Cơ thể Chu Chí Quốc cứng đờ.
Có trời mới biết vào những lúc cô gọi anh là ‘anh Chu’ thì việc anh muốn làm nhất chính là ép chặt cô lên giường.
Giọng nói của anh khàn đặc: “Anh phải ra đồng làm việc tiếp.
”
Tần Lâm lưu luyến không rời nói: “Em tiễn anh ra ngoài.
”
Lúc Chu Chí Quốc còn chưa ra khỏi nhà thì Tần Lâm đã nhanh chóng nhón chân hôn lên má anh một cái: “Em chờ anh trở về.
”
Chu Chí Quốc nhìn cô rất sâu sắc: “Vâng”.
Chu Chí Quốc ra khỏi cửa, đi được mấy mét thì không biết trời xui đất khiến thế nào anh đã quay đầu lại nhìn.
Lúc này, Tần Lâm vẫn còn đứng ở cửa nhìn theo anh, thấy anh quay đầu lại, cô vội giơ tay lên vẫy anh.
Chu Chí Quốc quay đầu đi tiếp, lần đầu tiên anh có suy nghĩ không muốn rời khỏi nhà.
Người đẹp như hoa đang nở ngay trên đầu quả tim anh.
Chờ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Chu Chí Quốc đâu nữa, Tần Lâm vội vàng quay vào, đóng cửa, chốt kỹ lại.
Cô chạy vào phòng mình, cũng chốt chặt lại.
Vừa đặt mông ngồi lên giường, Tần Lâm lấy viên đá bảo vật gia truyền ra.
“Dựa theo thông lệ trong tiểu thuyết, chẳng phải cần có máu sao?”
[Ký chủ đoán đúng rồi!]
Tần Lâm nhìn mười ngón tay của mình, người xưa có câu nói rất hay ‘đứt tay xót ruột’.
“Không biết đến bao giờ bà dì của nguyên chủ mới đến nhỉ?”
Chỉ cần là máu thì đều được nhỉ?
[Ký chủ, cô phải dùng máu của chính mình!]
Tần Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: “Hóa ra không phải dùng máu của mi.
”
Những kẻ không sợ đau, nói cắn nát ngón tay là lập tức cắn nát ngay vì đó là nhân vật chính diện.
Cô thì không phải.
Cô chỉ là một nhân vật phản diện thôi!
[Khả năng chữa bệnh và khả năng nấu nướng cao siêu trời cho, ít nhất có một nửa phải dựa vào linh tuyền này để duy trì.
]
[Ký chủ, chẳng phải cô muốn chữa lành chân cho trùm phản diện sao? Nếu biết kết hợp linh tuyền và khả năng châm cứu trời cho cũng có thể chữa lành chân cho trùm phản diện.
]
Tần Lâm: “Trong nguyên tác, khi Kiều Đình Đình trọng sinh, Chu Chí Quốc phải lau mắt mà nhìn bởi vì anh ấy xem trọng Kiều Đình Đình trọng sinh sao?”
[Cũng không phải như vậy, Chu Chí Quốc chỉ là thưởng thức cô ta mà không phải tình cảm nam nữ.
]
Tần Lâm vẫn giữ nguyên ý kiến: “Ta phải cảm nhận tình cảm của anh ấy dành cho ta trước đã, nếu Chu Chí Quốc có lòng khác, vậy ta cần gì chữa trị cho anh ấy nữa?”
[Ký chủ, chẳng phải cô đã nói muốn chung sống hạnh phúc với Chu Chí Quốc sao?]
Tần Lâm không phủ nhận: “Đúng là ta đã nói như vậy nhưng ta cũng đâu phải quân tử nói chuyện giữ lời, ta chính là nhân vật phản diện.
”
[Ký chủ muốn từ bỏ linh tuyền à?]
Tần Lâm không trả lời lại, vẻ mặt cô có sự thay đổi: “Tiểu Quang… Dường như bà dì của ta đến rồi.
”
[…]
Chờ Tần Lâm ra khỏi nhà vệ sinh cá nhân, viên đá đã nhận chủ.
[…]
Bên trong không gian khoảng hai mươi mét vuông chỉ có một giếng linh tuyền.
Nhìn tổng thể hơi mộc mạc.
Tần Lâm dẫn một cốc nước linh tuyền ra, nhìn bề ngoài chỉ thấy nó không khác gì nước lọc thông thường.
[Tinh! Kiểm tra thấy ký chủ đã nhận được vật gia truyền của nhà họ Tần, triệt để đánh gãy cơ duyên trời cho, nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng.
]
“Rút thưởng sao?”Tần Lâm vô cùng phấn khởi, cô có vầng sáng cá chép, bây giờ rút thưởng cũng không sợ thất bại.
[Ký chủ có muốn rút ngay bây giờ không?]
“Rút!”