Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!


Trong phòng bệnh đơn không phải xa hoa nhưng cũng xem như đầy đủ tiện nghi, không khí thích hợp cho người bị bệnh tĩnh dưỡng.

Dù người đang nằm trên giường chỉ vừa mới tỉnh lại, còn chưa thể xuống giường đi lại, chưa kể đối phương còn mang thân phận tù phạm thì đãi ngộ này vẫn thật tốt.
Phòng bệnh đặc biệt yên ắng, người nằm trên giường một mặt bất cần pha chút khinh thường, người đứng ở cuối giường hai tay ôm ngực, đôi mắt sắc bén nhưng lãnh ngạo một phút cũng không rời người trên giường.
"Nơi này tốt chứ?"
Lộ Nguyên Hầu không cảm xúc hỏi.

Rõ ràng lúc mới bắt về, dù đối phương bị thương nhưng không chết hắn còn rất kích động hy vọng người có thể tỉnh lại cho hắn tra khảo, vậy mà giờ thấy người tỉnh hắn lại không có lấy nữa phần nhiệt tình, dửng dưng hỏi chuyện như hai người bạn bình thường, chỉ là thiếu phần cảm xúc...
Cố Thiệu có phần hơi bất ngờ khi bị hỏi như vậy, hắn liếc mắt nhìn nam nhân cao cao tại thượng đứng đó, trong mắt là âm tình bất định, nhưng lại không đáp lời.
Lộ Nguyên Hầu nhàn nhạt nhìn hắn.

Đôi bên trong vô hình mà tiến hành giằng co.
Tên lính bên ngoài cảm thấy bên trong quá im ắng nên đưa mắt nhìn vào trong, thấy bên trong không xảy ra ẩu đả thì có phần thở ra.

Nói thật, hắn có phần sợ trung tướng sẽ dùng hình với tên mặt trắng kia nếu đối phương dám cà lơ phất phơ với ngài.

Dù đã theo trung tướng nhiều năm, trung tướng cũng không phải người theo khuynh hướng bạo lực, thế nhưng khí thế trên người ngài quá sắc bén, cho người ta cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức vồ tới, cắt đứt cổ con mồi.

Không hổ là Alpha cấp S thứ hai của đế quốc.
"Không ngờ rằng thủ lĩnh trùm thuốc phiện lớn nhất đế quốc lại là một Omega."
Lộ Nguyên Hầu như nhớ lại gì đó, toàn thân tuy vẫn trong trạng thái chiến đấu nhưng lời nói thì có phần thả lỏng quá mức, như đang quan tâm chuyện nhà.

Dân chúng tôn sùng hắn mà nhìn thấy đảm bảo sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Có điều người trên giường luôn bình tĩnh lại có vẻ bị lời này kích thích.
"Lộ tướng lại có ngày chơi trò tâm lý như vậy? Alpha quyết đoán sát phạt đối mặt với quân địch chỉ dùng nắm đấm? Từ khi nào ngài đã trở thành người phụ trách tra khảo tội phạm...!Khụ khụ..."
Bởi vì mới tĩnh lại, còn nói nhiều như vậy nên hắn kiềm không được ho một tràng, khuôn mặt trắng bệch vì bệnh cũng trở nên hồng hào có khí sắc hơn.
Nam nhân đứng cuối giường đuôi mắt có chút nhúc nhích nhưng người trên giường lo ho khan nên không nhìn thấy.
"Vì nguyên nhân gì mà ngươi lại cắt bỏ tuyến thể?"
Hắn tiếp tục mặt không đổi sắc, đối với những lời kia xem như không nghe thấy mà hỏi tiếp.
"Khụ khụ..."
Người trên giường càng không ngờ hắn lại không đi theo lẽ thường như vậy.

Vốn tâm lý phòng bị đã được dựng nên một cách hoàn hảo lúc này lại không lường được bị đánh vỡ.

Hai tay hắn ôm ngực ho một cách dữ dội vừa không quên trừng trừng nhìn Lộ Nguyên Hầu.
Lộ Nguyên Hầu thản nhiên đối mặt với ánh mắt giết người của hắn, khuôn mặt cũng chẳng có chút đắc ý nào khi chọc cho người kia thất thố như vậy.

Ngược lại, hắn đi đến cạnh giường nhấn vào cái nút đỏ, gọi bác sĩ lại đây.
Mạc Thanh còn chưa ngồi nóng ghế đã bị kêu về.

Trên đường đi ông còn tưởng Lộ tướng người ta lại không nhịn được đánh người khảo cung, ai đè hiện trường lại rất sạch sẽ gọn gàng, bệnh nhân chẳng chút thương tổn ngoài việc tâm tình có chút kích động dẫn đến hít thở không thông.
"Không có việc gì."
Ông kiểm tra điện tâm đồ xong nhìn Lộ Nguyên Hầu thản nhiên nói.

Đương lúc hắn nghĩ ông sẽ khuyên hắn đừng nên chèn ép tâm tình bệnh nhân quá mức thì lại nghe ông nói:
"Ngài cứ tiếp tục tra khảo.

Tuy bệnh nhân thân thể Omega nhưng tâm trí Alpha, sau khi cắt tuyến thể còn lăn lộn tốt đến vậy nên sức chịu đựng tăng cấp thành Beta.

Từ lúc bệnh đến hiện tại ngoại thương cơ bản đã lành hoàn toàn, dù mới tỉnh lại não có phần chưa thể vận động theo quỹ tích bình thường nhưng có thể chịu được khảo cung."
Ông nói đặc biệt nhanh, không cho người ta thời gian phản ứng.

Ông cũng không nhìn Lộ Nguyên Hầu nét mặt dần có phần quỷ dị, đối với bệnh nhân của mình ngày càng ho dữ hơn thì cho đối phương đeo mặt nạ hỗ trợ hô hấp, sau đó quay đầu nhìn Lộ Nguyên Hầu.
"Vậy nên ý ta là, trung tướng ngài có thể không cần quá cẩn thận, cứ việc tiếp tục khảo cung."
Nói rồi ông thả lại một câu "ta đi trước" rồi rút khỏi phòng bệnh lần nữa, hoàn toàn giống như không nhận ra sắc mặt Lộ tướng ta đã trở nên rất kỳ quái.
Đừng trách ông tại sao gấp gáp rời đi như vậy.

Đơn giản là bởi vì ông cảm thấy đứa nhỏ trong phòng mình có khi đã muốn tỉnh lại đòi ăn rồi.
Mà Lộ Nguyên Hầu sau khi ông đi một lần nữa điều chỉnh sắc mặt của mình, trong lòng lại cảm thấy năm đó quyết định kêu ông về một chút cũng không sai.

Có điều khi nghĩ đến đây thì hắn nhớ ra được chuyện gì đó, trên mặt lại có nét quái lạ khó mà nhận ra được.

Ít nhất bệnh nhân kiêm tội phạm duy nhất trong phòng cũng không nhận ra.
Cố Thiệu còn nghĩ đối phương sẽ tiếp tục công kích tâm lý với mình, đang chuẩn bị nâng cao tinh thần đón nhận đối phương tra khảo thì...
"Nghỉ ngơi cho tốt, mai gặp lại."
Lộ Nguyên Hầu thả lại một câu, thản nhiên sải đôi chân dài miên mang quyết đoán bước ra ngoài.
Cố Thiệu ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng hắn, đến khi Lộ Nguyên Hầu đối với tên lính bên ngoài dặn dò trông coi bản thân cẩn thận rồi đi mất hắn vẫn không nghĩ mình được tha sớm như vậy.

Lúc tên lính bên ngoài đi vào phòng hắn vẫn còn chưa lui nét mặt đờ đẫn của mình, hại tên lính vốn đã cảm thấy thật quái lạ nay còn quái lạ hơn.
Khó được cái là ý tưởng của hai người đều đặt ở trên thân Lộ trung tướng của chúng ta, người sau khi rời phòng bệnh đã trực tiếp đi tìm bác sĩ điều trị chính của Cố Thiệu.
Một thân khí tức Alpha như đao nhọn, dù không hề tỏa ra một chút uy áp hay pheromone nào cũng vẫn khiến người không dám đến gần bắt chuyện.

Hắn một đường thông thuận đi đến văn phòng của Mạc Thanh.
Vừa đến gần căn phòng, còn chưa bước đến cửa phòng hắn đã nghe được âm thanh ôn nhu của Mạc Thanh cùng với những lời nói khiến hắn bất ngờ sững lại.

Sau đó...!Lộ trung tướng lần đầu làm ra hành động nghe trộm không quang minh chính đại, bước hai bước dài đến bên cửa sổ đang mở nhưng có rèm nhựa che chắn, không kịp suy nghĩ nhấc bàn tay với từng ngón thon dài như tuyệt tác đẩy màn rèm ra nhìn vào bên trong.
"Ai ui đứa nhỏ ngoan.

Đến đến, uống sữa nào!"
Mạc Thanh một tay cầm bình sữa một tay bế đứa nhỏ Hạ Mễ Thụy trắng nõn nộn nộn như bánh bao chúc thọ, bắt đầu cho ăn.
Đứa nhỏ không khóc không nháo, đôi mắt to tròn xoe đen lánh như mực tàu mở ra hết mức chăm chăm nhìn vào Mạc Thanh, thấy bình sữa thì lập tức chuyển hướng.

Khi ông đưa bình sữa tới thì hai tay ngắn ngủn như củ sen lập tức ôm lấy thân bình, há miệng ngậm lấy núm sữa, miệng nhỏ ra sức mút lấy, vang dội đến mức phát ra âm thanh chụt chụt.
"Ha ha nhóc con, chậm một chút!"
Mạc Thanh mặt đầy yêu thương từ ái nhìn đứa nhỏ.
Hạ Mễ Thụy chưa được một tuổi nhưng nhìn từ ngũ quan đã thấy giống người kia đến tám phần, chỉ có đôi mắt to kia là giống Hạ Mễ Chúc.
"Uống sữa thôi cũng dũng mãnh như cha ngươi vậy...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui