏ lại tất cả xôn xao của cư dân mạng về thân phận của Lộ tướng một cách hờ hững như vậy.

Lý Nhã sau một trận làm trò hề đó bị Nguyên Dực giam lỏng trong tẩm cung không được ra nữa.

Nguyên Nhạc lại đúng như phán định của Mạc Thanh, cái chân không chữa được nữa mà chính thức đến với kiếp sống trên xe lăn.

Cũng không cần làm gì nhiều, đây đã là sự trừng phạt đích đáng cho người đàn bà kia.
Hạ Mễ Chúc trở về thì lập tức đi học, hai đứa con nhỏ nốt gót ca ca nó được hai binh sĩ chăm sóc cùng Mạc Thanh.


Lộ tướng bởi vì quân đội còn rất nhiều việc nên không có tiếp tục làm giáo quan được.
Căn cứ đảo Vàng đã được thành lập bởi quân đội hai nước Tây - Hạ.
Đúng vậy, hai nước đã kết minh vì mục tiêu bảo vệ bờ cõi Tây Bắc đồng thời phát triển kinh tế biển đã nhiều đời không thể làm được.

Bởi vì chuyện này mà Vệ Kiêu trung tướng đã phải ở lại đảo Vàng để chủ trì căn cứ.
Vệ Kiêu sau khi lập đại công đã được thăng cấp làm trung tướng.

Lộ Nguyên Hầu vì thượng tướng.
Giang Tấn vì thế mà khi còn chưa học xong đã có quan hàm cấp thượng sĩ, thành tựu khiến nhiều người ganh tỵ đến không được.
Chỉ là hắn vẫn phải trở lại học viên tiếp tục đi học.
Thế nhưng Hạ Mễ Chúc biết hắn vẫn giữ liên hệ với Vệ Kiêu.
Hai năm trước, Vệ gia không biết có phải do Vệ Kiêu mãi không chịu kết hôn hay không, lại nghe được phong phanh chuyện của họ mà vượt mặt Vệ Kiêu đang ở đảo Vàng để chạy đến tìm Giang Tấn.

Mục đích đương nhiên là thuyết phục hắn trước từ bỏ Vệ Kiêu rồi.
Chuyện đó tuy Hạ Mễ Chúc ngồi ở phía sau nghe nhưng cậu lại không hiểu rõ lắm.

Cậu chỉ biết Vệ gia người đến nói đủ lại bị Giang Tấn sạt lại một phen rồi đi mà sau đó cũng không trở lại nữa.

Giang Tấn không có biểu hiện gì khác thường.

Thế nhưng nữa năm trước, sau khi hoàn tất chương trình học ở trường, chính thức gia nhập quân bộ thì hắn đã trực tiếp chuyển công tác đến đảo Vàng.

Hạ Mễ Chúc không cần hỏi cũng biết lý do tại sao hắn cứ muốn đến đó.
Hạ Mễ Chúc không nói gì nhiều nhưng thái độ kiên trì của cậu đối với Giang Tấn vẫn là truyền tải đến hắn.
Nhiều năm sau Hạ Mễ Chúc vẫn thấy hai người họ ở bên nhau, không kết hôn nhưng lại trở thành truyền kỳ trong đại lục.

Cặp đôi AA đẹp nhất, ngọt nhất, khiến người hâm mộ nhất.
Vệ gia đối với chuyện này có cách nhìn thế nào đã không còn quan trọng nữa.
Giang gia ở Hạ quốc đã tàn lụi, Giang Nghiêm ngồi tù chung thân, thân nhân của ông ta bị đưa vào mục quan sát ba năm, xét thấy bọn họ không có gì khác thường thì chính thức thả cho họ tự do.


Là bởi vì họ không hề biết gì về hành động của Giang Nghiêm cả.

Giang Minh từ thời điểm năm năm trước đã biến mất sau trận chiến ở đảo Vàng.

Nhiều năm sau Hạ Mễ Chúc có nhìn thấy hắn trên tivi, không ngờ hắn lại trở thành nam minh tinh Alpha quốc dân người người mê muội, hiện đang định cư ở Hầu quốc.
Tây quốc một năm trước đã chính thức thay đổi chế độ quân chủ cộng hòa.

Chính là nói hoàng thất vẫn còn tồn tại, thế nhưng chính trị trong nước sẽ do tổng thống chủ trì.

Đương nhiên, quyền lực của hoàng thất vẫn còn đó, có được những đặc quyền có thể ở những trường hợp đặc biệt làm ra những quyết định mang tính đại cuộc.
Rốt cuộc Lộ Nguyên Hầu thân phận vẫn là được công bố ra ngoài ánh sáng khi hắn quyết định thừa kế ngôi vị Quốc Vương thay cho Nguyên Dực.

Nhưng thời gian hắn lên ngôi không hề làm gì ngoài việc dẫn vợ đi du lịch đại lục.

Năm thứ bảy sau khi hắn lên ngôi đã hoàn toàn hủy bỏ chế độ hoàng thất, dẫn theo vợ con trở về Tây Hoang tiếp tục làm quân nhân của hắn.

Hạ Mễ Chúc lên làm hiệu trưởng của học viên quân đội.
Năm Hạ Mễ Chúc ba mươi hai tuổi lại sinh cho Lộ tướng ta đứa con thứ tư, nguyên nhân là bởi Alpha cấp S bốn mươi bốn tuổi lại vẫn còn sung sức vượt trội, khiến cho kế hoạch không sinh nữa của họ bị phá vỡ.

Lộ Nguyên Chiêu vừa sinh ra đã là một tiểu Omega trắng trắng mềm mềm người gặp người thích hoa gặp hoa nở.
Chính Văn Hoàn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận