Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!

Lộ Nguyên Hầu giọng nói không chút cảm xúc nhưng mười phần áp lực đè từ kẻ răng thật sự là đủ khiến người ta lạnh run.

“Không biết tại sao mà em ấy lại cùng ba Alpha đánh nhau ở sân trường. Tôi đã chạy đến kịp thời ngăn cản rồi, định đưa em ấy đến phòng y tế muốn nhìn thử có làm sao không nhưng…”

Đới Thiên nói đến đây thì ngập ngùng không nói tiếp. Thật ra anh ở thời điểm nhìn thấy tiểu Omega khó chịu nằm gục trên sàn như vậy cũng đã nhận ra bản thân sai cỡ nào. Chưa nói anh có thích cậu hay cậu có thích anh hay không, nhưng em ấy vừa bị đánh dấu, sự ỷ lại là không thể kiểm soát. Thế mà anh lại không chịu trước dỗ dành em ấy, ít nhất là chiều theo ý em ấy trước khi ảnh hưởng của pheromone kết thúc. Omega vừa bị đánh dấu lại nghe thấy Alpha đó nói không muốn tiếp tục ở bên bảo vệ mình nữa, ai sẽ chịu được.

Lộ Nguyên Hầu vừa nghe Đới Thiên nói thì gân xanh đã nổi trên thái dương. Vốn dĩ còn muốn tính sổ với Đới Thiên vì tội xem mệnh lệnh của hắn như gió thoảng mây bay, hiện tại hắn lại cảm thấy nếu Đới Thiên biết mà bỏ mặc con hắn, hắn nhất định sẽ không cho tên này một cơ hội nào lại gần con mình nữa hết. Nhưng mà…

“Nhưng mà lúc đó rõ ràng nó không sao đúng không? Hiện tại lại bị như vậy?”

Lộ Nguyên Hầu biết nguyên nhân nhất định là ở phía sau. Cho dù con hắn cùng ba Alpha đánh nhau nhưng với khả năng của nó, nhất định có thể đối phó được nếu ba tên kia không vô sĩ đến mức dùng pheromone với nó. Chưa nói bởi vì một tầng quan hệ với hắn, ba tên kia dù liên thủ cũng sẽ không làm bị thương con hắn. Như vậy không thể nào có chuyện được. Mà chuyện nhất định là ở đằng sau.

Đới Thiên không biết nên nói thế nào cho uyển chuyển, càng không thể không nói. Vậy nên anh nói: “Tôi với em ấy cãi nhau… Sau đó em ấy bỏ chạy.”

“Tại sao lại cãi nhau? Cậu không đuổi theo nó?”

Câu sau thanh tuyến có phần cao hơn khiến Đới Thiên không hiểu mà chột dạ nhưng hắn vẫn lập tức nói: “Không có, tôi có đuổi theo. Chỉ là lúc đến nơi thì đã thấy em ấy bị một tên Alpha dùng pheromone công kích, còn tin tức tố của em ấy thì cực kỳ hỗn loạn, gục ở trên sàn. Tên Alpha kia có vẻ cũng bị tin tức tố của em ấy ảnh hưởng nên không có chạm được đến em ấy. Sau đó tôi đưa em ấy đến đây, vì trong em ấy có vẻ rất khó chịu.”

Đới Thiên làm như quên mất câu hỏi trước của Lộ tướng, rõ ràng mười mươi mà nói ra toàn bộ tình huống.

“Tại sao cậu lại cãi nhau với nó? Omega trong kỳ phân hóa tâm lý cực kỳ mềm yếu, đặc biệt là đối với Alpha đã đánh dấu mình.”

Mạc Thanh lại không có buông tha cho anh, vừa tiêm cho Lộ Mễ Thụy một liều thuốc không biết tên vừa mang theo trách cứ mà hỏi hắn.

“Là tôi sai rồi…”

Đới Thiên không chút chần chừ nhận sai. Nhất là khi anh nhìn thấy người trên giường đến hiện tại vẫn mặt nhăn mày nhíu một cách đau khổ, ngực hắn không nhịn được mà nhói lên, đau âm ỉ.

Anh không biết bản thân mình có thích Lộ Mễ Thụy không, anh chỉ biết thiếu niên dương quang kia luôn thu hút sự chú ý của anh. Ở trong vô tình anh luôn nghĩ sẽ bảo vệ em ấy nếu có thể. Lời nói lúc đó anh tự nhận mình có một phần giận dỗi vô lý. Còn vì sao giận dỗi…

“Tôi không nên ở thời điểm này nói như vậy…”

Đới Thiên trong lòng khó chịu mà hướng cha tiểu Omega cúi đầu, nói: “Xin lỗi Lộ tướng, từ giờ tôi sẽ không đến gần em ấy nữa. Hy vọng ngài nhiều chú ý tới em ấy hơn, hiện tại Alpha trong trường đều có ý đồ với em ấy, ác ý như hôm nay nhất định vẫn còn. Xin lỗi, tôi đi đây.”

Nói rồi anh cũng không cho ai kịp phản ứng mà chạy đi.

Nhưng bởi vì anh chạy quá nhanh, trong lòng lại rối loạn nên không có nghe thấy tiểu Omega đang mê man trên giường ở thời điểm anh bước chân ra khỏi phòng đã hoảng hốt gọi tên anh, kêu anh đừng đi. Tiếng gọi trong thời điểm tinh thần còn chưa tỉnh táo như vậy càng khiến người đau lòng muốn chết, chỉ hận không xé tim xé phổi ra mà đưa cho cậu, chỉ cần cậu được vui.

Lộ Nguyên Hầu một mặt dùng pheromone chan chứa tình thân mà trấn an đứa nhỏ của mình, vừa dỗ dành nó nào là cha bắt tên kia về cho con các kiểu. Thực chất Lộ tướng ta đã muốn dụng hình với Đới Thiên rồi.

Tình huống hiện tại không ai nói được tình cảm của Lộ Mễ Thụy là làm sao cả. Thế nhưng có thể chắc chắn một điều là cậu rất quyến luyến đối với Đới Thiên. Cho dù chỉ là nhất thời thì họ cũng không thể bỏ mặc ý nguyện của cậu.

Nhất là Lộ Mễ Thụy tình huống không hề có vẻ tốt hơn. Cho dù sau đó Mạc Thanh đã khiến cậu tỉnh lại thì pheromone của cậu vẫn còn rất rối loạn. Đặc biệt là tinh thần của Lộ Mễ Thụy rất kém, ăn không ngon ngủ không yên, cả người hao gần hốc hác. Thế mà khi Lộ Nguyên Hầu hỏi cậu có muốn gặp Đới Thiên không thì cậu lại nói không. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Đới Thiên mới có thể bình yên trong một khoảng thời gian.

Vụ việc ngày hôm đó ai cũng nghĩ chỉ có bấy nhiêu, không ngờ khi tên Alpha đã dùng pheromone với Lộ Mễ Thụy bị đem ra trước toàn bộ học viện để công khai xử phạt thì họ mới biết sau đó còn có một triết khúc như vậy nữa. Tên Alpha kia bị đuổi khỏi trường là điều hiển nhiên, mà hành vi này của hắn trực tiếp in trên thông tin, sợ rằng chẳng nơi nào dám nhận hắn cả. Cho dù bên cạnh chuyện đó sẽ có người cho rằng Lộ tướng nhất định có nhúng tay thì đã sao.

Riêng Lộ Mễ Thụy sau đó không có đến trường, đám người không biết nguyên nhân nên chỉ có thể đoán già đoán non.

Đới Thiên ở trong những tiếng bàn tán không ngừng như vậy tâm tình cũng chẳng tốt chút nào. Nhất là bên cạnh còn có một tồn tại luôn quấy rầy anh.

“Đới Thiên…”

“La Già, tôi đã xin trường cho chuyển ký túc xá.”

Đới Thiên lời ít mà ý nhiều không cảm xúc nói. Anh còn chẳng thèm nhìn La Già một cái nào. Chỉ là nó cũng không trở ngại La Già bi thương phẫn nộ mà hét lên: “Đới Thiên, sao anh có thể…”

“Tôi cứ tưởng… Tôi cứ tưởng anh những ngày này không có ở bên Omega kia thì chính là cho tôi cơ hội…”

Bỗng nhiên La Già kích động mà nhào đến nắm lấy cổ áo Đới Thiên hét toáng lên mà hỏi: “Tại sao vậy Đới Thiên? Tôi có chỗ nào không tốt chứ?”

“…”

Hai người bạn cùng phòng vừa mới vào cửa đã nhìn thấy tình cảnh nào, xấu hổ đắn đo không biết có nên rút lui ra ngoài hay không. Nhưng Đới Thiên đã bình tĩnh mà gạt La Già ra, thản nhiên nói với họ: “Hai người vào đi.”

Nói xong anh bắt đầu dọn dẹp hành lý của mình.

“Đới Thiên!”

La Già vừa kêu khóc vừa muốn lao tới ngăn lại hành động của Đới Thiên. Sao cậu ta có thể cho phép Đới Thiên rời đi như vậy. Vốn đơn phương truy đuổi đã rất khó khăn, hiện tại Đới Thiên đi ròii, chưa nói một Omega có thân phận luôn chầu chực ngoài kia, chỉ nói ở nơi ở mới sẽ có người giống cậu ta cũng thích cũng muốn theo đuổi Đới Thiên thì La Già đã không sao bình tĩnh nổi.

Chỉ là Đới Thiên lần này cũng không để cho cậu ta đắc thủ, mạnh mẽ hất cậu ta ngã xuống cái giường kế bên, tốc độ trên tay lại càng nhanh hơn. Chẳng mấy chốc hắn đã dọn xong chút đồ ít ỏi của mình vào vali, không hề có ý định nói một lời nào với La Già. Mà anh nói với hai người bạn cùng phòng khác: “Tôi đi đây.”

“Đới Thiên!”

La Già bỗng nhiên tranh thủ lúc này mà nhào đến giữ chặt vali của anh, vừa khóc vừa lắc đầu van xin: “Không, Đới Thiên! Anh đừng đi! Đừng đi! Từ giờ tôi sẽ không làm phiền anh nữa! Xin anh đừng đi! Hu hu… Đừng đi mà…”

Hai người khác nhìn cảnh này ở trong lòng lắc đầu không thôi. Nhưng họ chẳng nói gì cả. Dù họ có thể thông cảm cho La Già nhưng không có đồng tình với những hành động gần như là quấy rối của cậu ta. Hơn nữa đi hay ở là quyết định của Đới Thiên, họ không có quyền can thiệp.

Đới Thiên lần này lại bình tĩnh mà gở tay La Già ra, cũng cho cậu ta cái nhìn đầu tiên trong cả buổi nói chuyện hôm nay. Sau đó anh lãnh đạm nói: “Tình cảm của cậu tự cậu biết, buông được hay không cũng chỉ bản thân cậu rõ. Cậu chỉ là bạn cùng phòng, còn chưa tính là bạn bè, tôi không cần phải vì cậu mà chịu đựng nhiều như vậy. Lại nói, tôi đi, chúng ta không có cơ hội nhìn thấy nhau rồi khiến cho cậu ôm những ảo tưởng mãi không chịu từ bỏ. Vậy tôi đi là tốt nhất rồi. Ít ra sau này có gặp lại nhau tôi còn có thể mời cậu ăn một bữa cơm, ôn chuyện cũ.”

“Tạm biệt.”

Thả lại một câu cuối, Đới Thiên không có nhìn La Già ngã ngồi trên đất mà mở cửa phòng bước ra ngoài.

Cạch.

Đới Thiên bên tai không còn nghe tiếng khóc của La Già khiến anh thả lỏng mà phát ra một tiếng thở dài như trút được gánh nặng.

Cho dù hiện tại vẫn chưa có đơn chấp nhận chuyển phòng nhưng Đới Thiên vẫn quyết định rời đi. Anh không sợ không có chỗ ngủ trong học viện rộng lớn này, cho dù giấy chuyển phòng không được duyệt cũng vậy thôi.

Đới Thiên một đường rời khỏi ký túc xá.

Nhưng thời điểm đứng trước cửa phòng y tế của khu cao trung anh vẫn không nhịn được mà cười khổ. Thật ra không tính đến những chuyện khác, đây thật sự là nơi tốt cho anh tá túc. Nhưng cũng không nhất định là phòng y tế cao trung…

Cơ mà dù sao cũng đã đến rồi.

Đới Thiên quyết định đẩy cửa đi vào.



“Bé cưng!”

Lộ Mễ Thụy hướng về đứa bé phấn điêu ngọc trác đang nghiêm túc ngồi xếp hình ở một góc của lớp học cho trẻ mà cười ngọt ngào hô gọi nó.

Đứa bé trước là khựng lại, sau đó ngẩng đầu lên tìm kiếm. Thời điểm nhìn thấy cậu đôi mắt nó mở to sáng bừng lên rồi vội vàng ngồi dậy, bạch bạch bạch hai cái chân nhỏ mà chạy về phía cậu.

“Thụy Thụy!”

Nó nãi thanh nãi khí hô lên. Dù nó đã hai tuổi rưỡi, có thể nói sành nói sỏi rồi thì trong âm thanh vẫn vương mùi sữa, ngây thơ lại béo ngậy chết người.

“Ấy!”

Lộ Mễ Thụy vội vàng hướng về nó, nhanh nhẹn đón lấy thân hình như củ cải trắng của nó mà hướng lên trời xoay một vòng khiến cho nó cười khanh khách không ngừng.

“Thụy Thụy đến đón Chiêu Chiêu sao?”

Lộ Nguyên Chiêu sinh sau đẻ muộn không hẹn mà trở thành tiểu bảo bối của Lộ gia. Mang trong mình dòng máu của Lộ tướng, nó thông minh lại quy cũ ngoan ngoãn là điều tất nhiên. Thế nhưng nó cũng là đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu, biết quậy phá như một tiểu ma vương dưới sự cưng chiều của cả gia đình.

Đương nhiên, nó chỉ làm tiểu ma vương ở bên ngoài thôi.

“Đúng vậy! Chiêu Chiêu có vui không?”

Lộ Mễ Thụy chịu đựng ba ngày điều trị cuối cùng cũng đã có thể xuống giường, đi học. Bình thường việc đưa đón tiểu Nguyên Chiêu là của Lộ tướng hoặc Hạ Mễ Chúc. Chỉ là hôm nay hai người họ bận rộn, Lộ Mễ Thụy nghỉ trưa rảnh rỗi nên chạy đến đón nó. Cậu chỉ việc đem nó đến văn phòng cho ba ba là được rồi. Bình thường Lộ Nguyên Chiêu cũng đến trường giống như cậu, thế nhưng thứ bảy nó chỉ học buổi sáng nên trưa phải đến đón về.

Bẹp!

“Vui!”

Tiểu Nguyên Chiêu lập tức chóc lên mặt cậu một cái thể hiện việc nó cực kỳ vui vẻ. Lộ Mễ Thụy cũng bị nó chọc cho mềm tim, đáp trả cho nó một nụ hôn lên má sữa, thơm thơm ngọt ngọt chết người.

“Vậy giờ em chào thầy giáo và các bạn nhé, sau đó chúng ta về.”

Lộ Mễ Thụy vừa nói vừa thả nó xuống.

Trong lúc lơ đãng cậu nhìn thấy một đôi mặc mâu như mặc thạch không chớp hướng về phía họ. Không, phải nói là hướng về phía tiểu Nguyên Chiêu trước người cậu, đang ngoan ngoãn chào hỏi thầy chủ nhiệm của nó và các bạn.

“Anh! Em xong rồi!”

Tiểu Nguyên Chiêu bám vào chân cậu thanh thúy hô lên.

“Còn bạn kia thì sao? Sao không thấy em chào bạn ấy?”

Lộ Mễ Thụy lại ngồi xuống nữa ôm nữa hướng về phía đứa nhỏ kia mà nhắc nhở Lộ Nguyên Chiêu. Tiểu Chiêu Chiêu theo ánh mắt của cậu nhìn về phía đứa trẻ có vẻ lớn hơn so với nó một tuổi nhưng lại học cùng lớp, không kịp phòng bị mà cùng kẻ thù không đội trời chung mắt đối mắt.

Cả nó và đứa nhỏ kia đồng thời quay đầu đi. Tiểu Chiêu Chiêu lại còn bệt miệng hứ một cái cực kỳ đáng yêu khiến Lộ Mễ Thụy nữa tò mò nữa lại buồn cười không thôi. So với nó thì đứa bé kia lạnh lùng lãnh đạm hơn, một bộ không thèm chấp nhặt đối với nó. Chỉ là trong một khoảng khắc Lộ Mễ Thụy đã nghĩ có lẽ nó cũng rất muốn cùng tiểu Chiêu Chiêu chơi đùa tạm biệt. Càng nghĩ cậu lại càng tò mò không biết rốt cuộc giữa hai đứa trẻ miệng còn vương mùi sữa này đã xảy ra xích mích gì.

Tiểu Nguyên Chiêu không phải là đứa bé bốc đồng nhỏ nhen.

“Anh không cần để ý tới bạn ấy. Bạn ấy thật xấu tính.”

“…”

Khúc Tiệp bị cách đánh giá của đứa nhỏ kia làm cho câm nín mà giật giật khóe môi mỏng, còn vô thức ép chúng vào nhau nhưng không có quay đầu nhìn tiểu Nguyên Chiêu lần nào nữa. Biểu tình này của nó lọt vào tầm mắt của Lộ Mễ Thụy khiến cậu không khỏi cảm thấy nó cũng thật đáng thương. Thế là cậu quyết định ở trên đường hỏi thăm tiểu Nguyên Chiêu nhỏ bé của chúng ta.

“Cậu ấy không những không cho em chơi đồ chơi mà còn đẩy em ngã nữa.”

Tiểu Nguyên Chiêu nói vậy đó.

“Là đồ chơi trong lớp học sao?”

Lộ Mễ Thụy nhịn cười mềm giọng hỏi lại.

“Không phải ạ!”

“Vậy khi đó em đã xin phép cậu ấy chưa?”

“…”

Lộ Mễ Thụy nhìn biểu tình cứng đờ của nó mà buồn cười, lại không thể không uốn nắn nó: “Em như vậy là sai rồi.”

“…”

Đứa nhỏ không nói nhưng bệt miệng đáng thương nhìn cậu.

“Vậy cậu ấy đẩy ngã em rồi có xin lỗi em không?”

“…”

Tiểu Nguyên Chiêu nín thinh một hồi rồi mới nhỏ giọng nói: “Có.”

“Vậy bé ngoan tuần sau lên lớp phải chủ động xin lỗi bạn nhé. Tiểu Chiêu Chiêu đáng yêu như vậy, bạn nhất định là muốn cùng em chơi. Chỉ cần em mở miệng xin phép, bạn nhất định sẽ cho em chơi cùng.”

Lộ Mễ Thụy cưng muốn chết mà bẹp bẹp lên hai khóe môi đang bạnh ra của đứa nhỏ vừa nói.

“… Dạ.”

Một lúc sau đứa nhỏ mới mềm nhũn đáp một tiếng bé xíu xiu.

Trong lúc nói chuyện hai người đã đi vào trong khu cao trung, một đường hướng về phía văn phòng hội trưởng.

Thời điểm đi ngang qua phòng y tế, Lộ Mễ Thụy không chú ý bất ngờ bị người từ bên trong đi ra đụng một cái chới với ngã qua một bên.

Lộ Mễ Thụy hoảng hốt chỉ lo ôm chặt lấy đứa nhỏ trong ngực.

“Anh!”

Cậu nghe thấy đứa nhỏ sợ hãi gọi mình nhưng chỉ có thể bất lực ôm nó càng chặt hơn. Nếu là bình thường thì cậu có thể nhanh chóng phản ứng lại, thế nhưng trải qua một trận dày vò kia, cơ thể cậu vẫn còn rất yếu ớt. Hiện tại mà cùng đám Alpha kia đánh lên, cũng không cần ba người họ liên thủ, cậu nhất định sẽ ngã xuống trước.

Nhưng Lộ Mễ Thụy mang theo tâm lý chịu tội lại mãi vẫn không cảm nhận được đau đớn. Đến khi nhận ra bản thân được người ôm lấy, cái ôm kia còn quen thuộc như vậy cậu mới hoảng hốt mà mở mắt ra nhìn đối phương.

Đới Thiên không biết lý giải làm sao cảm xúc trong ánh mắt kia của tiểu Omega. Nhưng chẳng đợi cho anh nghĩ ổn thỏa, Lộ Mễ Thụy đã cúi đầu xuống, đồng thời chật vật mà né khỏi cái ôm khiến lòng ngực cậu ẩn ẩn đau kia.

“…”

Đối với sự mất mát nổi lên trong lòng khi tiểu Omega rời khỏi, Đới Thiên cứng rắn đè nó xuống.

“Xin lỗi đã đụng vào em. Em…”

Đới Thiên còn chưa kịp hỏi cậu có sao không thì Lộ Mễ Thụy đã chạy đi.

“…”

Đới Thiên nhìn bóng lưng dần đi xa của tiểu Omega, nói không được cảm giác của mình lúc này. Có điều anh biết rõ, anh không hề cảm thấy dễ chịu chút nào. Ở một khắc em ấy rời đi, anh còn muốn chạy theo giữ lại. Ý nghĩ đó bị anh giằng xuống một cách mạnh bạo dù nó không ngừng phản anh muốn chồi lên.

Đới Thiên, mày không xứng với em ấy.

Có lẽ hiện tại em ấy đã không còn bị ảnh hưởng của pheromone nữa… Không phải mày đã đoán trước được rồi sao. Em ấy không thể nào có tình cảm với mày được, người đã lợi dụng lúc em ấy khó khăn mà cắn em ấy. Những lời trước đó em ấy nói chỉ là bị pheromone chi phối mà thôi.

Nhưng dù Đới Thiên đã cố gắng thuyết phục mình như vậy nhưng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Từ đầu chí cuối Đới Thiên đều cho rằng tất cả đều là ảnh hưởng của tin tức tố, cái thứ không hề mang tính lý trí như vậy đó.

Đới Thiên rõ ràng cũng bị cảm xúc chi phối, chưa từng nhớ đến khoảng khắc Lộ Mễ Thụy đã bình tĩnh khống chế bản thân thế nào trước khi bị anh cắn. Rằng tất cả những hành động cùng lời nói của Lộ Mễ Thụy chưa từng là bị pheromone ảnh hưởng.

Cậu để mình tuân theo bản năng của Omega đều là vì bản thân cậu nghĩ cậu có khả năng cùng anh cùng một chỗ. Trước là vì không muốn người thân của mình lo lắng còn bôn ba vì mình như vậy, sau là cảm thấy con người của Đới Thiên rất được, cho dù hiện tại không có tình cảm thì sau này nhất định sẽ có. Cậu cứ như vậy mà thản nhiên đối với mặt Đới Thiên… Kết quả…

Cậu không nghĩ cậu có chỗ nào không tốt, cậu biết cậu rất tốt. Đới Thiên có lý do của mình khi không hề muốn dây dưa với cậu, Lộ Mễ Thụy cậu tôn trọng quyết định của anh. Cho dù Mạc gia gia đã nói có bảy mươi phần trăm khả năng nếu cậu không cùng anh kết đôi kỳ phân hóa của cậu sẽ không thể hoàn chỉnh được. Đi cùng với sự không hoàn chỉnh đó là cơ thể bài xích tin tức tố Alpha, cơ năng của cơ thể sẽ dần thoái hóa. Biện pháp tốt nhất cho tình huống đó là cậu cắt tuyến thể, làm một Beta hoàn chỉnh. Vậy thì cậu cũng không muốn để cho người ta miễn cưỡng đón nhận cậu. Lộ Mễ Thụy cậu có tự tôn của mình, không cần người khác thương hại.

Hơn nữa làm một Beta có gì không tốt.

“Anh ơi… Sao anh khóc vậy… Anh đau ở đau sao…”

Lộ Nguyên Chiêu mếu máo khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi một cách không tiếng động của Lộ Mễ Thụy.

“Không đau… Anh không đau… Hức hức…”

“Anh ơi…”

“Đừng khóc, Nguyên Chiêu ngoan… Hức hức hu hu…”

Thì ra bị người ghét bỏ là khó chịu như vậy đó. Nhất là đối phương là người cậu tình nguyện thử… Cậu vẫn có thích anh mà…



“Mễ Thụy, con suy nghĩ kỹ rồi sao?”

“Vâng thưa ba, dù sao con vẫn muốn làm một quân nhân. Tuyến thế nếu mang đến cho con gánh nặng lớn như vậy thì chẳng thà bỏ nó đi.”

Đới Thiên khựng lại ngay lập tức khi đoạn đối thoại này rơi vào trong tai anh. Người ở góc cầu thang không nhận ra sự hiện diện của anh, vẫn tiếp tục nói.

“Vẫn còn thời gian mà, Mễ Thụy.”

“Thời gian làm gì ạ… Mạc gia gia đã nói vậy rồi, mà con… Con đã biết người ta không thích còn cố chấp muốn mặt nóng dán mông lạnh…”

“Đứa nhỏ ngốc này, con rất tốt. Cho dù hiện tại người ta không nhận ra cái tốt của con thì sau này nhất định sẽ phát hiện. Cắt tuyến thể là biện pháp cuối cùng, không phải lựa chọn, con hiểu không?”

“Nhưng mà con khó chịu lắm, ba ơi! Mỗi lần uống thuốc là con lại nhớ đến anh ấy đã chối bỏ con như vậy… Hu hu!! Ba ơi, con không cần nữa!”

“Được! Được! Không cần nữa!”

Hạ Mễ Chúc vội vàng trấn an đứa con đang khóc đến nấc nghẹn trong lòng, cũng không muốn nói thêm gì nữa. Vốn dĩ cậu còn khuyên nó là vì cảm thấy nó có thích thằng nhóc kia, không muốn nó từ bỏ sớm như vậy. Hiện tại thấy nó khổ sở, sao cậu chịu nổi chứ… Con của cậu được yêu thương từ nhỏ, dù cậu khổ cũng chưa từng để nó khổ.

Cậu vẫn là không hiểu, con cậu có cái gì không tốt mà thằng nhóc kia tránh như tránh tà. Bao nhiêu người săn đón nó như vậy, cho dù không phải thân phận của nó thì cũng vì nó ưu tú. Nếu không phải nó không thể chấp nhận được pheromone Alpha khác thì cậu nhất định sẽ không để thằng nhóc kia chiếm lợi đâu. Cậu tuy không phải là người coi trọng gia thế nhưng cũng không muốn chấp nhận một Alpha chê bai con mình như vậy.

Đới Thiên không biết bản thân bởi vì tự cho là đúng mà làm mất điểm trong lòng ba vợ. Sau khi nghe hết cuộc đối thoại kia anh không tiếng động mà rời đi nơi đó, cũng không hướng về mục đích anh định đến nữa. Đới Thiên không nhận ra bước chân vội vàng tựa như đang chạy trốn của mình chỉ vì không muốn nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế của ai đó mà thôi.

Dù biết suy nghĩ như vậy là có phần quá mức tự mình đa tình, thế nhưng anh có đủ thông minh để nhận ra người được nhắc tới trong cuộc đối thoại kia chính là mình. Anh tự nói trong lòng sao anh dám chê bai một tiểu Omega vừa quật cường vừa mềm mại hoạt bát như em ấy chứ. Anh chỉ là vì…

Anh… Anh đâu có nghĩ…

Đến mức phải bỏ tuyến thể… Bỏ tuyến thể nào có dễ chịu mà em ấy cứ khăng khăng như vậy! Ít nhất cũng phải hỏi qua anh chứ…

Không được, anh nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui