Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại


Nguyên chủ bị đánh gãy chân, lại không có tiền trị liệu mà trở thành tàn phế, cô càng làm loạn ghê hơn, suốt ngày mắng Chu Chí Quốc, còn mắng ông bà nội của Chu Chí Quốc.

Cuối cùng bị Chu Chí Quốc dùng dược mà phá hủy giọng nói của nguyên chủ, biến cô trở thành một người câm……

Nghĩ đến kết cục của nguyên chủ, nghĩ đến hiện tại lại đúng là thời điểm nguyên chủ chạy trốn cùng người ta bị bắt trở về thì trái tim Tần Lâm đập dồn dập, tứ chi nhũn ra, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, sức lực của cả người đều bị mất hết.

Tần Lâm không biết nguyên chủ xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao cô lại xuyên sách, nhưng thật vất vả cô mới có thể đổi một thân thể mới, có thể sống sót một lần nữa, cô không muốn ch·ết, cũng không muốn sống một cuộc đời nửa sống nửa chết.

Ở thời điểm biết mình sắp không giữ được đôi chân thì cô không thèm quan tâm tới mặt mũi, không quan tâm tới đầu đang hoa mắt chóng mặt, không quan tâm tới dạ dày không thoải mái muốn nôn…… Tất cả đều bị Tần Lâm vứt sau đầu rồi.

Hiện tại trong đầu cô đều suy nghĩ làm sao để giữ được đôi chân trong cơn thịnh nộ của Chu Chí Quốc.

Thời điềm về tới trong thôn, không ít người đều thấy được Chu Chí Quốc khiêng Tần Lâm đã trở lại.

“Chí An! Anh thật là có bản lĩnh, thế mà có thể bắt được vợ trở về!”

“Tiểu Chu à! Lần này cậu đừng chiều hư cô ta, cậu không dạy dỗ vợ cậu một trận nên thân thì thể nào lần sau người phụ nữ này vẫn sẽ tiếp tục chạy trốn thôi!”

“Đồ phụ nữ hư hỏng không giữ được lưng quần thì xứng đáng bị đánh gãy chân, thật đúng là làm mất hết mặt mũi của thôn chúng ta.



Sau khi Tần Lâm hoàn hồn liền nghe được có người muốn đánh gãy chân mình thì sợ tới mức giật mình tỉnh táo lại, cũng hoàn toàn dung nhập vào với thế giới này.

Ánh mắt vừa kinh miệt lại ghét bỏ ở bốn phía, giống kim đâm mà đâm vào người Tần Lâm.

Dù Tần Lâm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng phản ứng đầu tiên của cô vẫn là nhắm mắt…… Quá mất mặt rồi.

Những người này không ít thì nhiều đều từng nhìn nguyên chủ lớn lên, nhưng hiện tại lại không có một người đứng ra nói chuyện giúp nguyên chủ.

Đến tình cảm mặt ngoài đều đã mất, thì cách làm người của nguyên chủ cũng quá kém rồi nhỉ?

Chu Chí Quốc ít nói cũng khiêng cô đi hơn một giờ đồng hồ, nhưng hơi thở vẫn vững vàng trầm ổn như vậy.

Có thể nghĩ tới, cô muốn dùng sức mạnh để phản kháng là điều không có khả năng, chỉ có thể rơi vào thế yếu.

Tần Lâm nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, yếu thế nói: “Đại ca, anh có thể thả tôi xuống dưới hay không?”

Đáy mắt của Chu Chí Quốc hiện lên một tia giễu cợt, thần sắc càng thêm lạnh băng, đôi mắt như vực sâu không có bất luận cảm xúc gì, một chân đá văng cửa lớn.

Phát ra tiếng vang thật lớn khiến Tần Lâm sợ tới mức nuốt xuống lời định nói tiếp theo.

Chu Chí Quốc khiêng người vào trong phòng của mình, ném ở trên giường rồi quay đầu ra cửa phòng.

Ván giường quá cứng nên khi Tần Lâm bị quăng lên trên khiến cả người đều cảm thấy đau đớn.

Khi Chu Chí Quốc quay lại trong phòng lần nữa thì trong tay đã cầm một cây gậy gỗ, ngày thường khi anh lên núi đi săn hoặc dùng để đánh chó thì đều sử dụng cây gậy này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui